Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhìn hấp dẫn quá." Thẩm Ninh cười nói.
"Lâm Triệt, cậu thử trước đi."
Khẽ nuốt nước bọt, Lâm Triệt run rẩy gắp một miếng thịt lên.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc, lại liếc mắt xuống miếng thịt có vẻ ngon trước mặt.
Lâm Triệt lau lau mồ hôi lạnh trên trán, há miệng cắn mạnh miếng thịt.
Dù sao cũng không chết được, sao anh ta phải sợ chứ?
Nhưng có vẻ Lâm Triệt đã quá coi thường tài nấu ăn của Lăng Mặc.
Dù anh ta có căn mạnh cỡ nào cũng không thể cắn đứt được, bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể đưa cả miệng to vào miệng nhai.
Nhưng vị của miếng thịt này vừa đăng vừa mặn lại có mùi tanh, khiến Lâm Triết nhai được hai miêng đã vội vàng bịt miệng chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn oẹ.
Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn, có cần phải khoa trương như vậy không, chỉ là một miếng thịt thôi mà.
Lâm Triệt mặt mày uể oải đi ra từ phòng vệ sinh, anh ta lết đến gần Thẩm Ninh thành khân nói.
"Anh sai rồi, anh xin lỗi" nói xong liền tự động mở cửa đi về.
Thẩm Ninh chớp mắt nhìn Lâm Triết cứ thể ra về, quay đầu lại đã thấy Lăng Mặc định phi tang đ ĩa thịt đó vào thùng rác.
"Em muốn ăn thử sao?"
Thẩm Ninh lắc đầu, có tấm gương của Lâm Triệt phía trước, sao cô dám ăn thử chứ.
Mấy hôm sau, Lâm Triết mặt mày xanh xao hốc hác xin nghỉ ôm cuối cùng cũng đi làm lại.
Vừa thấy Lăng Mặc, anh ta đã giận dỗi quay mặt đi.
"Cậu vẫn còn dõi à?” Lăng Mặc ngang đầu nhìn một cái lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Hừ, nhờ cậu mà tôi giảm được tận kg đấy."
Lâm Triết ai oán nói.
Sau khi ăn miếng thịt kia của Lăng Mặc, anh ta về nhà liền thấy đau bụng, ăn cái gì cũng không thấy ngon, kết quả giảm được kg.
"Không cần cảm ơn." Lăng Mặc không để tâm nói.
"Cậu...cậu có còn là bạn của tôi không vậy? Hở ra là hại tôi."
"Ai đó khoe với Thẩm Ninh là tôi nấu ăn rất giỏi, sao bây giờ lại nói vậy"
"Cậu...!cậu cho tôi một lý do để tiếp tục làm bạn với cậu đi, Lăng Mặc"
Lâm Triệt phẫn nộ, chỉ hận không thể giơ ngón giữa lên với Lăng Mặc rồi chửi bậy một tiếng.
Nhớ lại sao hồi đó sao lại có thể chơi được với Lăng Mặc nhỉ? Lúc đó anh ta là một đứa trẻ ngoan đang ngồi đọc sách, sau đó Lăng Mặc đi đến, nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân rồi võ vai nói: "Cậu từ giờ là người của tôi"
Lăng Mặc mặc kệ Lâm Triệt đang đau khổ một bên, tiếp tục công việc của mình.
Anh lấy một tập hồ sơ Lâm Triết mang đến, vừa mở ra xem liền nhíu mày.
"Lục Vũ?"
Sau khi Hạ gia bị Lệ Tử Ngôn gây khó dễ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám đi tìm Thẩm Ninh gây khó dễ.
Hạ thị mặc dù không bị phá sản nhưng hơn một nửa cô đồng đều đã bị thay đổi, cổ đông lớn nhất lại là người của Lệ thị.
Mọi người đều ngậm biết rằng Hạ thị trên danh nghĩa là của Hạ gia những quyền kiểm soát lại là của Lệ Tử Ngôn.
Hạ gia xuống dốc nhưng con rể Lục Vũ lại chẳng mấy quan tâm.
Anh ta vẫn ung dung đi làm, vẫn vui vẻ qua lại với người tình Tử Băng mà Hạ Yên Chi lại chẳng hề hay biết, vẫn nghĩ anh ta là một người chồng tốt, Hạ gia đã không còn như trước vẫn không vứt bỏ cô ta.
"Thế nào rồi, bên đó đã phản hồi lại chưa?" Lục Vũ vắt chéo chân ngồi trên ghế chủ tịch.
"Vẫn chưa thấy phản hồi nào từ Hoàng Đăng.
Chỉ sợ Lăng Mặc không đề công ty chúng ta vào mắt, không ký hợp đồng." thư ký nhỏ giọng nói.
"Bây giờ là như vậy, sau này chưa chắc đã như vậy."
Lục Vũ cười kiêu ngạo.
Anh ta ở bên ngoài đã thành lập được một công ty.
Mặc dù không lớn nhưng lại làm ăn rất được.
Lục Vũ lợi dụng chức quyền của mình, giúp công ty riêng ký được rất nhiều hợp đồng có lợi với Hạ thị.
Lăng Mặc bây giờ có thể không đề anh ta vào mắt nhưng đợi thêm một thời gian nữa, anh ta nhất định có thể
.