phút sau đã có nhân viên thấy trợ lý Lâm đang ngồi cọ phòng vệ sinh, còn cô lao công đang đứng một bên chỉ dẫn vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Ninh ở nhà chán nản liền vác bụng bầu rủ Diệp Tử đi mua sắm.
Điểm đến là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Thẩm Ninh kéo cô bạn thân vào bên trong, quyết chí hôm nay phải đốt tiền như đại gia.
Bụng của cô ngày càng lớn, quần áo trong nhà cũng dần chật.
Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy cô liền vội vàng gọi quản lý ra tiếp đón, chỉ cần là những bộ cô gật đầu thì đều lập tức được cho vào túi.
Mua sắm xong, Thẩm Ninh lại kéo Diệp Tử đi ăn, trên bàn đầy đủ tất cả những món chua cay mặn ngọt.
Advertisement
Lăng Mặc đang họp, điện thoại kêu lên có tin nhắn gửi tới.
Anh cầm lên xem, chỉ thấy tài khoản ngân hàng đang trừ tiền liên tục.
Thẩm Ninh đi mua sắm chắc là vui lắm, Lăng Mặc khẽ mỉm cười nhắn tin cho cô.
"Bà xã, có cần anh đi cùng hộ tống em đi tiêu tiền không?"
"Không cần."
Thẩm Ninh trả lời tin nhắn rất nhanh.
Nụ cười trên môi Lăng Mặc lập tức biến mất, anh đen mặt đặt điện thoại xuống bàn.
"Tiên sinh...!đó là dự án kế hoạch của tôi." Nhân viên vừa báo cáo xong khẽ nuốt nước bọt.
Advertisement
"Làm lại.
Tất cả đều làm lại hết.
Nếu trong ngày hôm nay không đưa cho tôi một bản kế hoạch hoàn hảo thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà, ở lại tăng ca."
Lăng Mặc lạnh nhạt nói.
Tiêu tiền của anh mà lại không chịu cho anh đi cùng, quá đáng.
Tâm tình của boss lớn là dựa vào việc Thẩm Ninh có để ý tới anh không.
Cô quan tâm anh một chút, anh sẽ rất dễ dàng với mọi người.
Nhưng cô vừa hắt hủi anh, anh liền trực tiếp lật mặt gây khó dễ cho nhân viên.
Đặc biệt là trợ lý Lâm, dạo này luôn tranh công việc với cô lao công, tất cả đều là hoạ từ miệng mà ra.
Đêm xuống, Lệ Tử Ngôn đang say giấc bỗng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Lăng Y.
Anh ta ngáp dài một cái, chần chừ cuối cùng vẫn nghe máy.
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ.
"Anh là Lệ Tử Ngôn có phải không? Bác sĩ Lăng đang ở quán bar XX, anh
mau đến đây đi."
Lệ Tử Ngôn nhíu mày, tại sao nửa đêm anh ta phải đến đó vì một người phụ nữ không thân chứ? Chuyện của Lăng Y thì liên quan gì đến anh ta.
Lệ Tử Ngôn vừa đến quán bar liền thấy Lăng Y đã say ngất ngưởng đang nằm dài trên ghế.
Anh ta nhíu mày, dạo này bác sĩ đều rảnh như vậy sao? Không có chuyện gì làm liền đến quán bar uống rượu?
"Anh là Lệ Tử Ngôn có phải không? Bác sĩ Lăng lúc say cứ gọi tên anh nên chúng tôi đành gọi anh đến." Một người đi đến trước ngại ngùng nói.
"Các người là bạn của cô ta mà không mang cô ta về được sao?"
"Đã thử rồi nhưng cô ấy không chịu dậy, còn liên tục gọi tên anh, chúng tôi cũng hết cách." Người đó ra vẻ bất lực quay lại nhìn Lăng Y.
Lệ Tử Ngôn đi đến bên cạnh ghế, cúi người giơ tay đẩy nhẹ Lăng Y một cái.
Người phụ nữ này cũng thật lạ, lần nào say cũng tìm đến anh ta giúp đỡ, chẳng lẽ không sợ anh ta giở trò xấu xa hay sao.
"Dậy đi, tôi đưa cô về."
Nghe thấy giọng nói của Lệ Tử Ngôn, Lăng Y khẽ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt mà cô ta thầm nhớ nhung.
Là Lệ Tử Ngôn, quả nhiên là sẽ đến mà.
Thấy Lăng Y đã tỉnh nhưng lại không đi được, Lệ Tử Ngôn thở dài một tiếng, nên sự khó chịu trong người bế cô ta lên.
Đây là lần thứ anh ta đưa người phụ nữ này về nhà.
Mùi rượu trên người Lăng Y khiến anh ta cảm thấy khó chịu nhưng cũng không thể giúp cô ta thay đồ, chỉ đành ném lên giường rồi về phòng ngủ.
"Đừng đi." Lăng Y bỗng nắm chặt lấy tay anh ta, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
"Buông ra, cô không ngủ nhưng tôi cần phải ngủ." Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt nói.
Ở đây thêm một chút nữa, anh ta sẽ bị mùi rượu trên người cô ta làm cho khó thở mất.
"Đừng đi...!đừng bỏ tôi một mình..."
Mặc dù say nhưng Lăng Y sống chết không chịu buông tay Lệ Tử Ngôn.
Anh ta im lặng đứng đó nhìn, cũng không cố gỡ tay cô ta ra nữa.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tử Ngôn có thể quan sát Lăng Y gần như vậy.
Quả không hổ danh là đại tiểu thư Lăng gia, xinh đẹp và năng lực đều thừa hưởng từ gia tộc.
Đôi môi này, khuôn mặt này, dáng người này, chắc hẳn người theo đuổi cô ta không phải ít, vậy mà đến tuổi này rồi vẫn còn ế.
Đúng là một người kén chọn.
Cảm nhận được hơi thở của Lăng Y dần đều, Lệ Tử Ngôn từ từ đưa tay chạm nhẹ vào tay cô ta, ánh mắt thoáng tia khác lạ.
Nhưng chưa đầy hai giây sau anh ta đã gỡ tay Lăng Y ra rồi rời khỏi phòng.
Đang ngủ ngon lại phải dậy làm việc tốt, đúng là bực mình..