Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết tại sao, Lục Gia Xuyên đang đứng trước cửa phòng thay đồ, bỗng nhiên không nhấc chân đi nổi nữa.
Cô nàng kia đang đi về phía anh, những sợi nắng màu vàng nhạt khẽ nhảy nhót trên những sợi tóc mềm, cô ngoẹo cổ nhìn anh cười, chất giọng ngọt ngào: “Sao anh không nhắn tin lại?”
Trong cổ họng bỗng có cơn nghẹn dồn lên, cuối cùng anh nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng đáp lại: “Sao tự dưng lại đến bệnh viện?”
Không phải đã hẹn nhau ở ngã tư rồi sao?
Chu Sênh Sênh cười hì hì đút di động vào trong túi xách: “Đây không phải vì tôi có ý muốn giúp anh hết lòng, đưa Phật phải tiễn tới Tây Thiên đấy à? Tự mình tới đón anh mới thể hiện ân tình lớn lao của tôi được chứ!”
“Ân tình?” Lục Gia Xuyên liếc cô một cái, “Trước giờ vẫn là đàn ông đi đón phụ nữ, đây là lần đầu tiên có phụ nữ tới đón tôi đấy, tôi thấy là vì cô khí chất đàn ông đầy mình mới đúng chứ?”
“…”
Cô có chút bực mình, miệng lầm bầm mà lườm anh một cái: “Đúng là Lã Động Tân bị chó cắn mà.” []
[] Ý nghĩa: làm ơn mắc oán
Nhìn vẻ mặt kia của cô quá buồn cười, Lục Gia Xuyên nhịn không được, hơi dồn từ cổ hỏng lên khẽ bật cười thành tiếng. Cô lập tức trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh còn dám cười!”
Thật giống như thỏ con xù lông, mà còn là con thỏ màu hồng phấn.
Anh hoàn toàn không kìm được, cười ha ha ha ha vật vã chẳng còn chút hình tượng nào cả.
Chu Sênh Sênh lập tức nắm lấy cơ hội đó, nhảy ra xa cách anh ba bước, vẻ mặt ghét bỏ học theo giọng điệu của anh: “Đừng bảo anh quen tôi nhé. Thời buổi này đâu đâu cũng có kẻ điên, chẹp chẹp.”
Lục Gia Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, lúc này anh mới nhân ra mình đang đứng cười rõ to ngoài hành lang bệnh viện mà chẳng để ý ai cả, trước giờ anh thường rất ghét mấy người như vậy, nhưng hôm nay anh…
Ngưng cười, anh nhấc chân đi về phía thang máy, âm thầm mắng câu: “Mợ nó.”
Nhất định là vì nói chuyện quá nhiều với cô nàng điên này, con mẹ nó hóa ra thời buổi này bệnh điên cũng có thể lây nhiễm qua đường không khí!
Lúc này bạn học Chu Sênh Sênh còn đang đứng phía sau gào lên như kẻ điếc chẳng thèm sợ súng: “Tôi nghe thấy anh mắng tôi rồi đấy nhé, bác sĩ Lục! Anh học kiểu điên điên khùng khùng đó thì liên quan gì tới mẹ anh, muốn trách hãy tự trách mình đi, hà tất phải đổ lỗi cho mẹ mình? Dù sao hành động này cũng do học hư mà thành, chứ không hề liên quan gì đến mẹ anh cả, anh trách mẹ anh như thế, mẹ anh mà biết sẽ rất đau lòng —— “
Cô nói còn chưa dứt lời, người đàn ông đang đứng chờ trước cửa thang máy liền quay người lại, vươn ngón cái và ngón trỏ tới, bất ngờ kẹp chặt hai cánh môi cô.
Chu Sênh Sênh: “!??”
Lục Gia Xuyên không buông tay, vẫn giữ tư thế kẹp môi cô như thế, mặt không cảm xúc: “Nếu cô cứ tiếp tục ba hoa la lối, tôi đảm bảo miệng cô sẽ được đối xử thế này trên cả đường đi.”
“…” QAQ
Ngày hôm nay sẽ không thuận lợi đâu mà ~
Khi Lục Gia Xuyên thu tay về thì đút tay vào túi áo, anh không nhịn được mà miết nhẹ hai ngón tay vào nhau. Cái cảm giác mềm mại ấm áp ấy dường như vẫn đang lưu lại trên đầu ngón tay anh, cứ thế ma sát tạo thành đốm lửa cháy lốp bốp khiến da anh bỏng rát.
Hơn năm giờ chiều, Lục Gia Xuyên đưa Chu Sênh Sênh về nhà cũ.
Trên đường đi cô líu ra líu ríu nói mãi, bất ngờ là hôm nay anh không hề mắng cô nói nhiều nữa. Thành phố Bắc rất lớn, mỗi ngày anh lái xe đi đi về về, nhưng vì bạn bè quá ít, mà anh lại khó tính, nên hầu như hiếm khi đưa đón ai. Chu Sênh Sênh đang ngồi ở ghế phụ miệng nói đông nói tây không ngừng. Tuy rằng chỉ là mấy câu không đầu không đuôi, nhưng anh vẫn chăm chú nghe, có cảm giác trong chiếc xe rộng lớn này cũng có mùi vị của con người, chứ không chỉ còn một thân một mình anh nữa.
Mà nơi bọn họ cần đến, nói là nhà cũ cũng vô cùng chính xác. Tòa nhà chung cư bốn tầng này cũng đã có hơn ba mươi năm lịch sử rồi, trên tường gạch là những dây leo màu xanh lục bám chặt, xung quanh có rất nhiều vết tích loang lổ, nơi này nằm trong khuôn viên của một trường đại học nổi tiếng, bên cạnh là một hồ nước có dựng một hòn non bộ, khi hoàng hôn xuống cả vùng đất như trở thành một bức tranh sơn dầu, phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng.
“Đây là nhà anh à?” Chu Sênh Sênh bất tri bất giác hỏi.
“Nhà ông ngoại tôi.”
“Ông anh là giáo sư đại học à? Có thể ở một nơi thế này cơ mà!”
“Trước đây thôi. Căn nhà này trước kia là do trường học phân cho các giảng viên công chức tại trường, giờ có tiền cũng không thể mua được.”
Thực sự là gia đình văn hóa nhỉ.
Chu Sênh Sênh ồ lên một tiếng, theo anh đi vào hành lang thì mới khôi phục lại tinh thần mà nhớ ra chuyện gì đó, cô giơ tay kéo ống tay áo anh vội nói: “Bác sĩ Lục! Anh chờ chút đã!”
“?” Lục Gia Xuyên quay đầu lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
Nhưng chỉ nhìn thấy cô nàng nóng tính kia bình bịch chạy ra khỏi hành lang, rồi rất nhanh biến mất khỏi cửa lớn.
“Chu An An!” Anh không hiểu gì cả, nhanh chóng chạy ra cửa gọi cô, “Sao thế, cô định lâm trận lùi bước đấy à?”
Cô nàng kia nhìn anh xua xua tay, rồi chạy nhanh như một con thỏ, miệng cứ la hét cái gì đó không rõ, anh cũng chẳng nghe được câu nào cả.
“Chu An An!” Giọng anh lạnh tanh quát cô, âm lượng rất lớn, “Đừng đùa kiểu đó với tôi, nếu cô không quay lại mà để tôi bắt được thì cô chết chắc!”
Cô nàng kia vẫn vừa chạy vừa hét gì đó, cũng không thèm quay đầu lại, nhanh chóng biến mất nơi ngã rẽ.
Sắc mặt Lục Gia Xuyên u ám trong nháy mắt.
Thế là năm nay anh lại bị người ta cho leo cây, lại phải tiếp tục một thân đi vào chiến đấu một mình sao?
Một người thì thôi, đến người thứ hai cũng vẫn vậy, cuối cùng là anh giẫm phải bãi phân nào mà cứ gặp mấy cô nàng điên cho anh leo cây suốt thế này???
Lục Gia Xuyên sắp tức đến nổ phổi rồi, dưới ánh hoàng hôn cả người anh càng trở nên hung dữ hơn. Trên đất chỉ còn phản chiếu một mình bóng anh, vừa nhìn liền biết anh rất cô đơn. Anh nhìn về phía Chu Sênh Sênh vừa biến mất, ngực phập phồng lên xuống vì tức giận, cuối cùng sau khi bình tĩnh lại thì vẻ mặt cũng chẳng thể bình thường được nữa.
Dưới ổng tay áo khoác kia là nắm đấm rất chặt, anh tự nhủ: sau này không thể tin vào phụ nữ nữa, đặc biệt là mấy con nhỏ điên khùng như cô ta nữa!
Thật buồn cười, mấy phút trước anh còn đang hài lòng vì cô ăn mặc rất xinh đẹp, mấy phút sau đã phải đối mặt với nguy cơ bị thả bom rồi. Anh xin thề, từ nay về sau nếu anh tin nửa lời của cô ta, anh sẽ tự chặt đầu mình!
Nghĩ như vậy, Lục Gia Xuyên nổi giận đùng đùng rồi xoay người định đi vào, vừa mới vừa đi chưa được hai bước, phía sau bỗng có tiếng gọi của cô nàng điên kia.
“Bác sĩ Lục!”
Anh dừng chân, gương mặt cứng ngắc rồi đột nhiên anh quay đầu lại.
Dưới ánh nắng chiều, cô thỏ nhỏ màu hồng phấn đang cầm hai túi đồ chạy về phía anh, vừa chạy vừa thở hồng hộc mắng mỏ anh: “Tôi bảo anh đi theo tôi sao cứ đứng ị ở đó mãi thế? Còn định không chờ tôi mà đi lên luôn đấy à?!”
Anh kinh ngạc mà cô vội vàng chạy tới, một câu cũng không nói ra được. Mãi đến khi cô chạy đến trước mặt anh, hùng hùng hổ hổ đưa hai túi bóng nặng trịch ra cho anh: “Này, cầm lấy! Anh thân là đàn ông, nào có chuyện đàn ông lại để phụ nữ xách đồ?”
Cúi đầu, anh nhìn thấy trong hai túi xách anh vừa nhận, một túi là mấy lon sữa, một túi thì toàn là táo.
Cô khỏe thế nào mà hai tay xách đống độ nặng như vậy vẫn có thể chạy nhanh như bay thế chứ? Còn dám mở mồm nhận mình là phụ nữ…
Mà cô nàng điên kia vẫn đang tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Lần đầu tới nhà gặp người lớn, không mua quà thì quá vô lễ rồi. Không phải anh nói nhà anh có một ông cụ siêu lải nhải rất dễ tức giận đó à? Xin lỗi nhé, lời này là tôi trích dẫn nguyên văn lời của anh đấy, dù sao tôi cũng chưa gặp ông ngoại anh bao giờ, nếu không cũng chẳng bất lịch sự như vậy —— nói chung nếu tôi đã đồng ý giúp anh, thì cũng phải chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo? Những thứ này tuy rằng chẳng đáng mấy đồng, nhưng tốt xấu gì cũng là tấm lòng, thể hiện thái độ lịch sự…”
Cứ khi nào cô nổi hứng nói nhiều là sẽ nói mãi không dứt. Nhưng lúc này Lục Gia Xuyên không cắt ngang lời cô, chỉ là bất chợt anh cảm giác cơn giận trong lòng bỗng tiêu tan. Tâm trạng chuyển biến quá đột ngột, ngay cả anh cũng không hiểu bản thân mình nữa.
“Con nhỏ điên.” Anh nghiêm mặt, lời ít mà ý nhiều tổng kết một câu, liếc cô một cái rồi quay người đi lên lầu.
“Này? Này này? Sao anh cứ mắng tôi điên mãi thế? Tôi có trêu anh chọc giận anh đâu? Tôi làm thế không phải để giữ mặt mũi cho anh à?” Chu Sênh Sênh bò theo anh lên tầng bốn, miệng cứ huyên thuyên nói mãi không ngừng.
Nhưng cô lại chẳng hề biết vì anh đứng quay lưng lại với cô, nên cô không nhìn thấy được, trong dãy hành lang tối mờ mi tâm ai kia vừa chau lại vì căng thẳng giờ đã từ từ dãn ra, Lục Gia Xuyên cong khóe môi khẽ mỉm cười tựa như không, rồi lại như vừa trút được gánh nặng.
“Anh nói xem, tôi mua quà thế này có được không?” Cô còn đang nói mấy lời xin khích lệ không đầu không đuôi.
“Được.” Một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói một chữ, coi như là lời khẳng định.
Còn lời không nói ra chính là——
Thật ra, chỉ cần cô quay về là được rồi.
Reng reng —— người nhấn chuông cửa chính là Lục Gia Xuyên, Chu Sênh Sênh đứng ngoài hành lang, trốn sau lưng anh, hồi hộp đến mức thở cũng không dám thở mạnh.
“Tự tin lên chút đi.” Anh đặt hai chiếc túi bóng dưới đất, sau đó quay đầu kéo cô lên trước.
“Hơi căng thẳng chút thôi, tự nhiên lại thành bạn gái anh, rồi còn cùng anh về nhà gặp người lớn, lần đầu tiên của tôi dành cho anh cả rồi, bảo sao mà khó thở.” Cô nói năng hùng hồn, nắm chặt ống tay áo lỗ tai đỏ dần.
… Càng giống con thỏ nhỏ đang run sợ vì bị dọa.
Lục Gia Xuyên mặc kệ cô, nói nhiều lại càng phản tác dụng. Dù sao ông cụ trong nhà kia cũng muốn anh dẫn một cô về nhà, cô ta có ra vẻ thẹn thùng đi nữa thì vẫn là con nhỏ điên, anh đây muốn nhúng tay vào cũng không được.
Rất nhanh liền có người ra mở cửa, đó là một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy ra, dáng người bà hơi béo. Vừa mở cửa nhìn thấy Lục Gia Xuyên, tiện đà cũng nhìn thấy Chu Sênh Sênh, hai mắt bà sáng lên. Sự thay đổi trên gương mặt kia quá rõ ràng, gần như khiến người ta liên tưởng đến chiếc bóng đèn bất chợt sáng rực lên.
Chu Sênh Sênh chưa kịp nói gì, Lục Gia Xuyên cũng chưa kịp mở miệng, một giây sau, chỉ thấy người phụ nữ đầy đặn kia đột nhiên xoay người chạy vào phòng khách: “Ôi trời ơi, mau ra mau ra đây! Mọi người mau ra mà xem! Gia Xuyên dẫn bạn gái về nhà ăn cơm kia! Mau ra mau ra xem đi —— “
Một chuỗi câu “mau ra đây” dai như chiếc kẹo cao su Stride ăn mãi không dứt được khiến Chu Sênh Sênh bị doạ đứng sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn ngược lên nói không thành lời.
Lục Gia Xuyên im lặng mà ho khụ một tiếng, dẫn cô vào nhà rồi giải thích: “… Dì anh.”
“… Ờ.” Chu Sênh Sênh ngơ ngác nhận lấy đôi dép anh vừa đưa tới, “Dì anh… có vẻ nhanh nhỉ.”
“…” Lục Gia Xuyên không còn lời nào để nói.
Mấy phút sau, có một đám phụ nữ trung niên ồ ạt kéo nhau, người đi ra từ phòng bếp, phòng nghỉ, phòng ngủ rồi cả thư phòng. Lấy Chu Sênh Sênh người vừa thay xong đôi dép trong nhà làm tâm điểm, còn bọn họ tự tạo thành một vòng tròn có đường kính ước chừng một mét, vẻ mặt rất hứng thú mà nhìn cô.
Chu Sênh Sênh chợt cảm thấy bản thân giống như một con gà đã bị vặt trụi lông, trần truồng đứng giữa phòng khách, mắt đối mắt với những người phụ nữ kia.
“Chào, chào mọi người…” Cô yếu ớt mà vịn vào bàn trà, cuối cùng nở một nụ cười gượng gạo, nhìn Lục Gia Xuyên đứng sau với ánh mắt cầu cứu.
Lục Gia Xuyên chẹp miệng hai cái, tuy rằng vẻ mặt trông cũng hơi mất tự nhiên lắm, nhưng vẫn giới thiệu từ người phụ nữ đứng đầu cho tới hết: “Đây là dì cả, dì hai, dì ba, dì năm, và cuối cùng là dì út.”
Nhóm các bà dì cười tít mắt nhìn chằm chằm cô, không ngừng gật đầu.
Chu Sênh Sênh lặp lại như con vẹt theo lời Lục Gia Xuyên khi nhắc đến tên từng người, từ dì cả cho đến dì út, cuối cùng cô còn hỏi thêm một câu: “À ừm, vậy dì tư đâu rồi anh?”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh đáp: “Không có dì tư vì dì tư chính là mẹ anh.”
“…”
Trong tiếng cười vang của mọi người, Chu Sênh Sênh bỗng nhiên rất muốn bùng nổ ngay tại chỗ.
[Phư] : Truyện này đã được xuất bản tại TQ ngày / vừa qua với tên là ‘Sênh Sênh Của Anh’, nhá cái bìa và lời giới thiệu truyện của SXB nè ~ Sẽ cố đê tuần này có thêm C he ^_^
Lục Gia Xuyên chưa từng nghĩ một người đẹp trai ngời ngời như anh lại bị một con nhỏ xù hẹn tới tận ba lần......
Lần đầu tiên, cô đồng ý đêm trung thu cùng anh về nhà ăn cơm, sau đó để lại một tin nhắn rồi cho anh leo cây.
Lần thứ hai, cô chỉ để lại một tin nhắn rất kiệm lời coi như thông báo cho anh biết: “Trân trọng.”
Lần thứ ba, qua điện thoại cô vô cùng kiên quyết nói: “Lục Gia Xuyên, dù sau này em có trở thành người thế nào thì cũng nhất định quay vă gặp anh.”
Anh đã từng thề nếu như gặp lại cô, anh nhất định sẽ chỉnh cô đến mức sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Nhưng khi cô bước vào cuộc sống của anh với những gương mặt khác nhau, anh vẫn hớn hở đi yêu những con người ấy.
Trong con ngõ sâu tối đen, chỉ một cái chớp mắt nhìn thoáng qua, anh lại có thể nhận ra cô ngay, “Chu Sênh Sênh!”
Anh mỉm cười từ từ cúi người xuống, bờ lưng cong cong, “Lên đây, anh cõng em về nhà!”
Từ ấy từng nét mày trong tâm, nhớ mãi không quên.
Từ ấy cùng nhau nắm tay, bên nhau đến già.
Sênh Sênh Của Anh | Dung Quang