Khi hai nhóc con song sinh được tuổi, Lệ phu nhân lại lo lắng hôn sự của Lệ Tử Ngôn.
Con trai ngoại trừ cắm đầu vào công việc, thời gian rảnh còn lại đều quấn lấy hai đứa cháu song sinh này.
Ngày trước giải thích không phải gay bà còn tin, bây giờ lại bắt đầu thấy hoài nghi.
"Không phải mẹ đã có đứa cháu ngoại rồi sao, vậy mà còn chưa thỏa mãn."
"Mẹ cần một đứa cháu mang họ Lệ kìa.
Mặc kệ con muốn đi đâu tìm, bằng
mọi cách cũng phải mang về cho mẹ một đứa cháu nội." Lệ phu nhân tức giận nói.
Lão già tuổi kia suốt ngày ỷ mình là bên nội, ngày nào cũng giành đứa cháu đáng yêu, nghĩ thôi cũng đã bực rồi.
"Mẹ sẽ cầu được ước thấy."
Lệ phu nhân nhìn con trai rời đi, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Bà cứ nghĩ Lệ Tử Ngôn sẽ kiên quyết không chịu, không ngờ lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Chẳng lẽ bà sắp có con dâu và cháu nội sao? Nghĩ đến lại có thể được ôm thêm một đứa cháu nữa, Lệ phu nhân vui vẻ chạy đi nói với chồng.
Lệ gia đời đều sinh ra con trai thừa kế sự nghiệp, đến đời của Lệ Tử Ngôn thì mãi chẳng thấy bóng dáng trẻ con đâu.
Trong khi vợ chồng Lệ gia chủ.
tưởng bở con trai đã suy nghĩ thông suốt, quyết định lấy vợ sinh con thì một tuần sau, Lệ Tử Ngôn liền ôm về một bé trai còn đang quấn tã.
+
Advertisement
"Gì đây?" Lệ phu nhân nhìn đứa nhỏ lại ngẩng đầu nhìn con trai bằng ánh mắt hoài nghi.
"Cháu nội của mẹ."
"Cái gì?"
Mọi người nghe thấy đều sững sờ ngạc nhiên.
Lệ Tử Ngôn yêu đương rồi có sản phẩm lúc nào mà bọn họ lại không biết chứ? Bình thường đều tỏ ra không quan tâm đến chuyện yêu đương, vậy mà lại làm ra chuyện này, đúng là không ngờ tới.
"Mẹ của đứa nhỏ đâu?" Lệ phu nhân coi như cũng là người có năng lực tiếp nhận tốt, sau một thời gian ngắn liền có thể bình tĩnh lại.
"Chết rồi." Lệ Tử Ngôn nhàn nhạt trả lời.
Chết rồi? Nói ra đơn giản vậy sao? Trên mặt cũng không có lấy một chút gọi là đau buồn.
Nghe nói cảnh giới cao nhất của đau buồn là trên mặt hoàn toàn không có cảm xúc gì, giống như Lệ Tử Ngôn bây giờ vậy.
Advertisement
"Vậy tên đứa nhỏ thì sao? Con đã đặt chưa?" Lệ phu nhân thở dài một tiếng.
"Tên là Lệ Cẩn Ngôn."
"Lệ Cẩn Ngôn? Anh hai cũng biết đặt tên đấy chứ.
Nó có nghĩa là gì vậy?" Thẩm Ninh cảm thấy cái tên này rất hay, ý nghĩa đằng sau chắc sẽ không giống như Lăng Mặc đâu nhỉ.
"Trại trẻ mồ côi Cẩn Ngôn."
Nụ cười trên môi Thẩm Ninh cứng lại.
Cô sai rồi, Lệ Tử Ngôn với Lăng Mặc kiếp trước chắc chắn là hảo huynh đệ nên kiếp này mới giống như nhau vậy.
"Cái thằng này, sao lại lấy tên trại trẻ mồ côi đặt cho đứa nhỏ vậy hả?" Lệ gia chủ nhíu mày nói.
"Con đưa nó ra từ trại trẻ mồ côi, tiện đặt tên luôn."
Ai nấy đều trợn mắt nhìn Lệ Tử Ngôn.
Ban đầu còn tưởng đứa bé này ít nhất cũng mang dòng máu của Lệ gia, bây giờ thì còn cái nịt.
Lệ Tử Ngôn vì muốn ba mẹ có cháu nội, không ngại nhận nuôi một đứa trẻ.
Lúc đầu vợ chồng Lệ gia chủ có chút không thích ứng được nhưng nhìn thấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì lại không nỡ mang trả lại cô nhi viện.
Lệ Tử Ngôn cũng đã chắc chắn ba mẹ đứa nhỏ đã mất, người thân cũng không còn ai nên mọi người mới có thể an tâm giữ đứa bé này lại.
Lăng Y nhìn Lệ Tử Ngôn, cảm thấy vẫn có chút tiếc nuối nhưng thời gian qua bản thân cũng đã quen với sự lạnh nhạt của anh ta rồi.
"Nếu vẫn muốn có đứa nhỏ của mình thì cứ liên hệ với tôi nhé.
Tôi sẽ sinh cho anh mà không cần trả phí đầu." Lăng Y nháy máy cười nói.
"Tôi đã có con rồi, cô cũng nên kiếm người khác đi, kẻo mấy năm nữa sẽ thành hàng tồn kho đấy."
"Anh..."
Lăng Y còn muốn đứng lại cãi tay đôi với Lệ Tử Ngôn lại bị Thẩm Ninh và Lăng Mặc kéo đi.
Lệ gia cứ như vậy mà có thêm một thành viên mới, thân phận thật của đứa bé cũng được giấu kín, người ngoài chỉ biết Lệ gia cuối cùng cũng có người thừa kế tiếp theo.
năm trôi qua, U U cũng đã tuổi.
Không biết từ bao giờ bên cạnh U U luôn xuất hiện thêm một người nữa, mâm nào cũng thấy có mặt.
Chỉ cần ở đâu có U U, ở đó sẽ thấy Mục Ân, hai nhóc con dính lấy nhau như hình với bóng.
Lăng Mặc sớm đã nhìn ra Mục Ân này không phải kiểu người yếu đuối nhút nhát như vẻ bề ngoài.
Trước mặt U U thì lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt vô hại.
nhưng chỉ cần vắng mặt U U, Mục Ân liền hiện nguyên hình là một con sói con đang trưởng thành.
"Sao thằng nhóc này lại xuất hiện ở nhà chúng ta?" Lăng Mặc vừa mở cửa đã nhìn thấy Mục Ân đang chơi với UU và cặp song sinh thì nhíu mày hỏi.
Mới sáng chủ nhật sao thằng nhóc này đã chạy đến nhà anh rồi?
"Là con rủ cậu ấy qua đây chơi đấy." U U ngồi một bên vừa đọc sách vừa uống nước hoa quả, nhàn nhã như một cô chủ nhỏ.
"Chào chú." Mục Ân nhìn anh, gật đầu một cái rồi lại quay ra tiếp tục đùa nghịch với cặp song sinh.
Suốt năm qua, số lần anh gặp thằng nhóc này còn nhiều hơn cả gặp ba mẹ.
Nhà anh giờ chẳng khác nào ngôi nhà thứ của nó.
Lăng Mặc đã tìm mọi cách để cách ly thằng nhóc này ra nhưng từ Vợ cho đến đứa con, ai cũng quý Mục Ân nên anh chỉ đành bất lực chấp nhận.
Lăng Mặc nhân lúc không ai để ý liền kéo Mục Ân ra một góc khuất nói chuyện.
Đối diện với khí thế đáng sợ của Lăng Mặc nhưng Mục Ân vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không lộ ra một chút sợ hãi nào.
"Cậu thích con gái tôi ở điểm nào, tôi kêu nó sửa."
"Điểm nào cháu cũng thích." Mục Ân không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.
"U U ngoài khuôn mặt đẹp ra thì tính cách không tốt, vừa cứng đầu khó bảo lại còn mắc bệnh sạch sẽ không thích tiếp xúc với người khác." Lăng Mặc đem tật xấu của U U ra để thức tỉnh Mục Ân nhưng lại không để ý những điều anh nói đều giống với tính cách của anh.
"Nể tình chúng ta sau này sẽ là người một nhà, cháu sẽ không nói lại với UU đâu." Mục Ân cúi đầu chào rồi rời đi.
Lăng Mặc nhướng mày nhìn theo, nhóc con này vậy mà lại dám uy hiếp anh, còn nghĩ tới chuyện làm con rể của anh.
Để một kẻ nguy hiểm như vậy ở bên cạnh con gái có ổn không đây?
Năm cặp song sinh được tuổi, Lâm Triết và Diệp Tử cũng chào đón đứa con gái đầu lòng.
Đến bây giờ đứa nhỏ cũng đã được tuổi, Diệp Tử lại đang mang thai đứa thứ hai.
Trong bữa tiệc gia đình, Lăng Mặc bỗng nhớ tới tình bạn mấy chục năm nay với Lâm Triết liền quay sang khoác vai anh ta thủ thỉ.
"Lâm Triết, chúng ta làm thông gia đi.
Tôi có hai đứa con trai, cho con gái cậu tuỳ ý chọn đấy, đem cả hai đi luôn cũng được, tôi không để ý đâu."
Mọi người đều khinh thường nhìn Lăng Mặc.
Nghe nói hai nhóc song sinh này rất quấn Thẩm Ninh, Lăng Mặc mới chịu được năm đã tính đến chuyện đá hai đứa nhỏ đi rồi.
"Không được." không ngờ Lâm Triết lại không sợ chết, thẳng thừng từ chối.
"Cái gì mà không được? Cậu nhìn xem, hai đứa nó giống tôi như vậy, gả cho con gái cậu là quá hời rồi."
"Chính vì giống cậu nên tôi mới không đồng ý đấy.
Tôi sẽ làm thông gia với Lệ Tử Ngôn."
Cả đời của Lâm Triết anh ta ám ảnh nhất chính là Lăng Mặc, bây giờ con rể cũng giống Lăng Mặc nốt thì làm sao anh ta có thể an nhiên an hưởng tuổi già được chứ? Chỉ sợ đêm nào cũng mơ thấy ác mộng thôi.
"Ha ha ha không ngờ em cũng có ngày này đấy Lăng Mặc." Lăng Y vừa dứt lời thì mọi người đều bật cười thành tiếng.
"Đợi sau này tôi sẽ để đứa thứ hai của cậu làm trợ lý cho U U, để nó có thể cảm nhận sâu sắc chân thực nhất cảm giác mà ba nó từng trải qua." Lăng Mặc VỖ VỖ vai Lâm Triết, vẻ mặt cực kỳ gian xảo.
"Cậu đúng là ác ma mà." Ngay cả một đứa trẻ còn chưa ra đời cũng không tha.
Mục Ân ngồi một bên khẽ nhíu mày, trợ lý sau này của UU sẽ chỉ có thể là cậu ta mà thôi, ai cũng đừng mong gần gũi với UU được!.