“Chỉ cần lên ngọn đồi đó là không bị đổi mặt nữa sao?” Trịnh Tầm nghi hoặc hỏi lại, “Chu Sênh Sênh, không phải cậu muốn giữ nguyên khuôn mặt này đến điên lên nên mới tự ảo tượng như thế đấy chứ?”
“Tôi đã thử ba lần rồi, hoàn toàn chính xác.”
“Chỉ cần lên ngọn đồi đó là không bị đổi mặt nữa sao?”
Chu Sênh Sênh chần chừ một lát mới đáp: “Căn cứ vào nguyên lý của phim bom tấn Hollywood, có phải là do từ trường, phóng xạ hoặc những năng lượng ngoài hành tinh nào đó đã ảnh hưởng đến gien của tôi?”
Trịnh Tầm trầm tư hai giây, nhìn cô chằm chằm: “Cậu cảm thấy hai kẻ thất học lưu lạc bốn bể mấy năm nay như chúng ta, có tư cách gì thảo luận mấy vấn đề cần trí thông minh đó chứ?”
… Nói cũng đúng.
Từ tình cảm anh em đầy cảm động rút ra rằng, tỏ ra nguy hiểm sẽ nhanh chóng biến hai người thành cặp đôi có chỉ số EQ cực thấp.
Chu Sênh Sênh đã quen với cảnh này rồi, Trịnh Tầm cũng cảm thấy đây mới chính là bọn họ đích thực.
Trưa hôm ấy, Chu Sênh Sênh xuống bếp làm cơm, xem như là bù lại lỗi lầm mấy tháng không từ mà biệt.
Trịnh Tầm mặt tỉnh bơ dựa vào tường nhìn cô chằm chằm: “Đừng tưởng rằng làm vậy là tôi tha thứ cho cậu.”
“Nói hay quá ha, cứ như tôi thèm cậu tha thứ lắm ấy.”
Chu Sênh Sênh mở tủ lạnh ra, vừa nhìn vào thì ngây người đứng đó.
Một tủ lạnh toàn là nguyên liệu sống tươi mới.
Cô lôi ra một hộp thịt bò Kobe, cẩn thận xem xét qua một lượt, lại lấy ra cả một khay trứng gà ta có giá gấp mấy lần trứng gà ngoài chợ mà nghẹn họng nhìn trân trối.
“Trịnh Tầm.”
“Làm sao?”
“Vừa nãy cậu nói cậu kiếm được em nào gia tài bạc triệu ——” Chu Sênh Sênh hoài nghi quay đầu lại, “Không phải cô nàng đấy đang bao cậu đấy chứ?”
“Mẹ nó ——” Trịnh Tầm bực không biết trút vào đâu.
Nhưng chưa nói hết câu, Chu Sênh Sênh đã mở toang hai cánh cửa tủ lạnh, vì thế Trịnh Tầm cũng há hốc miệng chẳng nói được câu nào, nghẹn họng nhìn cô trân trối.
“Mấy thứ này là cái quái gì thế?” anh lôi từng hộp đồ ăn ra xem thử.
Thịt bò, trứng gà, thị heo, xương sườn…
Những con số in trên bao bì kia trông thật đẹp mắt, đây tuyệt đối là hàng cao cấp chứ không phải hàng chợ bình thường.
Ngày thường anh không hay nấu cơm, tủ lạnh cũng chẳng mở ra bao giờ, vẫn là Trịnh Tây Nghị sau khi tới đây đã mua một đống đồ lấp đầy tủ lạnh.
Anh chỉ toàn lo ăn, lại không biết giá của những thứ mình đã ăn có thể bằng ba bữa bình thường.
Biết Trịnh Tây Nghị có tiền, nhưng ấn tượng của anh về cô cũng chỉ là tiểu thư nhà giàu, được nuông chiều từ bé, trong tay có đống tiền tiêu vặt hàng tháng. Nhưng nhìn thế này…
Trịnh Tầm cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó rồi.
“Thế này thì bạn gái ông xem ra không phải chỉ giàu có thôi đâu.” Chu Sênh Sênh nói, “Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở đây.”
“Cái gì?”
“Mấy tuần trước cô ấy tới đây, xin tôi cho cô ấy ở lại.” Trịnh Tầm không kiên nhẫn gãi gãi đầu, xem ra anh cũng chẳng biết gì cả, anh đi tới phòng ngủ, kéo cửa ra, “Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi ngủ ngoài sofa, cô ấy và em trai cô ấy vẫn ngủ ở phòng tôi —— “
Vừa dứt lời, anh liền nhận ra có gì đó rất lạ.
Phòng ngủ của anh chưa từng sạch sẽ như thế, chăn gối được gấp lại ngay ngắn chỉnh tề, trên giường không có chút nếp nhăn nào cả.
Ngày nào Nam Phong cũng ngồi ở bàn của anh để học bài, nơi đó đã từng bày rất nhiều dụng cụ học tập của cậu nhóc, bây giờ lại trống rỗng, chẳng có gì trên bàn cả.
Căn phòng trống rỗng cứ như chưa từng có ai ở vậy, không lưu lại chút vết tích nào của chị em nhà họ Trịnh.
Trịnh Tầm ngơ ngác đứng ở đó, trợn tròn mắt mà nhìn.
Chu Sênh Sênh nhìn anh thăm dò: “Có phải cậu độc thân lâu quá, nên mới sinh ra chứng ảo tưởng quá đà không?”
“…”
“Hay là cô nàng nhà giàu đó đã vứt bỏ cậu đi mà chẳng nói lời nào, còn nhân vật chính là cậu đây lại chẳng biết chút nào?”
“…”
Trịnh Tầm cảm thấy, thế giới này điên đảo hết mẹ rồi, khó khăn lắm mới giải quyết được một cái gai trong lòng, thì lại có phiền phức mới.
Hai chị em nhóc đó đi đâu rồi???
Không phải anh chỉ bảo Trịnh Tây Nghị dẫn thằng nhóc đó đi đâu đấy chơi thôi sao?
Chẳng lẽ lại đi thật rồi?!
Mẹ nó chứ anh có làm gì đâu, anh đã làm gì mà đắc tội hai người đó cứ?
Trước khi Chu Sênh Sênh đi còn vỗ vỗ vai Trịnh Tầm an ủi: “Người anh em, quả nhiên là người lưu lạc bốn phương, ngay cả trong phương diện tình yêu cũng chồng chất khó khăn, gánh nặng đường xa.”
Trịnh Tầm: “Cút, cút cút cút!”
Khi cô rời khỏi nhà trọ thì sắc trời còn sớm.
Bốn giờ chiều, Chu Sênh Sênh tới quán café cũ, ngắm một lượt những người quen cũ.
Khung cảnh trong quán quen vẫn y hệt như xưa.
Tiểu Kim ngồi phía sau quầy thu ngân, Hoàn Tử ngồi bên quầy đồ ngọt chờ khách, thỉnh thoảng lại nhân cơ hội anh quản lý xao lãng liền ăn vụng mấy chiếc, Đại Đông gục lên gục xuống bên bàn, còn anh quản lý thì chống má u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như đang chờ đợi mùa xuân mãi mãi không đến của mình.
Chu Sênh Sênh bước vào tiệm với gương mặt xa lạ, những gương mặt quen thuộc đều nhìn cô cười chào đón: “Hoan nghênh quý khách!”
Cô chọn một ly Caramel Macchiato, trong khi chờ đợi thì quay ra nhìn xung quanh nơi này, sờ sờ nơi đó.
Hoàn Tử và Tiểu Kim kề tai nói nhỏ, cảm thấy vị khách này thật kỳ quái.
Chu Sênh Sênh thản nhiên nhìn các cô cười mỉm, Hoàn Tử ngẩn ngưởi rồi đỏ mặt, nở nụ cười đáp lại cô.
Vị khách nữ kỳ lạ này tuy rằng không xinh đẹp cho lắm, nhưng trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng, cứ như đã quen bọn họ từ lâu lắm rồi, có cảm giác vô cùng thân thiết.
Hoàn Tử cảm thấy có chút hoang mang, nhưng lại có cảm giác thân quen kỳ lạ với cô.
Chu Sênh Sênh ngồi lại trong quán uống xong hết tách cafe, rồi nở nụ cười tạm biệt mọi người trong quán và xuất phát tới bệnh viện.
Sau khi cô đi mọi người trong tiệm nhanh chóng tụm lại cùng nhau bàn tán.
Đại Đông: “Chị gái này lần đầu tới tiệm mình, mà sao lại tỏ ra quen biết tụi mình thế nhỉ?”
Tiểu Kim: “Có thể là vì người ta trời sinh đã rất hòa đồng với mọi người xung quanh rồi?”
Hoàn Tử: “Thỉnh thoảng tôi lại thấy chị ấy đưa mắt nhìn xung quanh tiệm mình một lần, cứ như rất yêu thích nơi này vậy.”
Anh quản lý tổng kết lại: “Mấy đứa không biết rồi, có thể là vì cô ấy thích anh quản lý ở đây, cho nên mới tới đây thăm dò thử? Tất nhiên là chúng ta chưa từng gặp cô ấy, nhưng cô ấy rất quen với chúng ta, lại còn có vẻ rất thích quán mình… Như thế chứng tỏ cô ấy muốn làm bà chủ quán đúng không!”
Đại Đông: “…”
Tiểu Kim: “…”
Hoàn Tử: “…”
Mọi người: “Anh mơ đi:).”
Đối với Chu Sênh Sênh mà nói, nơi này có ý nghĩa rất đặc biệt, dù rằng cuộc sống của cô là chuỗi những ngày đến đi vội vàng, hiếm khi dừng lại, một lần mặt biến đổi dường như lại bước sang cuộc sống mới. Nhưng ít nhất mỗi khi quay lại nơi này, cô sẽ luôn cảm thấy an tâm, trái tim như được lấp đầy.
Đó là nơi mà bất luận cô có trở thành người thế nào, cũng sẽ tiếp nhận cô, mang đến cho cô sự ấm áp.
Đó là một nơi chỉ toàn những người tốt bụng lại đáng yêu.
Chắc hẳn là khoảng năm rưỡi, Chu Sênh Sênh tới khoa mắt.
Tính lại, lần trước tới đây cũng là vào mấy tháng trước, cô đứng ngoài phòng phẫu thuật ở tầng mười hai, gặp thoáng qua Lục Gia Xuyên. Khi đó anh mới từ phòng phẫu thuật đi ra mà không nhận ra cô, khiến lời từ biệt của cô chết từ trong trứng nước.
Hôm nay đây, cô thoải mái bước vào dãy hành lang trắng như tuyết, thoải mái đứng ngắm bác sĩ Lục ở bảng giới thiệu thông tin bác sĩ
Y tá Trần ở quầy y tá thấy cô cứ đứng mãi ở đó, thì lúc đẩy xe đi thay bình truyền nước cho các phòng bệnh ngang qua đó liền không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi cô có cần tôi giúp gì không?”
Chu Sênh Sênh nhanh chóng quay đầu, nhận ra gương mặt quen thuộc kia liền nở nụ cười: “Không có gì, tôi đang đứng đây chờ bạn thôi.”
“Chờ ai vậy?”
“Chờ bác sĩ Lục.” Ý cười càng đậm hơn, “Bác sĩ Lục Gia Xuyênĩ.”
Trời ơi, bác sĩ Lục người mà ai cũng kính trọng nhưng không dám gần gũi, chẳng lẽ anh ấy lại nổi tiếng rồi?
Vị tiểu thư này không biết chuyện bác sĩ Lục đã phi lễ nữ hàng xóm gần nhà sao?
Y tá Trần tò mò nhìn cô.
Nhưng không ngờ vị tiểu thư này lại rất chủ động, tự giới thiệu mình: “Cô cứ đi làm tiếp đi, không cần để ý tới tôi đâu, tôi là hàng xóm của bác sĩ Lục —— “
Chu Sênh Sênh chớp mắt mấy cái, nhấn mạnh thật rõ hai chữ hàng xóm.
Quả nhiên, ánh mắt của y tá Trần thay đổi trong nháy mắt, hoảng sợ, dè dặt cẩn trọng, dao động bất định —— chẳng lẽ nữ hàng xóm bị hại kia đã tìm tới tận bệnh viện rồi sao?
Hãy nhìn gương mặt tươi cười kia đi, thái độ có vẻ không đúng lắm!
Giữ vững tinh thần bát quái cháy hừng hực, y tá Trần lắm lời nhưng tốt bụng vẫn không nén nổi tò mò mà hỏi thêm một câu: “Cô…. cô tìm bác sĩ Lục có chuyện gì sao?”
Cô chỉ sợ hai bên vạch mặt nhau sẽ có máu đổ, ảnh hưởng đến hình ảnh của khoa mắt.
Chu Sênh Sênh nghiêng đầu, vẻ mặt oan ức: “Tôi thầm mến bác sĩ Lục từ lâu lắm rồi, mấy hôm trước cưỡng hôn anh ấy ngoài hành lang thì anh ấy bắt đầu lảng tránh tôi. Không còn cách nào nữa, tôi đành phải tìm tới tận bệnh viện thôi.”
Y tá Trần sợ đến ngây người.
Chu Sênh Sênh còn không ngừng cố gắng: “Tuy rằng cưỡng hôn anh ấy là tôi không đúng, nhưng tình yêu là vô tội. Tôi biết bác sĩ Lục là đóa hoa lạnh lùng, nhưng tôi cứ thích anh ấy thì biết làm sao, chị y tá này, là chị thì chị cũng sẽ thích người vừa anh tuấn lại khí chất ngời ngời như bác sĩ Lục, đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Y tá Trần gật đầu theo bản năng, trong não nhanh chóng hoạt động.
Hóa ra không phải bác sĩ Lục phi lễ nữ hàng xóm, mà là nữ hàng xóm cưỡng hôn bác sĩ Lục sao?
Vì thế bác sĩ Lục vẫn là đóa hoa lạnh lùng, mọi người trong khoa mắt đều đang hiểu lầm anh sao?
Vậy những lời Trương Oánh Nhiên nói thì sao?
Tại sao Trương Oánh Nhiên lại tung tin đồn bác sĩ Lục phi lễ nữ hàng xóm như thế?
Chu Sênh Sênh cứ như có khả năng nhìn xuyên não, đọc được suy nghĩ của người khác, nên nhanh chóng giải đáp nghi vấn trong lòng cô: “Đúng rồi, lần trước khi tôi cưỡng hôn bác sĩ Lục, hình như cũng có y tá khoa mắt đứng đó, cô ta họ gì nhỉ để tôi nhớ lại đã —— “
“Họ Trương à?”
“Đúng đúng, cô ta họ Trương. Lúc ấy tôi thấy cô ta tỏ tình với bác sĩ Lục, dưới tình thế cấp bách nên mới cưỡng hôn bác sĩ Lục, tiên hạ thủ vi cường mà!” Cô cười hì hì, mấy giây sau giọng lại nghiêm túc hơn hẳn, nhỏ giọng hỏi thăm, “Chị y tá này, vị y tá Trương kia vẫn chưa theo đuổi được bác sĩ Lục đúng không?”
Cái gì?!
Y tá Trần lại ngẩn người lần nữa.
Hóa ra không phải Trương Oánh Nhiên phát hiện bác sĩ Lục trong ngoài không đồng nhất liền bỏ anh, mà là bản thân cô ta tỏ tình thất bại nên mới quay ra bịa đặt nói xấu bác sĩ Lục sao?
Chu Sênh Sênh nhìn ra gương mặt biến đổi liên tục của y tá Trần liền nở nụ cười.
“Được rồi, bác sĩ Lục vẫn chưa tan làm vậy tôi đi trước, không quấy rầy công việc của chị nữa.” Cô nghiêng đầu, cố nhịn cười, diễn xong thì phải xuống đài thôi.
Nào ngờ phía sau bỗng vang lên một giọng nói không nhanh không chậm
“Này cô hàng xóm cưỡng hôn tôi ơi —— “
?!
Chu Sênh Sênh bỗng dưng xoay người lại liền thấy bác sĩ Lục mặc áo blouse trắng, dáng người tuấn tú mà cao lớn giờ đây đứng cách cô chỉ mấy bước chân.
Tim cứ như ngừng đập.
Còn vị bác sĩ kia chỉ im lặng nhìn cô, cười tựa như không mà hỏi: “Không phải đã đánh trận tới tận bệnh viện rồi sao? Người còn chưa gặp được đã muốn bỏ chạy rồi à?”
“…”
Y tá Trần ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Xem ra, bác sĩ Lục cũng đâu phải không có hứng thú gì với cô hàng xóm!
Dưới ánh đèn chân không, dãy hành lang bệnh viên bỗng trở nên sáng trắng sạch sẽ, phản chiếu trên vách tường những luồng ánh sáng trắng nhạt màu.
Lục Gia Xuyên lững thững bước tới trước mặt cô, nắm tay Chu Sênh Sênh: “Vẫn chưa tới giờ tan làm, vào văn phòng anh trước đi.”
Chu Sênh Sênh ngơ ngác để anh nắm tay mình, người như con rối gỗ theo anh vào văn phòng.
Ngoài hành lang, y tá Trần như vừa phát hiện cái tin tức bất thường nào đó, liền nhanh chân hứng trí bừng bừng đẩy xe thuốc tới quầy trực y tá. A a a a!
Trong văn phòng to như thế chỉ có mình Lục Gia Xuyên, hôm nay lại là cuối tuần, vừa đúng vào buổi anh phải trực.
Ánh sáng tràn ngập trong căn phòng, bên chiếc máy tính của anh có bày một chậu xương rồng nho nhỏ, cửa sổ mở toang, đón những tia nắng gắt của ngày hè.
Lục Gia Xuyên đóng cửa lại rồi quay ra liếc Chu Sênh Sênh mặt ngu ngơ đứng đó: “Em tới bệnh viện làm gì hở?”
“Đón anh tan làm.”
“Đón anh tan làm thật hay là đi tung tin đồn thất thiệt?”
“…” Chu Sênh Sênh ngước mắt nhìn anh, nở nụ cười, “Đón anh tan làm, tiện thể tung tin đồn thôi.”
“Vậy sao lại bẻ cong sự thật?”
“Vì em không muốn bọn họ hiểu lầm anh.” Chu Sênh Sênh yên lặng nhìn anh, thái độ kiên quyết, “Rõ ràng anh vì cái nghề bác sĩ này mà tốn bao nhiêu tâm tư, lại là một người có nguyên tắc của mình, bọn họ không thể vì mấy lời đồn nhảm lung tung mà hiểu lầm anh được.”
Nhìn cô nàng trước mặt anh khí khái hùng hồn muốn bảo vệ anh, Lục Gia Xuyên bất giác nở nụ cười.
“Có bao giờ anh để ý tới cái nhìn của bọn họ không?”
“Nhưng em để ý.”
Lục Gia Xuyên không hề biết cô là Chu Sênh Sênh, cũng là Chu An An, và cũng không biết cô và y tá Trần từng gặp nhau, anh lập tức mỉm cười nói: “Cũng may em chó ngáp phải ruồi, tìm đúng người rồi. Y tá Trần vốn là người ruột ngựa, cô ta chẳng phải người biết giữ mồm miệng, em đã nói hết với cô ta rồi, ngày mai mọi người trong khoa mắt ai cũng biết chuyện cho xem.”
Chu Sênh Sênh cười mà không nói, trong lòng thầm nghĩ: Bà đây biết chuyện đó từ xưa rồi.
Anh bác sĩ nhìn cô nàng đang cười hi hi kia, không nhịn được mà cốc một cái lên trán cô, nghiêm mặt nói: “Tiết Thanh Thanh, anh biết em muốn bảo vệ anh, muốn tốt cho anh. Nhưng anh đường đường là một người đàn ông chân chính, nào có đàn ông cần phụ nữ đứng ngăn trước mặt mình?”
“Dù sao em cũng không làm việc ở khoa mắt, mọi người hiểu lầm em cũng chẳng sao cả. Nhưng anh thì khác, em hi vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều biết anh là một vị bác sĩ vô cùng tốt bụng.”
Cô nói rất tự nhiên, chẳng hề che dấu sự tin tưởng của mình.
Lục Gia Xuyên ngây người rồi bỗng nhiên kéo tay cô tới quầy trực y tá.
“Y tá Trần, phiền cô qua đây một chút.”
“Sao thế, bác sĩ Lục…. Lục?” Y tá Trần còn đang bận truyền bá bát quái chợt giật mình, xấu hổ chút rồi nhanh chóng chạy tới.
Chỉ thấy bác sĩ Lục đang nắm tay nữ hàng xóm, bình bình thản thản đứng ở đó, nhìn cô mỉm cười: “Tôi muốn làm rõ một chuyện, quả thật tôi mới là người cưỡng hôn cô ấy.”
“…” Gì cơ? Y tá Trần ngơ ngác đứng đó.
Giây tiếp theo, trước mặt tất cả mọi người, anh cúi đầu hôn cô gái đang đứng cạnh mình.
“Tiết Thanh Thanh, anh có một yêu cầu hơi quá, không biết em có đồng ý không.”
“… Yêu… yêu cầu gì?”
“Anh mong rằng từ hôm nay em sẽ là cô gái của anh, ý em thế nào?”