Bác Sĩ Nguy Hiểm

chương 869: không học được.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng một màn kế tiếp, bọn họ mới trợn tròn mắt.

Trần Thương không ngừng điều chỉnh, mỗi một lần, mỗi một bước, trước sau đã không dưới vài chục lần.

Mỗi một lần điều chỉnh, cải biến hình như bọn họ. cũng có thể cảm giác được càng thêm tự nhiên một chút, không giống bình thường.

Tỉ lệ!

Độ cao!

Tiêu chuẩn!

Bất kỳ một chỉ tiết nào Trần Thương đều nghiên cứu dụng tâm cùng điều chỉnh.

Giờ khắc này, với tư cách bác sĩ chỉnh hình uy lâu năm, Cung Đại Trân bỗng nhiên hiểu rõ vì cái gì có thể nhìn thấy “Sản phẩm” kinh diễm như vậy!

Bởi vì thái độ!

Bởi vì chỉ tiết!

Trần Thương đối đãi với ca phẫu thuật bơm ngực hình như đã trở thành một cái máy tỉnh vị, không ngừng điều tiết khống chế cùng thay đổi, trở thành một tác phẩm nghệ thuật cần không ngừng tạo hình.

Mà không phải một ca phẫu thuật bơm ngực đơn giản!

Trần Thương làm không chỉ là phẫu thuật!

Mà là tác phẩm nghệ thuật.

Hơn nữa, Cung Đại Trân phát hiện, Trần Thương đối với không gian, khoảng cách, vị trí các loại có thiên phú đặc biệt tốt, mỗi một lần cậu ta điều chỉnh, đều có thể làm cho chỉnh thể biến càng thêm đúng mức.

Trách không được có thể đáng 100 vạn!

Bởi vì người bình thường làm không được.

Người khác làm không được, tự nhiên mới có thể trân quý.

Sau khi Cung Đại Trân nhìn thấy, đột nhiên cảm giác được, Trần Thương chỉnh hình giống như mở ra một phương hướng khác cùng thời đại.

Đó chính là tỉ lệ cảm giác!

Hoàn toàn không giống với phương thức chinh hình thẩm mỹ kiểu Hàn.

Có lẽ....

Kết thúc phẫu thuật, khi người bệnh ngồi dậy.

Tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngẩn cả người!

Thật xinh đẹp!

Thật rất xinh đẹp.

Có lẽ phải nói là kinh diễm.

Đặc biệt là so sánh trước và sau phẫu thuật, loại chênh lệch như ngày và đêm này, cho người ta một loại cảm giác thiên địa khác biệt

Sau khi Cung Đại Trân nhìn thấy, thở dài, lắc đầu.

Thứ đồ này, thật sự là thiên phú!

Không học được.

Phẫu thuật chỉnh hình không giống phẫu thuật ngoại khoa khác, đây là đối với thẩm mỹ, đối với cảm giác không gian, đối với chỉ tiết, đối với cảm giác khoảng cách có yêu cầu cực cao.

Thế nhưng, mấy điểm này, hình như... Trần Thương hết lần này tới lần khác toàn bộ có!

Nghĩ đây, Cung Đại Trân nhịn không được lắc đầu, khi lại lần nữa nhìn Trần Thương, nhiều hơn mấy phần chờ mong.

Khả năng đây chính là thiên phú?

Khả năng đây mới là cái gọi là ăn chén cơm trời sinh?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio