Để luyện tập khiêu vũ hai người trong truyền thuyết, Lý Kiến mời một Huấn luyện viên dạy vũ đạo tới.
Huấn luyện viên tên là Kiều Hi Nhiên, đang là sinh viên sắp tốt nghiệp tại một học viện đào tạo vũ đạo tại Bắc Kinh, tuổi còn trẻ nhưng yêu cầu cực cao.
Buổi học đầu tiên là dạy hai người luyện tập cách ôm nhau.
“Ôm nhau?” Chu Sênh Sênh cho rằng bản thân vừa nghe nhầm.
“Vũ điệu Jazz là kiểu nhảy hiện đại của Mỹ, là một điệu nhảy khá sôi động, yêu cầu người nhảy phải thể được sự tự do và nhiệt huyết trong từng động tác.” Kiều Hi Nhiên đứng đó, tuy cô ta chẳng làm gì cả, nhưng chỉ giơ tay nhấc chân thực hiện vài động tác cũng khiến người ta cảm thấy thật thích mắt
Lục Gia Xuyên: “Cho nên?”
Anh cũng chẳng tin tưởng vào một con nhóc chưa tốt nghiệp đại học cho lắm, luôn cảm thấy Lý Kiến tìm cô tới là vì muốn chơi hai người bọn họ. Dù sao đối với những người học y mà nói, tuổi tác tương đương với kinh nghiệm.
Kiều Hi Nhiên mỉm cười: “Cho nên, để điệu nhảy của anh chị thật nhịp nhàng, động tác càng tự nhiên, thì đầu tiên anh chị phải tập cách ôm bạn nhảy của mình.”
“Cô Kiều lo lắng nhiều quá rồi.” Chu Sênh Sênh xấu hổ, “Phối hợp nhịp nhàng tự nhiên là chuyện vô cùng dễ dàng với những người khiêu vũ chuyên nghiệp như mấy em, còn người chẳng phân biệt được Jazz hay Yangge [] như chúng tôi thì học thuộc được động tác là phải cám ơn trời đất lắm rồi.”
[] Jazz: Jazz là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ cộng đồng người châu Phi ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ và đầu thế kỷ . Jazz nổi lên ở nhiều nơi trên nước Mỹ với phong cách âm nhạc độc lập phổ biến vào thời đó; Yangge: là một hình thức múa dân gian Trung Quốc được phát triển từ một điệu nhảy được biết đến trong triều đại Tống là Village Village. Nó rất phổ biến ở miền bắc Trung Quốc và là một trong những hình thức tiêu biểu nhất của nghệ thuật dân gian
Lục Gia Xuyên hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với cô: “Cũng chẳng phải thi đấu gì quan trọng, cứ tập thuộc bài thôi cũng được, không cần phải tập luyện vất vả lắm đâu.”
Kiều Hi Nhiên cười lạnh một tiếng, giọng cũng nghiêm túc hẳn lên: “Hai người nhảy nhạc Jazz, vũ điệu này không yêu cầu kỹ thuật cao, nhưng ý nghĩa và cảm xúc phải đúng trọng tâm. Với tôi mà nói, người nhảy chẳng phân biệt chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, chỉ chia thành hai loại nghiêm túc hay không mà thôi.”
Dáng người cô cao gầy, trông vô cùng bắt mắt, gương mặt lại thuộc tuýp xinh đẹp quyến rũ. Giờ này chỉ mới chau mày một cái, lại khiến người ta có cảm giác không giận mà uy.
“Nếu đã quyết định sẽ nhảy, trước hết hai vị phải thể hiện thái độ nghiêm túc, sau đó mới nói đến việc nhảy đẹp hay nhảy xấu, quan trọng là có chuyên tâm hay không thôi.”
Lý Kiến đứng bên cạnh hoà giải: “Thôi, hai vị, nhập gia thì phải tùy tục, chúng ta nên nghe lời của cô giáo. Cô giáo đây là người chuyên nghiệp, sẽ không dạy sai cho hai người. Không phải chỉ ôm một cái thôi sao?”
Anh cầm tay Chu Sênh Sênh, quay sang động viên Lục Gia Xuyên: “Lục tiên sinh, nếu không tôi và Chu tiểu thư sẽ làm mẫu một lần nhé. Dù sao cũng chỉ là ôm nhau thôi, nó cũng chỉ là một cách bày tỏ sự thân thiết giữa hai người với nhau, cũng chẳng phải chỉ hai người yêu nhau mới làm được. Anh xem, tôi ôm cô ấy —— “
Anh vừa nói, vừa dang hai tay ra, có vẻ như định ôm trọn Chu Sênh Sênh vào trong lòng.
Giây tiếp theo, Lục Gia Xuyên nhanh tay kéo Chu Sênh Sênh về phía mình.
Trong lòng không có ai, Lý Kiến suýt nữa thì ngã rầm ra sàn.
“Trông mặt tôi ngu lắm sao? Hay trên mặt có viết mấy chữ: Tôi không biết ôm là gì?” Lục Gia Xuyên mặt chẳng biến sắc đứng chặn phía trước Chu Sênh Sênh, “Chẳng cần anh phải làm mẫu.”
Kiều Hi Nhiên khoanh tay đứng bên cạnh, bâng quơ nói một câu: “Vậy anh ôm đi.”
“…”
Chu Sênh Sênh có chút xấu hổ, ngẩng đầu dò xét nhìn anh một cái.
Vừa đúng lúc Lục Gia Xuyên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, hai người đều nhanh chóng quay sang hướng khác.
“Ha ha ha ha, ôm thì ôm đi, vì những đứa trẻ mồ côi.” Chu Sênh Sênh cười gượng dẫn đầu dang hai tay ra.
“Ừm.” Lục Gia Xuyên mặt không biểu cảm cũng dang hai tay ra, cùng cô ôm nhau, “Vì những đứa trẻ mồ côi.”
Cứ như vừa cụng ly, còn lặp lại lời kịch khô cằn.
Hai người cứ thế đứng ôm nhau chẳng nhúc nhích, ngoại trừ hai tay đang ôm lấy eo đối phương thì cơ thể hai người còn cách nhau một khoảng cách, vô cùng an toàn vô cùng bảo thủ.
Kiều Hi Nhiên khẽ cười nhạo: “Thứ tôi muốn là cái ôm có thể đốt cháy cơ thể của đối phương.”
Cô kéo Chu Sênh Sênh ra: “Để tôi làm mẫu.”
Một tay vô cùng nhẹ nhàng ôm lấy vùng eo Lục Gia Xuyên, khi vẻ mặt anh cứng ngắc, cơ thể còn chưa kịp phản ứng thì hai tay cô đã vòng qua cổ anh, cơ thể dán chặt vào người anh, chẳng có chút kẽ hở nào.
Mặt đối mặt, môi cùng môi dường như chỉ cách nhau vài centimet.
“Ôm lấy eo tôi đi.” Cô lạnh lùng ra lệnh, trong đôi mắt hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Lục Gia Xuyên không hề động tay, ngược lại theo phản xạ anh quay mặt sang một bên, chau mày kéo dãn khoảng cách cùng cô ta.
Mẹ nó, làm… làm gì thế?!!!
Chu Sênh Sênh trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh, mấy giây sau cô lập tức nhanh chóng xông tới, cứ như cô học sinh tiểu học đòi giơ tay phát biểu: “Tôi hiểu rồi hiểu rồi, cô giáo cô ra ngoài đi, tôi hiểu rồi!”
Kiều Hi Nhiên cứ nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên: “Lục tiên sinh, tôi nói, mời anh ôm eo tôi.”
Lục Gia Xuyên không nói một lời nhìn ngược lại cô, một giây sau anh lùi người ra sau một bước, để cô thoát khỏi phạm vi của mình.
“Tôi đã hiểu.” Anh không nhìn Kiều Hi Nhiên thêm nữa.
Nếu quả thực phải thân mật như thế thì…
Lục Gia Xuyên vươn tay kéo Chu Sênh Sênh về phía mình, lời ít mà ý nhiều: “Ôm lại đi.”
“Gì?”
“Như cô ta vừa nói ấy, ôm eo tôi.”
“…”
Chu Sênh Sênh vẻ mặt ngu ngơ quay ra nhìn Kiều Hi Nhiên, rồi lại nhìn Lục Gia Xuyên, sắc mặt của anh có vẻ không ổn, hiển nhiên là không thích tiếp xúc thân mật như thế với người xa lạ.
Cho nên so với huấn luyện viên xinh đẹp, anh chỉ muốn ôm cô thôi sao?
Cô có chút không yên lòng, lại vô cùng phấn khởi học theo động tác của Kiều Hi Nhiên, duỗi thẳng chân ra như anh. Nào ngờ vì Chu Sênh Sênh tập võ từ nhỏ, lực chân khá mạnh, hơn nữa theo phản xạ có điều kiện, vừa duỗi lại đạp trúng đầu gối của Lục Gia Xuyên.
Chiêu này tới quá đột ngột, Lục Gia Xuyên suýt nữa thì khuỵu gối xuống.
Bởi vì mất đi trọng tâm, anh kéo cả Chu Sênh Sênh cùng nhau ngã xuống, lại vì sợ cô bị thương, nên khi anh ngã xuống trước thì theo phản xạ thì kéo cô vào lòng mình, để bản thân đập người xuống đất trước.
Một tiếng rên vang lên, lưng anh chạm xuống tấm nệm êm, mà Chu Sênh Sênh được anh ôm vào lòng, cơ thể hai người khít chặt vào nhau.
“Lục, bác sĩ Lục?” Chu Sênh Sênh hoang mang vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, “Anh sao rồi?”
Lông mày Lục Gia Xuyên nhăn lại, nhịn đau nhìn cô chằm chằm: “Chưa chết được.”
“Tôi, tôi không cố ý, chỉ là hồi nhỏ từng học võ, theo phản xạ nên…” Cô khó xử.
“Thôi không khiêu vũ nữa, chúng ta đổi tiết mục khác đi.” Anh mặt không biểu cảm, gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Sau khi tôi lên sân khấu, cô coi tôi như đệm thịt, cô diễn thế nào mà giết luôn tôi cũng được.”
Lý Kiến đứng bên cạnh bắt đầu cười ha ha, tiếng cười kia có vẻ khá sảng khoái.
Hai người bỗng chốc quay lại nhìn anh, liền thấy anh vui mừng nói: “Hai người xem, tôi mời huấn luyện viên rất ổn đúng không? Trông hai người bây giờ cứ như một đôi yêu nhau ấy. Cảm xúc vô cùng tốt.”
“…”
Kiều Hi Nhiên cũng phá lệ nở nụ cười mỉm, cô hơi hơi nghiêng đầu: “Như bây giờ cũng đã rất tốt rồi.”
Lục Gia Xuyên đỡ thắt lưng, khập khiễng đứng dậy, trong lòng cứ như vừa ăn phải cơm thiu.
Thắt lưng là vùng chí mạng của đàn ông, có lên nổi không toàn phải dựa vào nó cả.
Vì ngã mà điểm chí mạng của anh xảy ra vấn đề, tốt chỗ nào chứ??? Chẳng lẽ quãng đời còn lại anh phải nhờ vào ‘Sổ tay rèn luyện thanh xuân’ để trôi qua sao?
Tối ấy, Chu Sênh Sênh tan làm về nhà, tay xách một ly trà uyên ương nóng hổi, cầm hộp trứng gà luộc mới làm trước khi đóng cửa tiệm, rồi dè dặt cẩn trọng gõ cửa nhà Lục Gia Xuyên.
Bác sĩ đỡ thắt lưng ra mở cửa.
Đang đứng ngoài cửa là cô hàng xóm mặt áy náy, thành thật cúi đầu đứng ở đó, hai tay cầm ly trà sữa cùng hộp trứng gà: “Bác sĩ Lục, đều do tôi lỗ mãng, hại thắt lưng của anh bị thương. Anh cầm tạm mấy thứ ăn khuya, coi như là tôi tạ lỗi với anh.”
“Chẳng lẽ thắt lưng của tôi chỉ bằng một ly trà sữa và hộp trứng gà à?” Giọng anh không vui cho lắm.
“Không phải không phải, eo anh ổn lắm rất mạnh mẽ, oai phong cường tráng, linh hoạt dẻo dai.” Chu Sênh Sênh nhanh chóng vuốt đuôi ngựa.
“Cô biết cái rắm ấy.” giọng điệu rõ vẻ chế nhạo.
Chu Sênh Sênh theo phản xạ có điều kiện: “Dù sao tôi cũng là người từng trải.”
“…” Lục Gia Xuyên nhận ly trà sữa uyên ương và hộp trứng gà, chần chờ mấy phút, cuối cùng vẫn mở miệng xin giúp đỡ, “Tôi đang xoa rượu thuốc, không với ra sau lưng được, cô giúp tôi chút đi.”
“Hả?” Chu Sênh Sênh có chút lơ mơ, xua xua tay, “Ơ… không được đâu? Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung phòng, anh còn cởi áo…”
“Cô cũng là người từng trải, còn sợ chuyện ấy à?” Lục Gia Xuyên liếc cô một cái, rồi đi vào nằm sấp người xuống sofa.
Xoa rượu thuốc cần có tay nghề, là một việc cần kỹ thuật cao, phải thế nào để kiềm chế bản thân đừng vì sắc đẹp trước mắt mà bổ nhào vào người anh.
Chu Sênh Sênh rửa tay sạch sẽ, đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, nhìn tấm lưng trần kia mà ngây người một lúc, mặt đỏ tai hồng ngồi xổm xuống sofa, cắn răng một cái, bắt đầu xoa từ eo anh lên.
Bình tĩnh mà xem xét, dáng người anh rất chuẩn. Mặc dù không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cân đối mạnh mẽ. Chu Sênh Sênh đã từng nhìn những người có cơ bắp trên tivi, những người tập thể hình cơ bắp sẽ căng to lên, nhìn trông rất dọa người. Cô vẫn thích kiểu người cân đối cao ráo thế này, mặc dù gầy cơ bắp cũng ít, không vạm vỡ hùng hổ, nhng nhìn thế này cũng cảm thấy thích mắt lắm rồi.
Da anh có vẻ vàng hơn da cô, càng làm nổi bật bàn tay trắng trẻo của cô.
Lục Gia Xuyên uốn éo vùng eo, vừa bị cô nhéo một cái, đau đến mức rên lên.
Chu Sênh Sênh tim đập mạnh hơn chỉ trích anh: “Bác sĩ Lục, anh có thể đừng rên lên được không!”
“Người đau có phải là cô đâu, đừng chọc ghẹo tôi.”
“Muốn kêu cũng được thôi, nhưng anh đừng kêu dâm đãng thế chứ.”
“Mẹ nó ——” cố gắng không văng bậy, sắc mặt Lục Gia Xuyên trông rất khó nhìn, “Tiết Thanh Thanh, cô chắc người dâm đãng là tôi à? Còn không phải vì cô nhìn cơ thể tôi mà tình thú nổi lên, nơi nào đó rục rịch đấy chứ?”
“Tôi là người nông cạn như vậy sao?” Cô vừa liếc loạn trên người anh, vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Hơn nữa, anh cũng đâu phải người lão làng từng trải hay kinh nghiệm phong phú, mà làm tôi nổi tình thú với anh? Nếu phải chọn tôi cũng sẽ chọn người nào có kinh nghiệm đầy mình.”
Nhục nhã điểm gì cũng được, nhưng không thể nhục nhã tôn nghiêm đàn ông của anh.
Lục Gia Xuyên phút chốc lật người lại, mắt trầm xuống, yên lặng nhìn chằm chằm Chu Sênh Sênh: “À? Hóa ra cô cảm thấy, lần trước tôi phục vụ cô không tốt, cho nên cô không hài lòng sao?”
“…”
Có mùi chết chóc!
Chu Sênh Sênh từ từ đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng, có thể chạy được bất cứ lúc nào.
Nào ngờ cổ tay đột nhiên bị anh giữ chặt lấy, anh chỉ hơi dùng sức, đã kéo ngã cô xuống rồi.
Sofa chợt lún xuống, hai người đều nằm trên ghế, cô úp mặt vào ngực anh, ngẩng đầu liền liền chạm vào ánh mắt sâu không thấy đáy, vô biên vô hạn, cứ như biển sâu.
Lòng cô như thắt lại, tim đập loạn nhịp điên cuồng.
“Lục, Lục Gia Xuyên…”
Cô mím mím môi, luống cuống nhìn anh.
Lục Gia Xuyên gần cô trong gang tấc, giọng nói rất nhẹ: “Nói lại lần nữa đi, cô cảm thấy kỹ thuật tôi không tốt chỗ nào?”
“… Tốt lắm rất mạnh mẽ.”
“Không phải lão làng từng trải, kinh nghiệm chẳng phong phú à?”
“… Anh có khả năng tự học cao, một lần đã vào đúng chỗ rồi.”
“Người thú tính, động tình là ai?”
“… Là tôi.”
Cô nói lung tung, ánh mắt cứ nhìn loạn xung quanh, chỉ mong tốc chiến tốc thắng, cho anh câu trả lời hài lòng rồi bỏ chạy. Nhưng trong đêm tối yên tĩnh, dưới ánh đèn sáng, sofa mềm mại, hai người đang dính chặt vào nhau.
Bầu không khí ám muội khiến những lời nói lung tung lúc này lại chính là những lời thật lòng nhất.
Ngoài miệng thì nói mấy lời chẳng chút dinh dưỡng, trong lòng lại chất chứa toàn sự dịu dàng.
Lục Gia Xuyên vốn tức giận nên mới làm thế này, nhưng khi hai người chạm vào nhau, anh chợt phát hiện trái tim mình đập loạn nhịp. Dưới ngọn đèn gương mặt chẳng hề xinh đẹp của cô nàng kia lại trở nên thật mộc mạc đáng yêu.
Lông mi của cô rất dài, hàng mi dài tạo thành một cái bóng nhỏ mềm mại dưới mí mắt, mỗi khi chớp mắt, hàng mi cũng nhẹ nhàng rung động.
Anh cứ mê mẩn nhìn cái bóng ấy, như bị ma xui quỷ khiến mà áp sát lại gần mặt cô.
Rồi anh đột nhiên dừng lại.
Anh đang làm gì vậy?
Khi Chu Sênh Sênh thấy anh ghé sát vào mặt mình, thì tim đập vang như sấm dậy, cô dè dặt hỏi một câu: “Bác sĩ Lục, giờ anh đang muốn hôn tôi à?”