Bà Xã Mua Được

chương 21: có vợ có chồng (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên này Lý Tư đang cố vắt óc suy nghĩ tìm cách đến gần Chiêu Đệ thì bên kia gần đây Chiêu Đệ và Tiểu Trí cũng đang loay hoay sứt đầu mẻ trán. Nghiêm túc mà nói thì chủ yếu là Chiêu Đệ bận rộn. Việc Tiểu Trí đàn dương cầm thông qua công ty đại diện đã bắt đầu vận hành, tiêu thụ trên thị trường cũng rất tốt, với hình tượng chính là thần bí. Mặc dù giới truyền thống đối với vị cầm thủ thần bí này tràn ngập tò mò, nhưng công ty đại diện lại đánh chết không chịu mở miệng.

Loại không khí thần bí này qua truyền thông lăng xê, cộng thêm trình độ đàn dương cầm của Tiểu Trí thật sự rất cao, cho kết quả chính là một lần nữa tái bản đĩa đơn Piano đã phát hành. Có thể nói cho đến hôm nay thì đây chính là một kỳ tích trong giới phát hành đĩa.

Vì đĩa đơn đầu tiên tiêu thụ mạnh, đĩa đơn thứ hai cũng chính thức tiến vào giai đoạn trù bị. Mà điều đầu tiên cần chính là muốn Tiểu Trí đàn một bản nhạc tươi đẹp. Thực ra mà nói, tác phẩm của Tiểu Trí rất nhiều, nhưng vẫn luôn không có lưu giữ lại dưới dạng văn bản. Có lẽ anh có thể đàn lại, nhưng vì chỉ Chiêu Đệ mới có thể khiến Tiểu Trí đàn lại bài hát của mình, mà cô lại không có đầy đủ kiến thức nhạc lý, cô không có cách nào nói lại rõ ràng nhạc điệu cho anh, vậy nên hẳn nhiên không có biện pháp khiến Tiểu Trí lặp lại chính xác bài hát cần đàn.

Cuối cùng chỉ có thể thương lượng lại với phía công ty đại diện, chọn một cách vụng nhất, chính là mở máy quay ở phòng đánh đàn / để có thể lưu lại tất cả những khúc nhạc mà Tiểu Trí đã đàn, sau đó đem đi cắt nối biên tập hậu kỳ.

Về phương diện âm thanh cũng không có gì phải lo lắng, bởi Tiểu Trí không thể đến phòng thu âm để ghi âm, nên ngay từ lúc thu âm đĩa đơn đầu tiên, công ty đã thừa dịp buổi tối không có người trong phòng đánh đàn, tiến hành quá trình sửa đổi tinh vi, cùng với việc mua thêm một số thiết bị cần thiết. Dĩ nhiên việc này làm hết sức tỉ mỉ, kĩ lưỡng, cố hết sức để không khiến Tiểu Trí cảm thấy mất tự nhiên.

Vốn cho là đã che giấu rất kín kẽ, Tiểu Trí sẽ không thể phát hiện ra những

Thay đổi trong phòng đánh đàn, nhưng hiển nhiên bọn họ đã đánh giá thấp sự tinh tế của anh. Gần như trong nháy mắt kể từ lúc Tiểu Trí bước vào phòng đánh đàn, anh đã phát hiện ra có gì không đúng. Cũng may, Chiêu Đệ xem thời cơ rất nhanh. Cô vừa nhìn thấy Tiểu Trí khẽ cau nhẹ chân mày liền lập tức mở miệng trước, nói đây là do cô thích thiết kế, muốn để cho bọn họ đượcthư thái hơn một chút, hơn nữa có thể ghi lại tiếng đàn dễ nghe hơn một chút. Tiểu Trí nghe xong lời giải thích của Chiêu Đệ mới lại nở nụ cười, chỉ nói “Chiêu Đệ thích, Tiểu Trí cũng thích” làm Chiêu Đệ có chút khốn ý. Sớm biết Tiểu Trí cũng đối với sự thay đổi của căn phòng có thể dễ dàng tha thứ như vậy, lúc đầu cô nên thẳng thắng nói với Tiểu Trí mà không cần lén lén lút lút sửa đổi rồi mới nói.

Cùng lúc đó, trên trang web, việc buôn bán của Chiêu Đệ cũng càng làm càng lớn. Tuần trước, số lượng đơn đặt hàng của khách hàng ngày càng nhiều, trừ bán lẻ, thậm chí còn xuất hiện đơn hàng bán buôn. Một mình Chiêu Đệ giờ đã không thể nào phù hợp với cường độ công việc như vậy nữa. Hơn nữa, việc buôn bán trên web này đã chiêm quá nhiều thời gian của cô, gần đây thời gian nói chuyện của cô với Tiểu Trí rõ ràng đã bị rút ngắn. Cô ý thức được việc này không thể tiếp tục như vậy được nữa, cô không thể lẫn lộn đầu đuôi, phải luôn xếp Tiểu Trí ở vị trí thứ nhất. Hơn nữa, mỗi lần cô hết bận, ngẩng đầu lên nhìn đến bộ dáng đáng thương của Tiểu Trí, rồi lúc anh phát hiện ra cô đang nhìn, cái bộ dạng trong nháy mắt nở ra nụ cười hưng phấn đó càng làm cho cô không tể bỏ được.

Qua nhiều lần suy tính, rốt cuộc trên bàn cơm Chiêu Đệ vẫn phải đưa ra đề nghị với Trần Chung, muốn đưa lại toàn bộ tin tức của khách hàng trên tay cô cho ông. Trong khoảng thời gian này, thông qua việc dựng trang web, mở tiệm, bố trí cử hàng, khách hàng đã chậm rãi từ không thành có, cô cũng đã dần dần tích lũy được rất nhiều điều, cũng từ đó tạo lập được giá trị bản thân. Nhưng điều này cũng không chống đỡ nổi một ánh mắt cô độc của Tiểu Trí. Cô phải tạo lập được sự thăng bằng giữa công việc và Tiểu Trí. Nếu như không thể cân bằng, vậy cô chỉ có thể buông tha cho công việc mà thôi.

Mà bước cân bằng đầu tiên, chính là việc cô giao lại quyền. Ở tuyến tiêu thụ đầu tiên, cô đã tích lũy được đầy đủ kinh nghiệm. Tin tức của khách hàng ở trong tay có thể hoàn toàn giao lại cho Trần Chung, để ông sắp xếp người của ông đi phụ trách.Mà cô có thể phải làm bước tiếp theo, chính là học cách dùng thời gian của mình để bắt trọng điểm, nói đại cương.

Trần Chung nghe xong đề nghị của Chiêu Đệ thì bắt đầu kinh ngạc. ông không ngờ Chiêu Đệ có thể có kiến thức cùng chí hướng như vậy. Bình thường, ở tình huống khi một người đã nếm được chút tư vị thành công, dù không để mình bị lạc hướng cũng sẽ có chút đắc ý, lại càng thêm cố gắng nắm chặt trong tay, tuyệt đối không dễ dàng buông ra như vậy. Nhưng ông lại nghĩ đến hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ đến lớn của Chiêu Đệ, những chuyện cô đã trải qua liền cảm giác có thể lý giải được hành động này.

Suy nghĩ một chút về tình trạng ban đầu, Chiêu Đệ rõ ràng đi học có thành tích học tập tốt như vậy, với cách làm người của ông Lâm, chỉ cần cô nói không muốn bỏ học, ông Lâm nhất định sẽ tìm cách kiếm tiền cho cô đi học, nhưng sau khi để cô suy nghĩ, cô lại đến biện pháp đối với gia đình họ Lâm là tốt nhất, lại là quyết định tàn nhẫn nhất với bản thân, chính là bỏ qua cho giấc mơ, tiền đồ của chính mình để thành toàn cho em trai, giúp đỡ cha mẹ giảm bớt gánh nặng gia đình.

Vậy nên bây giờ, cô lựa chọn đem thông tin khách hàng chuyên giao lại cho người khác, mình chỉ phụ trách quản lý chung mảng này, ông biết, ngoài một nguyên nhân là mốn nâng cao năng lực thêm một bước thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là không muốn đê cho Tiểu Trí cô độc. Cô muốn cố gắng dành thật nhiều thời gian để làm bạn với Tiểu Trí, không phải vì muốn lấy lòng để đạt danh lợi, mà nhất định là vì muốn duy trì tâm lý ban đầu. Tình cách này quả là hiếm có.

Vì quyết định của Chiêu Đệ, Trần Chung không thể không đem Lý Tư vào danh sách người có khả năng phụ trách hạng mục Internet. Đây vốn là đề nghị lúc ban đầu của Lý Tư, nếu như ông đem hạng mục này chính thức đưa vào công ty mà lại không giao cho hắn phụ trách thìquả là khó ăn nói, cũng dễ làm nguội lạnh tấm lòng của các công nhân viên. Hơn nữa, khách quan mà nói, Lý Tư không thể nghi ngờ, chính là người trẻ tuổi có năng lực mạnh nhất công ty nếu không ban đầu ông cũng đã không đem hắn liệt vào danh sách những người có khả năng thừa kế.

Đổi lại bên kia, Lý Tư sau khi suy nghĩ tất cả các phương pháp, cuối cùng lựa chọn phương pháp cùng Trần Chung “trăm sông đổ về một biển”. Hắn nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy cứ trực tiếp cùng Trần Chung nói ra suy nghĩ muốn tham gia vào hạng mục Internet mới là biện pháp tốt nhất.

Trong khoảng thời gian này, bên bộ phận kho hàng có động tĩnh lớn như vậy, nếu như hắn ở trước mặt Trần Chung giả vở như không biết thì có vẻ quá mức giả tạo. Cứ coi như đây là một cơ hội, nói ra ý định muốn tham gia hạng mục này, phụ trợ Chiêu Đệ quản lý tiêu thụ trên web, như vậy hắn vừa có cơ hội được quang minh chính đại đến gần Chiêu Đệ, vừa có thể mượn cơ hội đem người nằm vùng tiến vào khối nghiệp vụ này của công ty, nhỡ đâu có lúc cần, hắn cũng có thể lo trước khỏi họa.

Mặc dù trong lòng Trần Chung và Lý Tư tính toán khác nhau một trời một vực, nhưng ý tưởng thương vụ về điện tử hóa công ty Trần thị lại cùng nhất trí. Cho nên, khi Trần Chung gọi Lý Tư vào phòng làm việc, khi nói ra ý nghĩ của mình, Lý Tư ở trong lòng không thể nghi ngờ vì quyết định của Trần Chung mà hưng phấn không thôi nhưng ngoài mặt chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, cố tỏ vẻ chần chờ suy nghĩ một chút sau mới nhanh chóng đồng ý đi bố trí nhân viên tiếp nhận thông tin khách hàng trên tay Chiêu Đệ cùng với dịch vụ hậu mãi, mà hắn sẽ tự mình chỉ dạy Chiêu Đệ như thế nào để quản lý nhân viên, còn săn sóc đưa ra đề nghị để Chiêu Đệ có thời gian chăm sóc Tiêu Trí nên hắn có thể đến nhà họ Trần dạy hoặc có thể để Chiêu Đệ chọn lúc có thời gian đến công ty, hắn sẽ đến chỉ dạy cô, có gì không hiểu, hắn nhất định sẽ giảng giải cặn kẽ, biết gì nói đó, không giấu giếm nửa lời.

Trần Chung đối với sự nhiệt tình của Lý Tư ở trong lòng cũng có đôi chút nghi ngờ. Ban đầu ông còn nghĩ Lý Tư sẽ vì ông gạt hắn sang bên, đem mảng nghiệp vụ Internet của công ty giao cho Chiêu Đệ phụ trách mà không vui, không ngờ, thái độ hiện tại của hắn lại là hoàn toàn không thèm để ý. Chẳng lẽ, Lý Tư không giống ông vẫn nghĩ, là một kẻ dã tâm bừng bừng? Nhưng điều này hẳn là không thể nào, từ trước đến nay Lý Tư chưa bao giờ che giấu dã tâm của mình. Vậy nên chỉ còn có một khả năng, đó chính là hắn có mưu đồ khác, nhưng mưu đồ đó là gì, hiện nay ông một chút đầu mối cũng không có. Có câu “chỉ có ngàn ngày bắt trộm, không thể ngàn ngày phòng trộm” (ý chỉ khó đề phòng kẻ xấu) vậy nên thay vì bây giờ rút dây động rừng, chẳng bằng cứ chờ hắn ra tay, thấy rõ ý đồ của hắn mới có thể tính toán kế sách đối phó.

Khoảng thời gian này, Chiêu Đệ ở chỗ Lý Tư quả thực học được rất nhiều thứ, từ quản lý nhân viên đến những việc rất phức tạp như phân rõ chủ-thứ, trước-sau, cái gì cần khác biệt, thứ gì là trọng tâm, sắp xếp công việc thế nào cho khoa học. Về phương diện này, Chiêu Đệ quả thực cần cảm ơn Lý Tư. Chỉ là số lần Lý Tư đến thăm nhà họ Trần càng tăng thì Tiểu Trí lại càng thêm nhạy cảm. Có lúc rõ ràng đang ở trong phòng đàn luyện đánh đàn thật tốt, nhưng vừa nghe thấy ở dưới lầu thím Phúc gọi cô xuống, lại nghe đến từ Lý Tư, anh sẽ lập tức dừng đánh đàn, cuống quýt đứng dậy đi theo phía sau cô, lôi kéo vạt áo cô, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lý Tư, giống như sợ hắn đến để cướp cô đi.

Chiêu Đệ quả thực có chút không lý giải được hành động của Tiểu Trí. Bình thường anh không phải như vậy. Trong nhà thỉnh thoảng cũng có vài khách nam đến chơi, bọn họ đối với cô cũng hòa ái thân thiết, so với thái độ của Lý Tư với cô cũng không khác lắm, nhưng những lúc như thế Tiểu Trí đều không có hành động khác thường, sao lại chỉ đối với Lý Tư như vậy? Hơn nữa nghe mẹ nói, trước kia thỉnh thoảng Lý Tư cũng sẽ đến nhà họ Trần chơi, thái độ của Tiểu Trí lúc đó cũng rất bình thường, sao hiện tại lại đột

nhiên thay đổi?

Nghĩ mãi mà cũng không hiểu, Chiêu Đệ liền quyết định hỏi thẳng Tiểu Trí, hỏi rõ ràng xem anh nghĩ như thế nào để cô cũng có thể dựa vào đó mà hành động hợp lý, tránh trong lúc lơ đãng làm ra điều gì khiến Tiểu Trí thương tâm, đây là chuyện mà cô dù thế nào cũng không mong muốn.

Vì vậy, Chiêu Đệ chọn một buổi sáng ấm áp, thấy Tiểu Trí đã xem được một đoạn đĩa phim, liền đem công việc đã xử lý được một nửa ở trân tay đặt sang bên, đưa nước trái cây thím Phúc sớm bưng lên tới tay Tiểu Trí, nhìn Tiểu Trí cười nhận ly nước, ngoan ngoãn uống một hớp xong mới bắt đầu nói chuyện.

“Tiểu Trí, trong khoảng thời gian này, trong lòng Chiêu Đệ vẫn luôn có một nghi vấn. Chính là anh hình như không thích giám đốc Lý tới nhà mình mà mẹ nói trước kia anh cũng không ghét anh ta. Tại sao bây giờ lại như vậy?”

Tiểu Trí sau khi nghe thấy tên Lý Tư theo bản năng chau mày, đầu tiên nắm chặt ly thủy tinh trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhì sắc mặt Xhieu Đệ, thấy trên mặt Chiêu Đệ cũng không có vẻ gì là không vui thì mới mở miệng.

“Hắn là người xấu, ánh mắt hắn nhìn Chiêu Đệ, trong đôi mắt hắn đều là ý đồ không tốt, hắn nghĩ muốn cướp đi Chiêu Đệ.” Nói xong lời này, anh còn không vui cong cong môi.

“Cướp em đi!? Tiểu Trí, anh có phải hiểu lầm gì không? Giám đốc Lý cư xử với em so với thái độ các chú các bác, bạn bè khác cũng giongnhau, hơn nữa anh ấy chỉ là có ý tốt muốn dạy em chút chuyện của công ty thôi, không có ác ý gì khác.” Cô không thể không nghĩ tới khả năng Tiểu Trí nghĩ như vậy, Nhưng là qua quan sát thái độ đối đãi với cô của Lý Tư, Chiêu Đệ bỏ luôn cái ý nghĩ này ra khỏi đầu. Lý Tư đối với cô không có ý gì khác mà cô cũng không để cho hắn động lòng riêng, không phải sao? Nên chắc đây chỉ là do Tiểu Trí hiểu lầm thôi?

“Không phải vậy, không phải vậy, không giống nhau, ánh mắt của hắn không giống.” Nghe Chiêu Đệ vì Lý Tư mà giải thích, cảm xúc của Tiểu Trí liền có chút kích động, lôi kéo tay Chiêu Đệ liên tiếp lên tiếng phủ nhận. Nước trái cây trên tay vì động tác của anh mà tràn ra ngoài mà anh cũng không để ý.

Chiêu Đệ thấy nước trái cây bắn lên trên tay Tiểu Trí, liền vội vàng rút mấy tờ khăn ướt bên cạnh ra lau tay anh sạch sẽ, rồi sau đó đặt cái ly trên tay anh sang một bên.

“Được, được, Chiêu Đệ tin tưởng Tiểu Trí, Tiểu Trí đừng vội kích động, Tiểu Trí có thể nói cho em biết ánh mắt giám đốc Lý có cái gì không đúng không?” Mặc dù trong lòng đối với lời Tiểu Trí có chút khó tin, nhưng Chiêu Đệ vẫn kiên nhẫn thăm dò ý nghĩa của Tiểu Trí, có lẽ Tiểu Trí có thể thấy được những thứ mà cô không thấy được không chừng.

“Chính là không giống nhau, Tiểu Trí nói ra không ra, Tiểu Tri biết, khi hắn nhìn Chiêu Đệ, trong mắt có thứ ánh mắt không phải ánh sáng tốt mà là cái loại ánh sáng xấu xa…” Tiểu Trí không biết phải nói sao để Chiêu Đệ hiểu rõ cảm giác của mình, nhưng lại muốn bày tỏ nên chỉ có thể nói ra như thế.

“Ừm, Tiểu Trí làm sao biết được đó là ý xấu mà không phải ý tốt chứ?”

“Tiểu Trí chính là biết, Chiêu Đệ, Tiểu Trí biết, chúng ta đừng cho hắn vào cửa nữa có được không, về sau cũng không muốn thấy hắn nữa có được không?” Tiểu Trí rất sợ Chiêu Đệ không tin lời anh, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Anh biết Chiêu Đệ làm chuyện đứng đắn, Lý Tư dạy cô, Chiêu Đệ học được xong sẽ có thể thay đổi để làm tốt hơn. Cho nên, mặc dù mỗi lần Lý Tư đến, anh đều không vui, rất hồi hộp, rất sợ hãi, nhưng vẫn nhìn được. Nhưng hôm nay, Chiêu Đệ hỏi anh nghiêm túc như vậy, anh lập tức liền không nén được ý nghĩa trong lòng mà đem thỉnh cầu này nói ra. Đợi nói ra khỏi miệng rồi, anh mới ý thức rằng điều này sẽ làm khó Chiêu Đệ, nên cẩn thận lén nhìn sắc mặt của Chiêu Đệ một cái, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô đang cân nhắc liền lập tức cúi đầu, như thể mình làm sai chuyện gì.

Mà lúc này, Chiêu Đệ dù đối với trực giác này của Tiểu Trí cón có chút nghi vấn, dù sao thì anh cũng chẳng có chút căn cứ nào, nhưng cô vẫn gật đầu một cái, đồng ý cho yêu cầu dường như vô cùng vô lý của anh. Coi như toàn bộ cảm giác chán ghét này của Tiểu Trí đối với Lý Tư đều là sai lầm nhưng có thể làm cho anh cảm thấy lo lắng sợ hãi như thế chính là điều mà dù như thế nào cô cũng không muốn thấy nhất.

Không sai, có Lý Tư dạy, kiến thức về phương diện quản lý mà cô học được sẽ rất nhanh, nhưng làm cho Tiểu Trí khó chịu thì không bù nổi mất. Cô tình nguyện tự mình học ở trên web rồi từ từ đi học một khóa quản lý công ty, cũng không muốn để Tiểu Trí phải tiếp tục rối rắm như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio