Hành trình dưới biển cũng không dài, ước chừng bốn mươi phút, cảnh biển xanh thăm thẳm trôi qua ô cửa kính, khung cảnh giống nhau thôi nhưng rất đỗi kỳ diệu. Sau đó, tàu ngầm từ từ nhô lên mặt biển, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt biển, khúc xạ qua ô cửa kính, Lâm Thiên biết, họ đã đến nơi rồi.
Tàu ngầm cập bến ở bến tàu bên bờ biển, Phó Tinh Hà đưa mắt nhìn, thấy xung quanh là đại dương vô ngần, phải trông mắt ra thật xa mới thấy bóng dáng thành thị — Đây là một hòn đảo.
Khác với các hòn đảo ở quần đảo Cyclades, hòn đảo này rất nhỏ, sóng đánh nhịp nhàng vào những mạch đá ngầm bên biển, hương hoa cỏ lẫn vào trong gió biển, bờ cát mịn trắng như bạc, những cây cọ cao như những rào chắn không ngừng sinh trưởng.
Trông mắt ra xa, có cây cầu kéo dài ra biển, những nhịp cầu nối trùng trùng, trên đó xây lên những căn nhà gỗ nơi nước biển nông. Những ngôi nhà nho nhỏ bên bờ biển kiểu Bosnia, cách mặt biển chưa tới một mét, mỗi khi thủy triều lên, sẽ nhấn chìm chân cầu. Hòn đảo cũng không quá cao so với mực nước biển, sơn mạch cao không quá m, đồng thời ở giữa hòn đảo, còn có một hồ nước ngọt.
Muốn tới hồ nước, đầu tiên phải đi qua một cánh rừng nguyên sinh, từ đó tới nay, thảm thực vật trong cánh rừng này chưa từng bị tàn phá, vẫn cứ sinh trưởng mạnh mẽ, trở nên cao lớn hơn, che kín cả bầu trời, hầu như chỉ có dấu vết của tự nhiên. Cây phượng vĩ mùa này trơ trụi, những bông phượng đỏ rực đã ghim mình vào sâu trong lòng đất, hóa thành bùn xuân.
Nói là rừng rậm, nhưng thực chất không mấy lớn, Lâm Thiên và bác sĩ Phó đi bộ năm phút là qua. Hồ nước nằm ở trung tâm hòn đảo, bởi hồ nước cạn, cho nên màu nước nhạt hơn nước biển ở bên ngoài nhiều, màu lam như bảo thạch, hơi gợn sóng lay động trước mắt người. Hồ cũng không mấy lớn, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với bể bơi trong nhà Lâm Thiên, trên mặt hồ có đậu một chiếc thuyền nhỏ, thuyền này được gọi là Gondola, năm ngoái lúc đi Venezsia họ từng ngồi.
Họ cũng không đi vòng tới bên kia bờ, mà ngồi thuyền Gondola qua. Phó Tinh Hà ngồi chèo thuyền, lúc Lâm Thiên đứng lên, bóng tối phủ lên gương mặt hắn, khoảnh khắc ấy hắn ngẩn người, bản thân như được xuyên tới cây cầu than thở, thấy được vĩnh hằng.
Lâm Thiên không nói nơi đây anh dốc tâm trí xây dựng vì bác sĩ Phó, đây là một công trình lớn, nhưng đã xong chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mới đầu hòn đảo này rất hoang sơ, cả hòn đảo là khu rừng nguyên sinh, cây cối cao lớn rậm rạp thể như hơn trăm ngàn năm rồi chưa có người đặt chân tới, rễ chằng chịt cắm sâu dưới lòng đất. Lâm Thiên cải tạo hơn một nửa hòn đảo, để lại một khu rừng nho nhỏ. Vốn là anh định dùng hòn đảo này làm nơi thu hút khách du lịch, nhưng giờ cải tạo thành chốn đi về cho anh và bác sĩ Phó.
Từ lần trước cục trưởng Hà vòng vo muốn mượn anh hòn đảo, Lâm Thiên đã chú ý tới hòn đảo hình trái tim này.
Nếu chụp từ trên cao xuống, cả hòn đảo này sẽ có hình dạng như một trái tim, lại thêm những cây cầu nối với nhà trên biển kia sẽ tạo thành một hình trái tim hoàn chỉnh, nối liền với các mạch máu trong cơ thể. Nếu phát triển du lịch ở đây, thì nhất định hòn đảo này sẽ rất được chào đón, nói không chừng còn trở thành một thắng địa du lịch trong nước.
Nhưng Lâm Thiên không có ý định phát triển, mà cải tạo nó thành một hòn đảo tư nhân. Tuy rằng trên thế giới này có cả ngàn cả vạn hòn đảo, bản thân Lâm Thiên cũng có không ít hòn đảo tư nhân, nhưng hình dạng như vậy, gần như là độc nhất trên thế giới.
Chẳng bao lâu, sắc trời đã dần ngả tối.
Hoàng hôn rực lửa bù đắp được phần nào những nuối tiếc cho cây phượng vĩ vào ngày đông, những tia nắng cuối cùng của mặt trời rọi bóng xuống hồ, khung cảnh bầu trời đẹp đến mức con người như nghẹt thở.
Bên bờ hồ có một ngôi nhà nhỏ mái xanh xanh, là một ngôi nhà rất đỗi bình thường, những cành mây khóm hồng phủ lên mặt tường, hai cây bạch đàn phớt hồng, bên ngoài còn có một căn nhà cho cún cũng cùng kiểu dáng, và ngọn đèn đường, băng ghế rất đỗi phổ thông, như chốn an hưởng tuổi già của hai ông lão. Bên ngoài căn nhà là những bụi cây rậm rạp, chồng lên nhau như một pháo đài, ngăn cách ngôi nhà với vườn thủy tiên phía sau.
Tới gần rồi, Phó Tinh Hà mới biết căn nhà này giống hệt căn nhà của hắn ở Palo Alto. Cũng mái nhà màu xanh, cũng là nhà hai tầng, cũng là cửa sổ bốn cánh, chỉ là ít tuyết hơn so với năm ngoái. Nhìn tới đây, Phó Tinh Hà đã rõ, nhất định trước đây hòn đảo không giống như thế này, bởi vì hắn nên nó mới có dáng vẻ hiện tại.
Nhà trên hòn đảo không khóa cửa, đẩy một cái cửa liền mở ra, cách bày trí bên trong cũng hầu như giống với căn nhà ở Palo Alto, thể như một bản sao, bao gồm cả lò sưởi áp tường, bề bơi như cho trẻ lên ba, và cả chiếc cầu thang nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, ngay cả giá sách áp tường bên cầu thang, cũng giống căn nhà ở Palo Alto như đúc.
Phó Tinh Hà tới gần nhìn, thấy những quyển sách trên giá, tất cả như đều là sách mình sưu tầm, cách sắp xếp là cách phân loại Deway, cũng giống với thói quen của hắn.
Lâm Thiên nhìn vẻ mặt hắn, “Năm ngoái em tới một lần, liền không thể quên được, em rất thích căn nhà của anh, giờ nó là nhà của chúng ta.” Lâm Thiên chỉ về phía cầu thang nhỏ hẹp, đôi mắt như lóe lên tia sáng, “Em thích anh bế em lên tầng, khi đó cầu thang kia sẽ phát ra những tiếng kẽo kẹt, nhưng cầu thang này thì không, nó rất chắc chắn.”
Anh nói mình yêu thích tất cả, nhưng thực chất tất cả những gì anh làm đều là vì Phó Tinh Hà, Phó Tinh Hà biết rõ.
Trong phòng không bật máy sưởi, nhưng giữa tiết trời giá lạnh như này, mà trong lòng Phó Tinh Hà lại nóng hừng hực, tựa như dung nham bình thường nóng ran đỏ rực, mềm mại lưu động; như hoàng hôn đỏ rực bên ngoài, như cây bạch đàn phớt hồng, như lò sưởi chưa nhóm trong phòng. Không từ ngữ nào có thể hình dung cảm xúc của hắn lúc này, Phó Tinh Hà cảm thấy, có lẽ hắn không chỉ tìm được một báu vật vô tận, mà báu vật này luôn luôn mang lại ngạc nhiên và hạnh phúc tới cho hắn.
“Lâm Tiểu Thiên…” Phó Tinh Hà vuốt ve gò má anh, bàn tay hắn cũng ấm áp, khô ráo mà ấm áp, tựa như một que diêm, quẹt một cái là bén lửa. “Em dốc tâm tư như vậy, có phải vì muốn anh móc tim mình ra cho em không?”
“Không phải, không phải mà.” Lâm Thiên tới gần hắn hơn một chút, kề tai lên lồng ngực hắn, “Em nghe được, anh nói anh yêu em.”
Phó Tinh Hà nâng gáy anh lên, “Ừ, anh yêu em.” Hắn biết trái tim mình lúc này đây đang loạn nhịp, hắn cũng biết Lâm Thiên có thể nghe thấy, có những chuyện không cần phải nói ra.
“Anh à, anh có muốn nghe nhịp tim em không?” Lâm Thiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Anh nghe thấy rồi, tám mươi tư nhịp, lúc em ngủ anh thường lắng nghe nhịp tim em.” Phó Tinh Hà chỉ chỉ vào đôi tai mình, “Nó ở ngay bên tai, anh nghe thấy được.”
Câu trả lời của Phó Tinh Hà luôn mang tính khoa học chuẩn xác nhất quán, hiếm khi nào thấy không khoa học. Nhưng những lời này còn hữu hiệu, êm ái hơn cả những lời tâm tình đường mật, trái tim Lâm Thiên như sắp nhảy lên cung trăng.
Họ không lên tầng hai, nhân lúc vẫn còn một chút ánh sáng hoàng hôn, Lâm Thiên kéo bác sĩ Phó đi tới vườn thủy tiên phía sau nhà.
Tháng mười hai là mùa hoa thủy tiên, mà chỗ hoa thủy tiên ở trên đảo nhiều đến mức như được mang về từ khắp các nơi trong nước rồi ghép lại, nhìn từ xa, tựa như một biển hoa màu vàng, dưới ánh hoàng hôn, sắc vàng có chút thay đổi, như được nhuộm thành màu phấn hồng.
“Anh còn nhớ bông hoa vàng chúng ta ngắt ở đảo núi lửa không, nhưng không thể trồng hoa đấy ở chỗ này được, bởi vậy nên em đổi thành hoa thủy tiên. Trong phim Edward cũng dùng cánh đồng hoa thủy tiên để cầu hôn với Sandra, nhưng mà chúng ta đã kết hôn rồi,” Lâm Thiên nắm lấy tay bác sĩ Phó, giơ chiếc nhẫn về phía cuối chân trời còn vương chút sắc hoàng hôn đỏ, “Coi như em cầu hôn lại một lần nữa với anh đi, bác sĩ Phó của em.”
Đôi mắt Phó Tinh Hà đong đầy ý cười, ý cười từ đôi mắt lan xuống khắp toàn thân, ánh hoàng hôn cuối cùng loạng choạng rời khỏi gương mặt hắn, Phó Tinh Hà nói: “Vậy anh rất tình nguyện gả cho em.” Hắn cúi đầu hôn lên ngón tay Lâm Thiên, “Đây là vinh hạnh của anh.”
Lâm Thiên cười nói: “Thế có phải bác sĩ Phó bây giờ là vợ anh Lâm không?”
Phó Tinh Hà gật đầu, thể hiện mình không có bất cứ ý kiến gì với cách gọi này.
Hoàng hôn buông hoàn toàn, cả hòn đảo như khác hẳn, phía sau cánh đồng hoa là những rặng núi nhỏ, hình dáng mờ tối trong bóng đêm.
Tối đến, ánh trăng treo cao, tất thảy các gian nhà, bụi cây, và biển hoa thủy tiên đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Bầu trời đêm xanh mượt như nhung, ánh sao lấp lánh, ngoài ánh trăng ra, cũng chỉ còn lại ánh đèn bán cung yếu ớt từ cánh cửa rộng mở chiếu ra ngoài màn đêm u tối.
Ánh đèn dẫn lối.
Gió biển buổi đêm se lạnh, Lâm Thiên rụt cổ dưới lớp khăn quàng cổ, nắm lấy tay bác sĩ Phó, rồi cùng đút vào trong túi áo rộng của anh. Anh dẫn bác sĩ Phó đi tới băng ghế dựa trước căn nhà, cuối cùng nằm dưới thảm cỏ xốp bên băng ghế. Họ hít hà hương cỏ thơm ngát và vị gió biển mằn mặn thổi tới, thoảng trong đó là hương thủy tiên nhàn nhạt, Lâm Thiên dang tay vẽ một vòng tròn trên không, như miêu tả lại món quà anh muốn dành tặng bác sĩ Phó ở trong vòng tròn này. Phó Tinh Hà nhìn theo hướng tay anh chỉ, đập vào tầm mắt là dải ngân hà phía chân trời phản bóng dưới mặt hồ, màn đêm lặng như nước, mà cách đó không xa là cánh rừng đen kịt.
Bầu trời đêm vời vợi cùng khu rừng nhỏ, những thứ nguyên thủy ban sơ nhất dung nhập vào một chỗ, cùng với ngôi nhà nhỏ mái lam bên kia hồ, ở giữa chỉ là ánh trăng mờ.
Lâm Thiên đi một con đường thật dài, thật xa, phải bỏ ra thật nhiều kiên trì và gian khổ mà người thường khó có thể hiểu được, mới đến được nơi đây, nơi có ngôi nhà mái lam nho nhỏ, có hồ nước trong vắt phản chiếu cả dải ngân hà lung linh. Lần đầu tiên anh không cần những ánh hào quang huy hoàng chói lọi, không cần những ánh đèn chằng chịt để tạo nên bầu không khí sống động.
Anh đã có người thân rồi.
Anh nắm chặt bàn tay Phó Tinh Hà, đây từng là đôi tay mà anh tha thiết mong ước, thậm chí đã có lúc anh nghĩ, nếu mình bị bệnh nặng, nằm trên bàn mổ của bác sĩ Phó, Phó Tinh Hà mổ đầu anh ra, sẽ thấy được tình cảm anh dành cho hắn sâu sắc tới nhường nào.
Thực ra bác sĩ Phó nhà họ nào phải người bình thường, cách bốn mươi, năm mươi centimet, chỉ cần chăm chú lắng nghe, là hắn đã có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Thiên, nghe được tiếng trái tim anh hòa chung nhịp đập với mình. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Thiên, Lâm Thiên vẫn còn trông ra xa, bầu trời đêm phản chiếu xuống đôi mắt trong veo của anh. Phó Tinh Hà xin thề, lần này nhất định hắn sẽ trông về phía Lâm Thiên mỉm cười trước.
Chính văn hoàn