Ngày hôm sau, quả nhiên Yến Hoài đã đến phòng họp ở cao ốc Ngạo Thế rất đúng giờ, còn Khấu Kiệt đã vào bệnh viện với ngài Khấu Đức, nên cũng không thể đi với Yến Hoài được.
Yến Hoài mặc một bộ trang phục đen tuyền, mang giày cao gót, đi theo một cô thư ký vào phòng họp.
Mới vừa bước vào, liền trông thấy Dương Miêu Miêu đã chờ sẵn ở đó, vẻ mặt ngông nghênh, ngang ngược.
Yến Hoài làm như không nhìn thấy cô ta, yên vị xuống ghế ngồi.
"Nói đi!" Yến Hoài chẳng màng đến cô gái ăn vận trang điểm lòe loẹt kia, cất giọng nói không chút cảm tình.
"Tôi muốn cô rời khỏi Khấu Kiệt.” Dương Miêu Miêu nhìn cô, tiến đến gần: “Khấu Kiệt là của tôi!"
“Hừ! Nếu như cô có bản lãnh, thì cướp anh ấy đi đi, cần gì phải nói với tôi mấy lời này!"
"Điều tôi muốn chính là cô rời khỏi anh ấy!” Dương Miêu Miêu có hơi gấp gáp, giọng nói kia tựa như đang muốn xâu xé Yến Hoài.
Yến Hoài híp mắt lại, trên người toát ra sát khí nồng nặc: “Dương tiểu thư, chẳng qua tư cách của cô cũng chỉ có thế, thảo nào không ai dám cưới cô!”
"Cô!" Dương Miêu Miêu bị chọt trúng chỗ đau, dưới cơn phẫn nộ, rống lên một câu: "Tôi ra lệnh cho cô rời khỏi anh ấy!" Nhưng, đối diện với ánh mắt đầy vẻ thách thức của Yến Hoài, Dương Miêu Miêu không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu, đưa ánh mắt cầu cứu về Dương Giới Thừa đang ở cách một lớp kính phía bên kia. Dương Giới Thừa đang ở nơi đó xem sách báo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát hai cô gái này.
Khóe miệng Dương Giới Thừa khẽ động mấy cái, cô gái kia, thật sự đùa rất hay!
Yến Hoài nương theo tầm mắt của Dương Miêu Miêu, nhìn về phía Dương Giới Thừa, lập tức liếc hắn một cái. Thật sự, có em gái mồm mép, tất phải có anh trai hay ho!
Vẻ mặt lưu manh vô lại, chính là thương hiệu của Dương Giới Thừa.
"Dương tiểu thư, chưa nói đến việc tôi là một thị trưởng, chí ít cũng là một vị khách, hừ! Cô lại hò hét như vậy, không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?" Yến Hoài lạnh lùng nhìn Dương Miêu Miêu, nhất thời, Dương Miêu Miêu có cảm giác như từng lỗ chân lông của mình cũng toát ra mồ hôi lạnh. . . . . . Ánh mắt của cô ta sắc bén như thế! Dường như muốn xuyên thủng cả linh hồn của mình!
Yến Hoài đứng lên, nhấc chân đã muốn đi. Nhưng, ngay lúc đó, Dương Giới Thừa ở phía bên kia cũng đã thu dọn sách báo, trực tiếp đi về phía phòng họp, chặn đường đi của Yến Hoài.
"Thị trưởng Yến?" Dương Giới Thừa hơi cúi đầu, dùng ánh mắt đào hoa quan sát Yến Hoài: "Thị trưởng Yến, ha ha, mời ngồi!" Dứt lời, chìa tay ra, chỉ vào ghế ngồi.
Bây giờ Yến Hoài mới có dịp quan sát kĩ người này, trước kia luôn sơ sót bỏ qua sự tồn tại của hắn, nhưng, hiện tại cả hai người này đều đã chọc vào mình, không thể vờ như không biết bọn họ được nữa.
Khóe miệng Dương Giới Thừa hơi nhếch lên, ánh mắt đào hoa lưu luyến trên người Yến Hoài. Hôm nay hắn cố tình mặc chiếc áo sơ mi này, cổ áo hơi để mở ra, mơ hồ làm lồng ngực rắn chắc bên trong như ẩn như hiện, áo tay ngắn chừng bảy phân, cánh tay chắc khỏe có lực. Bên dưới là quần tây đen dài cùng đôi giày da cao cấp đen bóng. Hơi thở nam tính phả lên gương mặt, lên cổ của Yến Hoài, cả người toát lên tư vị của một người đàn ông trưởng thành.
Yến Hoài liếc hắn một cái, trở lại chỗ ngồi, nếu như cả hai người cùng tiến lên, chưa chắc cô sẽ thua. Nhưng, cũng không tin bọn họ sẽ dám dùng đến vũ lực. Ở đây có rất nhiều nhân viên làm việc.
Dương Giới Thừa hướng về phía Dương Miêu Miêu gật đầu một cái, Dương Miêu Miêu liền kìm nén cơn bực bội, ngoan ngoãn ngồi đối diện với Yến Hoài.
Hắn đưa tay đóng cửa lại, khiến những người bên ngoài tuyệt đối không nghe thấy được âm thanh bên trong phòng họp.
Dương Giới Thừa cười cười, ngồi ở bên cạnh Yến Hoài: “Thị trưởng Yến." Dứt lời, lại phà hơi vào gương mặt của Yến Hoài!
Yến Hoài nghiêng đầu: “Nếu như, Dương tiên sinh cứ như thế này mà nói, vậy xin thứ lỗi cho bổn thị trưởng không thể lãng phí vốn thời gian quý giá!"
Dương Miêu Miêu không hiểu, tại sao anh trai của cô ta lại biến thành dáng vẻ này? Không phải nói sẽ đoạt lại Khấu Kiệt giúp mình sao? Thế nào mà bây giờ lại có vẻ như đang lấy lòng cô gái này?
"Anh trai!" Dương Miêu Miêu nũng nịu nói một câu, nhưng, tức khắc liền nghĩ tới những tấm ảnh kia, vội vàng lục soát trong túi xách của mình.
Ngược lại Dương Giới Thừa chỉ cười xòa: “Cô có biết đến thị trường chứng khoáng không?”
"Có biết hay không không liên quan gì đến anh!" Yến Hoài lạnh lùng nhả ra một câu.
"Nếu như nói, có liên quan đến Khấu Kiệt thì sao?" Dương Giới Thừa thỏa mãn nhìn xem nét mặt của Yến Hoài.
Mà Dương Miêu Miêu đã tiếp lời: “Những tấm ảnh này có liên quan đến cô!” Dứt lời, ra vẻ vỗ xuống mặt bàn.
~Hết Chương ~