Suy nghĩ của Lương Chân Chân mơ màng, cô cảm thấy mình đã chết, trong mơ hồ dường như cô nhìn thấy người mẹ đã mất, đứng ở xa xa đằng kia, khuôn mặt mỉm cười vẫy tay với cô, giống như đang nói: Chân Chân, mau tới đây, để mẹ nhìn con thật kỹ.
Cô chần chờ vươn tay, mẹ, Chân Chân rất nhớ mẹ, Chân Chân mệt quá, rất muốn ngủ.
Con gái ngoan, mệt mỏi thì đến bên mẹ. Lương Vũ dịu dàng nhìn con gái bảo bối của mình, trong lòng đầy dịu dàng.
Lúc cô chuẩn bị đi tới, bên tai liên tục vang lên giọng nói vội vàng: bã xã, em cố gắng thêm chút nữa, sắp tới bệnh viện rồi, mở mắt ra nhìn anh, không cho phép ngủ, ngàn lần không thể ngủ.
Bà xã? Là đang gọi cô sao?
À. . . . . . Cô nhớ ra rồi, trước đây không lâu cô đã kết hôn, có một ông xã yêu cô thương cô, cô không nỡ bỏ anh, nhưng mẹ ở đó chờ cô, làm sao đây?
Có lẽ là do Đằng Cận Tư kêu gọi quá mãnh liệt, rốt cuộc Lương Chân Chân đã tỉnh lại, lông mi dài như cánh bướm khẽ giật vài cái, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt tuấn mỹ lọt vào tầm mắt cô, trên mặt đầy nóng nảy và lo lắng, cô khó khăn động đậy cánh môi, rất muốn nặn ra một nụ cười, nói cho anh biết mình không có sao, nhưng cả người như nhũn ra, ngay cả một động tác đơn giản như vậy cô đã cảm thấy rất khó khăn.
"A Tư." Giọng nói của cô yếu ớt, hơi thở mỏng manh, vươn tay muốn sờ mặt của anh, mới một ngày không gặp, anh đã tiều tụy rất nhiều, cằm lún phún râu.
Đằng Cận Tư nắm lấy tay của cô, dán nó lên gương mặt của mình, trong tròng mắt đen thâm tình lưu luyến mà dịu dàng, "Nai con, thật xin lỗi, là do anh không bảo vệ em tốt."
Lương Chân Chân lắc đầu một cái, không phải lỗi của anh, là do mình không nghe lời dặn của anh mà chạy đi, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu như không có A Tư chạy tới kịp lúc, có thể cô đã thật sự đi gặp mẹ.
Trên xe cứu thuơng, hai người cứ giương mắt nhìn nhau như vậy, trong mắt thâm tình chỉ vì đối phương, hàng ngàn ngôn ngữ, đều hóa thành tình cảm dịu dàng, không nhìn thấy ai khác nữa.
Ngoài cửa phòng cấp cứu trong bệnh viện, Đằng Cận Tư ngồi ở trên ghế dài, hai tay nắm đầu, tâm trạng rất lo lắng nóng nảy, bác sĩ nói may nhờ bệnh nhân có ý chí kiên cường, bằng không đã dữ nhiều lành ít, người bình thường ở trong nước biển thời gian dài như vậy cũng không chịu nổi, chứ nói chi là một cô gái yếu ớt như cô!
Hoàn toàn như đùa giỡn với mạng sống! Quá nguy hiểm!
Giờ phút này anh làm gì còn có bộ dáng hăng hái, kiêu ngạo không ai bì được như thường ngàu, hoàn toàn chỉ là một người đàn ông bình thường đã cởi đi chiếc áo khoác hoa lệ, vì lo lắng cho người phụ nữ mình yêu đang cấp cứu trong phòng giải phẫu, nếu như có thể, anh tình nguyện thay thế cô chịu những khổ này đau.
"Đại ca, chị dâu nhỏ. . . . . . Nhất định sẽ không có chuyện gì." Nam Hoa Cẩn đi tới vỗ bờ vai của anh, thời gian một ngày một đêm, anh tận mắt nhìn thấy tình cảm của đại ca dành cho chị dâu nhỏ, ngay cả anh cũng bị cảm động, cũng chính bởi vì chuyện này, làm cho anh thay đổi cái nhìn về tình yêu.
Đằng Cận Tư không nói gì, sao anh có thể không hy vọng như thế?
"Tôi đã gọi điện thoại cho Thư Cách Gia bên kia, nói rõ mọi chuyện cho cô ấy nghe, cô ấy nói hãy giao Hứa Kiến cho cô ấy xử lý, chuyện hắc đạo sẽ có biện pháp giải quyết của hắc đạo, cô ấy sẽ không để cho tên đó yên ổn." Nam Hoa Cẩn truyền lời của Thư Cách Gia, mục đích cô ấy nhận việc này là muốn để cho Đằng Cận Tư có thời gian chăm sóc Lương Chân Chân, không cần lo lắng chuyện khác.
"Nói cô ấy giữ lại mạng của Hứa Kiến, tôi còn cần dùng." Nhắc tới cái tên chán ghét đó, giọng điệu của Đằng Cận Tư lạnh như băng, trong con ngươi không thấy được một tia ấm áp.
"Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy. Còn nữa, bà nội hỏi tôi chị dâu nhỏ sao rồi, tôi chỉ có thể nói chị dâu nhỏ mạnh khoẻ, để cho bà yên tâm."
"Ừ." Đằng Cận Tư đơn giản đáp một tiếng, liền không hề nhiều lời nữa, anh tin tưởng tam đệ có thể giải quyết mọi chuyện, mà anh, trong đầu đều là nai con, hoàn toàn không có cách suy nghĩ những chuyện khác.
Anh em, chính là vào lúc bạn gặp hoạn nạn sẽ đứng ra, giúp bạn xử lý mọi thứ, ủng hộ bạn vô điều kiện.
Sau một tiếng, rốt cuộc cửa phòng cứu cấp đã mở ra, Đằng Cận Tư vội vàng đứng lên hỏi bác sĩ tình huống của bệnh nhân bên trong ra sao? Có nặng lắm không? Cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục?
"Nếu như tới trễ mấy phút, chúng tôi cũng không dám bảo đảm gì, nhưng thật may là tới kịp thời, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, có điều cơ thể cô ấy rất yếu, cần điều dưỡng cho tốt." Bác sĩ nói.
Lời nói này tương đương với việc chích một mũi thuốc an thần cho Đằng Cận Tư, rốt cuộc cũng yên lòng, "Cám ơn bác sĩ, tôi và vợ tôi đều là người ở thành phố C, cho nên tôi muốn chuyển cô ấy đến bệnh viện gần nhà, như vậy có thể dễ dàng chăm sóc, không biết lúc nào thì thích hợp chuyển đây?"
"Như vậy à! Trước tiên quan sát một hai ngày đi, nếu như tình hình của vợ anh ổn định, như vậy không có bất cứ vấn đề gì." Bác sĩ hơi trầm ngâm, nói ra ý kiến của mình.
"Được." Đằng Cận Tư gật đầu.
Ngồi ở phòng bệnh nhìn người bên cạnh đang ngủ, trong lòng Đằng Cận Tư trở nên mềm mại, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, cùng với vết sẹo nhỏ đã kết vẩy trên cổ, không cần hỏi, anh vẫn đoán được những vết thương này từ đâu mà có, nhất định là tên cặn bã Hứa Kiến muốn khi dễ nai con, sau đó nai con không thuận theo, cho nên tên đó liền ra tay đánh cô.
Về phần vết thương trên cổ, thoạt nhìn rất nhỏ, chẳng lẽ. . . . . . Nai con muốn tự sát?
Lửa giận trong lòng cuồn cuộn như nước lũ, sôi trào mãnh liệt, khiến trong lòng anh rất khó chịu, hận không thể chặt Hứa Kiến làm trăm mảnh ngay lập tức, xem ra trước đây mình chưa dạy dỗ tên đó đủ, không có tác dụng gì ngược lại còn khiến tên đó trở nên phách lối hơn, dám tìm người hãm hại công ty của anh, còn nhân cơ hội bắt nai con, lá gan thật lớn!
Chỉ một lần mà thôi, anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Gần tới lúc chạng vạng, rốt cuộc Lương Chân Chân đã tỉnh, ngước mắt liền nhìn thấy Đằng Cận Tư nằm ở mép giường ngủ, lông mày của anh, sáng sủa như vậy; mũi của anh, cao thẳng như vậy; môi của anh, mỏng mà đầy đặn. . . . . .
Ngón tay không nhịn được vuốt ve ngũ quan hoàn mỹ của anh, người đàn ông này là chồng của cô, về sau, bọn họ còn một con đường rất dài để đi.
"Nai con." Đằng Cận Tư đã không chợp mắt hơn tiếng đồng hồ, mới vừa rồi cũng vô tình ngủ, trong mơ giống như có ai đó đang sờ mặt của anh, lập tức liền tỉnh.
"A Tư, em muốn có con." Lương Chân Chân uất ức cắn môi, trải qua một ngày một đêm nguy hiểm này, cô càng ý thức sâu sắc được mình yêu A Tư đến mức nào, phần tình cảm này, đã khắc sâu vào trong lòng của cô, dứt bỏ nó tựa như cắt thịt của mình.
Đằng Cận Tư cưng chìu ôm cô vào trong ngực, hai cánh tay vòng qua, hai người đều cảm thấy quý trọng khi mất đi mà tìm lại được, chỉ hận không thể khảm đối phương vào người của mình, mang theo không rời.
Đã trải qua lần này, tình yêu của hai người càng thêm bền vững, càng yêu đối phương nhiều hơn.
"Nai con, còn đau không?" Anh dịu dàng hôn mặt của cô, trong giọng nói tràn đầy đau lòng và trìu mến.
"Không đau, em dùng đầu gối hung hăng đá phía dưới của hắn ta, hắn ta trở tay tát em một cái, chẳng qua em cảm thấy đáng giá, bởi vì. . . . . . hắn ta không thể dùng sức mạnh với em rồi, sau đó hắn ta tức giận đập cửa rời đi, để lại một mình em ở trong nhà kho, sau nửa đêm đột nhiên hắn nổi điên kéo em lên xe, nói muốn rời đi, trong lúc đó còn đổi vài chiếc xe, em biết ngay nhất định là anh tới cứu em rồi."
Lúc Lương Chân Chân nói những lời này thì trong mắt vô cùng trong suốt, chỉ có sự sạch sẽ tốt đẹp, mặc dù thời gian một ngày một đêm không dài, nhưng cô đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm mà người bình thường không trải qua, cũng cực kỳ may mắn mình không bị vấy bẩn, còn sống thật tốt, đối với chuyện lần này, cô cảm thấy thông suốt, hận và không hận, oan oan tương báo đến khi nào mới dứt?
Chỉ cần hôm nay mọi người đều mạnh khỏe, cuộc sống mỹ mãn, vậy đã đủ rồi.
"Nai con, đều là do anh không tốt. . . . . ." Trong mắt Đằng Cận Tư tràn đầy tự trách.
Lời của anh còn chưa nói xong, đã bị Lương Chân Chân bụm miệng, "Anh rất tốt, chuyện này không thể trách anh, không nên tự trách mình, được không? Vết sẹo trên cổ là do em tự dùng kéo gây ra, may là anh kịp thời gọi điện thoại đã cứu em, cho nên, em còn rất may mắn, tránh thoát hai lần."
Giọng nói của cô thật bình tĩnh nhu hòa, thẳng thắn là điều cần nhất giữa vợ chồng, hơn nữa, quả thật cô rất cảm ơn, có thể an toàn, là phúc khí của cô.
Đằng Cận Tư ôm cô càng chặt hơn, "Nai con, chờ em khoẻ lên, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật có được hay không? Địa điểm do em chọn."
"Tốt quá! Em muốn đi rất nhiều nơi, ví dụ như: Thụy Sĩ, New Zealand, Athen, Nhật Bản. . . . . ." Lương Chân Chân cười híp mắt đếm đầu ngón tay, sao cô có thể không hiểu tâm ý của A Tư, anh sợ mình không vui, thay đổi biện pháp muốn mang mình đi ra ngoài giải sầu đấy.