Đây đã là lần thứ hai rồi.
Chu Sênh Sênh run rẩy nằm trong lòng anh, nghe anh thầm thì bên tai cô: “Tiết Thanh Thanh, đừng bỏ anh ở lại.”
Câu này trước kia anh cũng từng nói với cô một lần rồi.
Dưới ngọn đèn ngủ mờ mờ dịu dàng, Chu Sênh Sênh được anh ôm lấy từ phía sau, hai cánh tay ôm trọn thân hình mảnh mai của cô, dễ dàng như ôm một đứa trẻ, ghim chặt cô trong lòng mình.
Tư thế thân mật mà dịu dàng, khiến cho hai trái tim cứ như hòa chung một nhịp đập.
Cô cảm thấy đôi mắt bỗng cay xè.
“Không đâu.” Cô thấp giọng nói, vừa kiên định lại thận trọng, cứ như đang hứa với anh, lại như đang nói với bản thân mình, “Em sẽ không bỏ anh lại.”
Lục Gia Xuyên ừ một tiếng, càng ôm càng chặt, trong cái ôm vừa ấm áp vừa yên lòng anh cong khóe môi khẽ cười.
Đêm dài đằng đẵng, ôm cô trong lòng thế này anh mới ngủ ngon được.
Sáng sớm hôm sau, Lục Gia Xuyên dậy đi làm, vốn không muốn đánh thức cô từ sớm, cho nên rón da rón rén đắp lại chăn cho cô rồi rời giường mặc quần áo. Nào ngờ Chu Sênh Sênh vẫn bị đánh thức, cô dụi dụi mắt, ngồi dậy nhìn anh.
“Ngủ một lúc nữa đi.” anh nói, “Không phải em làm ca luân phiên à? Hôm nay không cần tới tiệm mà.”
Chu Sênh Sênh lắc đầu: “Hôm nay có chút việc, em đi cùng anh luôn, tiện thể có xe đi luôn”
Thấy Lục Gia Xuyên nhìn mình chăm chú, cô hơi ngập ngừng rồi mới giải thích: “Em có hẹn với người bạn cũ.”
“…”
Lục Gia Xuyên vẫn nhìn cô như thế.
Chu Sênh Sênh: “… Là nữ.”
“Vậy… được.” Người đàn ông nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Chu Sênh Sênh: “…”
Bác sĩ Lục anh quả thực quá ngây thơ rồi…
Sáng sớm hôm đó, bọn họ đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện hàng ngày giữa hai người yêu nhau.
Ví dụ như cùng nhau đánh răng rửa mặt, anh đứng bên trái cô đứng bên phải. Trong gương là hai người miệng đầy bọt trắng đứng bên nhau.
Lục Gia Xuyên: “Tiết Thanh Thanh, em quả nhiên là nữ hán tử, râu còn dài hơn anh này.”
Chu Sênh Sênh bình chân như vại: “Em đây muốn phỏng vấn bác sĩ Lục chút nhé, tối hôm qua cảm giác nằm ngủ chung giường cùng một người đàn ông thế nào?”
“Cũng không tệ.”
“Không ngờ bác sĩ Lục là gay đấy.”
“Vì em anh là gay cũng thấy vui.”
Cũng chẳng biết anh lấy đâu ra sự kiêu ngạo tự phụ đến thế, Chu Sênh Sênh ngẩn người, một lúc sau thì cười hì hì dướn người về phía anh: “Không ngờ bác sĩ Lục lại thích em nhiều thế đấy!”
Người đàn ông cứ nhìn chằm chằm lớp bọt trắng dính trên môi cô, rồi chạm nhẹ lên môi cô một cái lau sạch, sau đó vô cùng bình tĩnh xoay người đi ra.
Dù sao Chu Sênh Sênh cũng không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng tới mang tai của anh.
Ví dụ như cùng nhau làm bữa sáng, anh rán trứng ốp lếp, cô hâm nóng sữa bò. Thấy cô ăn vụng miếng trứng ốp lếp trong đĩa vẫn còn bốc hơi ngun ngút, anh nhéo mạnh tai cô phê bình giáo dục.
“Đau đau đau!” Chu Sênh Sênh nhe răng trợn mắt gào lên.
“Anh còn chưa chạm vào tai em, mà em đã gào rồi.” Lục Gia Xuyên đẩy cô ra khỏi phòng bếp, “Tính cách thế này không biết có ảnh hưởng tới nền giáo dục của đời tiếp theo không nữa.”
Chu Sênh Sênh quay đầu: “Lời này thì em sẽ nhớ.”
“Nhớ làm gì?”
“Hôm nào mà anh đòi làm, em sẽ đọc lại nguyên văn câu này cho anh nghe nhé, bác sĩ Lục hấp tấp.”
“…”
Ví dụ như khi cùng nhau ra ngoài, anh sẽ cầm chai thuốc xịt muỗi, ngồi xổm xuống phun lên đôi chân trần của cô, còn vừa phun vừa cằn nhằn: “Mùa hè nhiều muỗi, sau này không được mặc quần đùi nữa.”
Hai chân trắng mịn cứ như là đậu phụ, vừa nhìn lại khiến người ta ngẩn ngơ.
Chu Sênh Sênh không phục: “Trời thì nóng thế này, mặc quần dài có mà em nóng chết à!”
“Vậy cũng không được mặc.”
“Vậy sao anh được mặc???”
“Bởi vì anh có lông chân hộ thể, bảo vệ anh khỏi sự tấn công của muỗi.”
“…. … Bác sĩ Lục, anh đáng ghét thật đấy!”
Từng có thói quen sống một mình, ăn sáng một mình, rửa mặt một mình, ra ngoài một mình, đổ rác một mình.
Lúc này, mọi chuyện đều là hai người cùng nhau làm.
Lục Gia Xuyên dừng xe bên cạnh cột đèn giao thông, nghiêng đầu nhìn sang cô nàng hoạt bạt ngồi bên, có một lúc nào đó anh cảm thấy thật yên bình. Anh và cô ở bên nhau chẳng hề yêu đương điên cuồng mãnh liệt nhưng lại càng khiến anh chắc chắn bọn họ có thể đi cùng nhau đoạn đường thật dài sau này.
Bởi vì tình yêu của hai người là kiểu nước chảy đá mòn chứ không phải kiểu oanh oanh liệt liệt dữ dội mạnh mẽ.
Chu Sênh Sênh xuống xe giữa đường.
Lục Gia Xuyên hạ cửa xe xuống hỏi cô: “Có cần anh đón em không?”
“Không cần đâu, anh cứ đi làm đi. Em sẽ tự về được.”
Lục Gia Xuyên gật đầu, trước khi lái xe đi vẫn không nhịn được mà nói: “Chú ý an toàn, nhớ về sớm nhé.”
Cô cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay chào anh: “Em biết rồi, đừng coi em như trẻ con nữa.”
“Cũng vì em ngốc quá chứ sao, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.” anh nói xong câu này thì nghênh ngang lái xe đi.
Chu Sênh Sênh nhìn ô tô biến mất ở cuối góc đường, nụ cười từ từ biến mất, cô thở dài, xoay người đi về hướng nhà trọ cũ.
Trịnh Tầm chắc hẳn đã chờ cô rất lâu rồi.
Cô bắt đầu thở dài than ngắn, lòng lo lắng phập phồng, với tính cách thối của Trịnh Tầm, hôm nay ắt hẳn sẽ không phải một ngày tốt lành rồi.
Xưa nay Trịnh Tầm vốn là cú đêm, đi sớm về muộn, ngày đêm đảo lộn.
Khi còn Chu Sênh Sênh ở bên thì cô sẽ nấu cơm cho anh, để phần cơm lại trong nồi, khi nào anh đói bụng muốn ăn thì ăn, tóm lại là luôn có sẵn.
Sau này cô không từ mà biệt, anh phải trải qua chuỗi ngày đau khổ là dậy mà chẳng có cơm ăn.
Dù nghiến răng nghiến lợi mắng cô nàng kia lương tâm vứt cho chó ăn và luôn phải ngồi ở sofa mong mỏi chờ anh ship hàng tới giao đồ, nhưng anh vẫn lo lắng rằng khi không có anh ở bên, cô nàng ấy sẽ phải lẻ loi một mình, có phải cô sẽ sống rất khổ sở không?
Cho đến khi hai chị em Trịnh Tây Nghị chuyển tới.
Anh vốn chẳng muốn nhận hai củ khoai lang nóng bỏng tay này, Trịnh Tây Nghị chuyển tới thôi thì tạm chấp nhận, nhưng vì sao còn lôi theo quả bóng đèn cỡ bự thế kia?
Nam Phong và anh rõ là không hợp, chủ yếu là vì vừa thấy mặt liền có thêm biệt danh là bóng đèn, cậu chàng mười tuổi có vẻ không vui cho lắm.
Nhưng Trịnh Tây Nghị thì rất vui, sau khi tới đây cô liền gánh vác trọng trách chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của em trai và Trịnh Tầm.
Vì thế ngày hôm sau khi Trịnh Tầm vừa dậy, vừa ngửi được mùi thơm của đồ ăn thì suýt nữa rơi lệ.
Trịnh Tây Nghị đã bưng hết thức ăn lên bàn, cô nhìn đồng hồ treo trên tường: “Vừa đúng mười hai giờ, anh ngồi xuống ăn trưa đi.”
Tay nghề của cô nàng kỳ thực cũng không tốt cho lắm, dù sao ở nhà cũng luôn có người giúp việc nấu cơm cho.
Ba người ngồi ăn bên nhau, đồ ăn không phải mặn quá thì cũng nhạt quá nhưng anh lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh vừa than thầm: “Nấu cái gì không biết nữa, chẳng biết có chết vì ngộ độc không đây.” lại vừa vui vẻ chịu đựng ăn hết sạch đồ.
Trịnh Tây Nghị thấy anh như vậy, không nhịn được mà cúi đầu nở nụ cười.
Nam Phong thì thầm: “Không ăn được thì đừng ăn nữa, cái vẻ khẩu thị tâm phi của anh trông ngốc bỏ xừ.”
Trịnh Tầm cầm đũa gõ cộc một cái lên trán thằng bé, cụ cậu gào mồm ăn vạ, hai mắt đẫm lệ rưng rưng trừng mắt nhìn anh.
Trịnh Tầm: “Sống ở nhà tôi ăn cơm nhà tôi lại còn dám phát biểu ý kiến khó nghe với chủ nhà, cậu ngứa đòn đúng không?”
Nam Phong: Tôi muốn về nhà!
Nhưng sáng hôm nay, Trịnh Tầm phá lệ dậy từ sớm.
Khi Trịnh Tây Nghị đi từ phòng ngủ ra đã thấy anh ngồi nghiêm túc ở sofa rồi.
Từ hôm cô chuyển tới, Trịnh Tầm đã để lại phòng ngủ của mình cho hai chị em họ, còn mình thì ngủ ở sofa ngoài phòng khách.
Trịnh Tây Nghị nhìn sang căn phòng ngủ trống bên cạnh, cô chẳng hiểu vì sao Trịnh Tầm lại cam chịu ngủ trên sofa ngoài phòng khách chứ không để bọn họ vào ngủ lại trong căn phòng đó.
Nhưng trước giờ Trịnh Tây Nghị vốn chẳng phải người nhiều chuyện, ngay bản thân cô cũng cất chứa rất nhiều bí mật, thì không thể yêu cầu người khác phải nói hết mọi chuyện với mình được.
Cho nên khi cô đi ra phòng khách, phát hiện Trịnh Tầm đã ngồi ngay ngắn trên ghế thì đột nhiên hoảng hồn.
“Sao hôm nay anh dậy sớm thế?”
“Có chút việc.” Trịnh Tầm liếc cô một cái rồi nói, “Hôm nay em dẫn Nam Phong ra ngoài chơi đi.”
“Đi chơi?”
“Ừn. Tôi ở nhà có chút việc cần xử lý, hai người ——” dừng một chút rồi anh nói tiếp, “Tránh mặt hộ tôi một lúc.”
Vì thế Trịnh Tây Nghị đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
Cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra, rồi trong đầu ở bất chợt hiện lên một bóng người mơ hồ —— cô gái bọn họ đã gặp sau hậu trường ngày hôm qua.
Hôm đó cô thấy người chẳng hay để ý như Trịnh Tầm lại đột nhiên nghiêm túc đứng dậy, nắm chặt tay cô gái đó.
Anh gọi cô ấy là gì nhỉ?
Chu Sênh Sênh, chắc vậy.
Vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa thấy, hoàn toàn không còn vẻ cợt nhả như mọi khi nữa, khiến người ta không nhịn được mà cứ nhìn mãi.
Mà trong căn nhà thuê này, đâu đâu cũng lưu lại dấu vết của một người khác.
Trong phòng tắm có một bộ đồ đánh răng rửa mặt màu hồng, vỏ bọc sofa là họa tiết hình hoa, trên cửa sổ bày những lọ hoa giá rẻ nhưng rất đáng yêu, căn phòng để không ấy cô cũng từng lén Trịnh Tầm đi ngủ mà vụng trộm mở cửa ra nhìn một lượt rồi.
Đó là một căn phòng của phụ nữ, vô cùng sạch sẽ, tuy rằng nhìn qua thì có vẻ đã lâu rồi không có người ở, nhưng đồ đạc vẫn còn nguyên xi như lúc trước.
Trịnh Tầm giữ lại mọi thứ của người đó, chưa từng vứt bỏ bất cứ thứ gì.
Chắc hẳn anh tin rằng cô sẽ trở về.
Trịnh Tây Nghị nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua Trịnh Tầm còn nói với cô gái ấy: “Mười một năm làm bạn bè, cậu cho rằng tôi không nhận ra cậu à? Cậu được lắm, rời nhà trốn đi chơi vui lắm đúng không, chẳng nói chẳng rằng không từ mà biệt khiến người ta lo lắng vui lắm đúng không?”
Cô chắc chắn Chu Sênh Sênh chính là chủ nhân của căn phòng này.
Trịnh Tây Nghị đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cho nên khi cô nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên trên mặt Trịnh Tầm thì cũng không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh gật đầu nói: “Được.”
Ngược lại, Trịnh Tầm lại cảm thấy hơi bất ngờ, cô không hỏi gì sao? Anh đã sớm nghĩ ra câu trả lời nếu cô hỏi, anh sẽ nói với cô Chu Sênh Sênh là một người bạn cũ của anh, tuy rằng giải thích kỹ thì rất phiền toái, nhưng nói đơn giản hơn thì không thành vấn đề. Phụ nữ mà, rất thích hỏi cặn kẽ mọi chuyện. Nhưng không ngờ cô lại thản nhiên thoải mái như thế, là vì rất tin tưởng anh sao?
“Em ——” nếu cô không hỏi, anh vốn chẳng thể mất mặt mà tự mình mở miệng giải thích trước được.
“Vất vả lắm mới tới cuối tuần, Nam Phong không đi học, em cũng nên dẫn nó đi chơi loanh quanh.” Trịnh Tây Nghị thoải mái, cô cũng không nói cho anh biết chuyện dượng mình vừa đi công tác.
Ông ta đi rồi thì cô và Nam Phong có thể về nhà rồi.
Nhưng căn nhà không trống rỗng, khiến người sống ở đó luôn có cảm giác lo lắng rằng người đàn ông kia có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Thực ra cô lại thích căn nhà trọ này hơn.
Tuy rằng hơi chật chội cũ nát, nhưng lại giống một căn nhà hơn, cũng có thể vì Trịnh Tầm ở đây nên cô cảm thấy mọi thứ đều rất ấm áp.
Nhưng chủ nhân thật sự của căn nhà sắp trở về, cô chắc hẳn cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại nữa.
Lúc tới đây Trịnh Tây Nghị cũng không mang nhiểu đồ lắm, cô đi vào phòng ngủ của Trịnh Tầm gói gém quần áo của Nam Phong nhét vào balo, rồi gọi cu cậu dậy.
“Hôm nay cuối tuần, cho em ngủ thêm chút nữa đi chị hai.” Nam Phong lẩm bẩm một câu, rồi quay người ngủ tiếp.
“Chúng ta phải về nhà thôi.” Trịnh Tây Nghị dừng một chút, cuối cùng vẫn vén chăn Nam Phong lên.
Nam Phong bỗng chốc tỉnh táo hẳn, cu cậu mở to mắt nhìn cô: “Về nhà sao?”
“Ở nhà người ta mấy ngày rồi, chẳng lẽ em định ở đây cả đời đấy à?” Cô đưa bộ quần áo cho Nam Phong, “Mặc vào đi, hôm nay dượng đi công tác rồi, hôm nay dì Trương tới quét dọn phòng mới biết, sau đó gọi điện cho chị.”
Cô nhìn căn phòng ngủ một lượt, mơ hồ nhớ lại giấc ngủ đêm qua, trên chăn trên gối đều là hơi thở của anh.
Chỉ là những thứ đó chỉ còn là quá khứ.
Đàn ông đã có người trong lòng, dù tốt đến mấy cô cũng chẳng cần.