Nụ hôn này đi từ nông đến sâu, cực kỳ tinh tế, mút lấy vô tận mật dịch ở bên trong, cảm giác ấy thật tuyệt vời, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tuy nhiên, Yến Hoài lại cảm thấy sợ, ra sức chống cự, nhưng càng làm cho Khấu Kiệt trở nên bá đạo hơn…
"Ưmh. . . . . . Anh. . . . . ." Lúc này Yến Hoài chỉ có thể nói ra những lời đứt quãng, còn Khấu Kiệt lại đang mê đắm, đôi mắt dần trở nên thâm sâu, nghĩ đến vẻ đẹp của cô, tiếp tục say sưa chìm trong dục vọng….
Lúc này Yến Hoài khá nóng vội, trong đầu lại phản chiếu hình ảnh của những năm về trước, khi ấy, mẹ cô bị giết chết, và nỗi ám ảnh khi cô bị bịt kín thuở bé lại ùa về. Lúc ấy cô còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng, tiếng kêu rên cầu xin tha thứ của mẹ trước sau vẫn vang vọng bên tai, sau khi lớn lên cô mới biết, chuyện gì đã xảy ra.
Cô chỉ muốn giết chết những người đó! Và cũng vào ngay thời điểm ấy, Triều Trạch đã cứu cô, thế nên cô mới có thể tồn tại đến tận bây giờ, nhưng, một khi nghĩ đến chuyện này, cô làm gì còn có tâm tình để nghĩ đến vấn đề yêu đương được nữa?
Nước mắt rơi xuống, bàn tay nhỏ bé vẫn không ngừng vỗ lên lồng ngực to lớn của Khấu Kiệt, biết chắc chắn rằng sức của mình không thể nào đấu lại anh, đau đớn trong lòng, bất đắc dĩ, nỗi sợ hãi về mọi thứ chợt dâng lên, tất cả đều dồn vào tim……
Khấu Kiệt mở mắt, khi vừa nhìn thấy gương mặt nhòe lệ của cô, đột nhiên cảm thấy luống cuống. Sợ hãi không biết phải làm sao!
"Em, làm sao vậy, em?” Khấu Kiệt nâng cằm cô lên, không ngừng kêu, đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi cô, mà lúc này đây, cảm xúc của anh cũng đã giảm đi rất nhiều, lấy lại sự bình tĩnh và lý trí.
Yến Hoài nheo mắt lại, vung một quyền đánh qua.
"Á." Lồng ngực của Khấu Kiệt bị nện một quyền, có hơi sửng sốt một chút, nhưng, ngay sau đó liền nắm chặt lấy tay cô, hai mắt đỏ bừng: "Em làm sao vậy?"
"Bốp!" Một cái tát của Yến Hoài liền giáng xuống. Xoay người, lập tức lao thẳng vào trong phòng của mình.
Gương mặt của Khấu Kiệt nóng hừng hực, sững sờ ở nơi nào.
Mới vừa rồi mình đã làm tổn thương cô ấy. . . . . . Tổn thương đến cô ấy. . . . . .
"Ngu ngốc!" Khấu Kiệt lập tức đưa tay vỗ vào mặt mình, sau đó liền đập thình thịch vào cánh cửa phòng đang đóng của Yến Hoài: “Yến Hoài! Yến Hoài!”
Không có tiếng trả lời.
Khấu Kiệt lớn tiếng kêu lên: “Yến Hoài!” Âm thanh kia vang vọng cả tầng VIP.
"Làm gì đó?"
"Hò hét cái gì? Một đấng mày râu . . . . . ."
"Theo đuổi một cô gái có cần phải dùng đến cách này không?”
"Điên rồi sao. . . . . ."
Không ít người đi ra ngoài, bàn luận xôn xao.
Khấu Kiệt quét ánh mắt hắc ám về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén kia khiến tất cả những người đang vây xem sợ xanh cả mặt, ánh mắt như muốn nuốt sống người nhìn, còn ẩn chứa cả chút đau đớn.
"Cút!" Khấu Kiệt phu ra một chữ, âm thanh kia cực kỳ thâm trầm, giống như vọng về từ địa ngục u ám…..
Tất cả mọi người sững sờ, rùng mình một cái, tất cả lại trở về phòng.
Khấu Kiệt đứng ngây người tại chỗ thật lâu, lấy lại tỉnh táo, đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói: “Em yêu, xin lỗi em! Về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!” Nhíu mày, xoay người bước vào phòng mình.
Yến Hoài đóng cửa lại, ngồi lặng người dưới đất một hồi lâu.
Câu nói ‘Em yêu! Xin lỗi em! Về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa’ của anh, cô nghe thấy, nhưng, bản thân cô lại không biết làm sao để đối mặt với người ấy, hoặc giả, cô phải xua tan đi nỗi ám ảnh trong lòng trước. Có lẽ, chí ít phải giết chết tất cả những người nằm trong trùm buôn ma túy đã hãm hại gia đình mình mới được.
Trong im lặng, Yến Hoài siết chặt quả đấm của mình.
"Ba, mẹ, nhất định con sẽ giết chết bọn chúng.” Yến Hoài mím chặc môi, mình làm chị cả hắc đạo ở thành phố M lâu như vậy, nhưng vẫn không thể nào điều tra ra được kẻ đã sát hại ba mẹ mình năm đó là ai.
Quyền thế của mình vẫn còn chưa đủ lớn!
Yến Hoài nheo mắt lại, đứng lên, rửa mặt, làm xong tất cả, sau đó liền làm tổ trên giường.
Cô mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, bầu không khí yên tĩnh chung quanh làm cô có thể nghe thấy cả tiếng con tim mình đang đập.
Song song đó, Khấu Kiệt cũng không tài nào ngủ được. Ha ha, yêu ngươi yêu. . . . . . Ha ha. . . . . . Ngơ ngác, nhìn vào không trung, ánh đèn từ từ gieo rắc vào từng ngóc ngách trong căn phòng.
Đột nhiên, Khấu Kiệt cảm nhận rõ ràng được một chuỗi tiếng bước chân đang vọng đến gần, cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng đối với người đã trải qua những đợt huấn luyện sinh tử trong quân đội mà nói, những âm thanh này lại rất rõ ràng. Trực giác của anh chưa bao giờ sai.
Quả nhiên không hề đơn giản! Mấy thằng ranh con kia vẫn chưa từ bỏ ý định! Thế thì Khấu Kiệt này đành phải vì nhân dân phục vụ, tiễn bọn chúng xuống gặp Diêm Vương thôi!
Khấu Kiệt nhẹ nhàng tắt đèn, chạy đến bên ban công, nhìn xuống phía dưới.
Không phải anh lo lắng gì xa xôi, mà là lo rằng Yến Hoài sẽ bị người ta mưu sát, nhưng, những người đó đang ở trên hành lang, vì kế hoạch tối nay, khẳng định đã phong tỏa hết cửa trước. Anh chỉ còn cách nhảy xuống cửa sổ, sau đó vòng qua cả khách sạn, leo lên phòng của Yến Hoài.
Không còn thời gian suy nghĩ sâu xa, Khấu Kiệt biết lúc này thời gian vô cùng quý báu.
Khẩn trương, Khấu Kiệt nhìn xuống mặt đất, hướng về phía cửa sổ rồi tung người nhảy xuống.
Giữa bầu không gian yên tĩnh của buổi đêm, một bóng dáng xẹt qua tạo thành hình vòng cung, ngay tức khắc, Khấu Kiệt đã duy trì độc tác khom chân cúi người trên mặt đất.
Mười tầng, anh tự thách thức với ranh giới cao nhất của chính mình. Nhớ ngày trước, kỷ lục nhảy xuống cao nhất của anh chỉ có chín tầng, mà hôm nay, lại là vì cô mà anh tự phá đi kỷ lục của mình.
Khấu Kiệt nhếch môi cười cười, đứng lên, lập tức chạy như điên về hướng phòng của Yến Hoài.
Anh vội vã muốn biết tình hình hiện giờ của cô ra sao!
Động tác nhanh nhẹn, lập tức dính chặt vào tường.
Khấu Kiệt liếc nhìn lên gian phòng nằm trên tầng mười kia, âm thầm gật đầu một cái, tức tốc bò lên.
Dựa vào những điểm tựa nho nhỏ kia, Khấu Kiệt lại hóa thành người nhện.
Khi đến gần gian phòng của Yến Hoài, Khấu Kiệt hướng mắt nhìn về phía cửa sổ, cuối cùng anh cũng trông thấy bóng dáng kia đang ở bên trong.
Thở hắt ra một hơi, Khấu Kiệt cúi đầu, lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Hay là mình không nên đường đột xông vào, dù gì thì mình cũng phải sửa đổi ấn tượng xấu mà mình đã gây ra trước mặt Yến Hoài.
Âm thanh nho nhỏ, tiếng bước chân chậm rãi tới gần.
Lúc này, tiếng xe cộ qua lại ở bên dưới cực kỳ lớn, Khấu Kiệt chớp thời cơ, lập tức phi thân lên ban công, ngay lúc ấy, ánh đèn trong phòng của Yến Hoài cũng đột nhiên bị dập tắt.
"Ơ. . . . . ." Hầu kết của Khấu Kiệt chuyển động lên xuống từng chút một, từ từ đi về phía giường của Yến Hoài.
Vừa lúc đó, Khấu Kiệt lại không thể di chuyển được nữa, anh tuyệt đối không ngờ rằng, ngay thời điểm này, một con dao găm sắc lạnh lại gác ngay trên cổ của mình.
~Hết Chương ~