“Học…” Lâm Thiên hoàn toàn không biết nên phản ứng sao mới phải, não bộ anh không đủ dùng, anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh trước nay chưa từng thấy, thình thịch thình thịch, như tiếng trống trận, hai bên tai ù cả đi. Tuy rằng có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng tình sử của Lâm Thiên vẫn trống không, đến cả Đại Cương còn có mối tình đầu rồi, nhưng anh thì chưa. Anh thầm mến học trưởng này… Lại nói, học được một học kỳ, anh dùng đủ mọi cách để cọ cảm giác tồn tại trước mặt Phó Tinh Hà, nhưng tất cả đều không thành công, đến sự tồn tại của anh Phó Tinh Hà cũng không biết.
Lâm Thiên biết chương trình âm nhạc chào mừng năm mới, lớp A của Phó Tinh Hà sẽ ngồi ở hàng đầu tiên, bởi vậy nên anh còn cố gắng báo danh tham gia chương trình âm nhạc này.
Anh còn nghĩ, nếu như anh đứng trên sân khấu kéo đàn violin, liệu Phó Tinh Hà có ngẩng đầu lên nhìn anh một cái hay không.
Chỉ một chuyện nhỏ bé như vậy thôi, cũng đủ để hy vọng bén rễ trong lòng Lâm Thiên. Kết quả bây giờ, chuyện này là sao đây??
Lâm Thiên ngớ cả người.
Phó Tinh Hà nói, đừng gọi hắn là học trưởng, gọi là anh trai đi, chuyện này cũng quá… Lâm Thiên vô cùng ngượng ngùng, anh thật sự không gọi được.
Biểu hiện này của anh, ngược lại càng khiến Phó Tinh Hà cảm thấy thú vị, anh nhát gan, da mặt cũng mỏng, lúc ngượng ngùng người ta nhìn vào chỉ muốn xoa xoa véo véo gương mặt anh, nghĩ như thế, Phó Tinh Hà liền hành động thật. Vẻ mặt anh như muốn khóc, gương mặt đỏ bừng lên, không dám phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Anh muốn gọi một tiếng học trưởng, lại nghĩ ban nãy Phó Tinh Hà nói hãy gọi hắn là anh trai, Lâm Thiên lại thấy không tiện, bởi vậy nên anh đứng yên không nói lời nào, ngoan ngoãn để cho hắn véo mặt. Bờ mi anh run lên, đã vào giờ học rồi, anh muốn ở bên Phó Tinh Hà lâu hơn một chút, nhưng định lực của anh quá kém, chỉ mới vuốt ve mặt thôi mà đôi chân như mềm nhũn cả ra.
Nếu Lâm Thiên mà biết Phó Tinh Hà đang nghĩ gì, chắc sẽ ngã lăn ra mất.
Phó Tinh Hà rất muốn đè anh lên tường mà hôn, nhưng hắn biết làm vậy sẽ dọa Lâm Thiên sợ mất, bởi vậy nên đành nhịn xuống, tự nói với lòng, không phải vội, cứ từ từ, là người hắn giữ được, Lâm Tiểu Thiên sớm muộn gì đều là người của hắn.
Hắn chăm chú nhìn bờ môi Lâm Thiên, dường như Lâm Thiên không chú ý, không tự nhiên cắn môi dưới, trong đầu không đúng lúc nghĩ tới ví dụ “thịt kho tàu” của Đại Cương.
“Đừng cắn môi,” Phó Tinh Hà vươn tay giữ môi anh lại, “Em mà dùng sức cắn sẽ chảy máu.” Hắn biết có những lúc Lâm Thiên thất thần, sẽ không tự chủ làm ra những hành vi để bản thân bị thương, cắn môi là một chuyện, lần trước sau khi Lâm Thiên thấy Lâm Thư, còn tự bóp cổ mình nữa.
Hóa ra thói xấu này, đã có từ lúc này.
Phó Tinh Hà muốn ngăn chặn thói xấu này từ khi anh còn nhỏ, nhưng vì hành động này của hắn, mà Lâm Thiên đã bối rối nay còn bối rối hơn… miệng, sao lại sờ miệng anh vậy!
Không chỉ có vậy, Phó Tinh Hà còn nhận ra anh mặc rất ít, giờ đã là cuối tháng mười hai, đã sang mùa đông rồi, mà bên trong đồng phục của Lâm Thiên cũng chỉ mặc một chiếc áo len, Phó Tinh Hà luồn tay xuống dưới kiểm tra độ dày của áo len, bên trong áo len còn có một chiếc áo thun lót. Với thời tiết ở Hỗ thị mùa này, mặc như vậy rất dễ bị cảm lạnh.
Hắn hơi nhướn mày, “Sao em mặc ít vậy?” Phó Tinh Hà lại sờ dưới chân anh, “Sao dưới quần đồng phục cũng không mặc quần trong?” Lâm Thiên đứng hình nửa phút, sau đó xoay người bỏ chạy. Lúc chạy tới cửa, bóng lưng Lâm Thiên khựng lại một chút, anh do dự, quay người khom lưng xin lỗi Phó Tinh Hà: “Xin lỗi học trưởng.” Sau đó mặc kệ Phó Tinh Hà phản ứng thế nào, anh lạch bạch chạy xuống tầng dưới.
Bộ dạng như chạy trối chết.
Phản ứng của Lâm Thiên, khiến Phó Tinh Hà hiếm khi phải thấy sửng sốt, một lúc sau hắn mới bật cười, Lâm Tiểu Thiên đáng yêu quá, Lâm Tiểu Thiên thấy hắn liền bổ nhào tới, đã trở thành cây xấu hổ rồi.
Thế nhưng Lâm Thiên không nghe thấy tiếng hắn cười, anh đã chạy nhanh về phòng học, trong lòng rất hối hận về hành vi của mình. Tuy rằng không rõ vì sao Phó Tinh Hà lại đột nhiên đối xử với anh như vậy, nhưng cảm giác thân mật kia rất quen thuộc.. Giống như bọn họ đã biết nhau từ rất lâu trước kia, khiến trong thoáng chốc Lâm Thiên cảm thấy học trưởng Phó thật xa lạ.
Anh đánh tiếng báo cáo, thầy giáo không hỏi đã cho anh vào lớp. Lâm Thiên thở hồng hộc quay trở lại chỗ ngồi, Đại Cương nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, “Anh ta bắt anh ra sân vận động chạy à?”
Lâm Thiên lắc đầu, lấy chai nước ra uống một ngụm, Đại Cương tỏ vẻ nghi ngờ, “Anh Thiên, sao trông anh mệt thế, sao mặt đỏ bừng lên thế kia?”
“Anh….” Lúc bấy giờ ánh mắt Lâm Thiên vẫn có vẻ mê man, “Anh không sao.” Anh lại uống một ngụm nước, lật sách ra, “Học trang nào?”
Đại Cương nói số trang cho anh, “….Anh không sao thật chứ?”
“Không sao đâu.” Lâm Thiên cúi đầu đọc sách, đầu óc vẫn hỗn loạn. Đột nhiên anh không đọc được những từ tiếng Anh trên trang sách này, cảm thấy tất cả như điểu ngữ, một chữ cũng không hiểu.
Trong đầu anh ngập những nghi vấn, sao đột nhiên Phó Tinh Hà như biến thành người khác, lại thành ra… thành ra như vậy… Lâm Thiên không tự chủ mà cắn môi dưới, đầu lưỡi liếm một chút, cảm nhận dư vị nhiệt độ ngón tay hắn.
Cả tiết học anh chỉ mải nghĩ tới lúc ở cùng với Phó Tinh Hà, đợi đến khi tan học, Lâm Thiên nhận ra, học trưởng anh thầm thương trộm nhớ lại tới rồi.
Lần này rất trực tiếp, hắn vào thẳng phòng học, sau đó đưa vở mình cho Lâm Thiên, còn quăng chiếc áo khoác lên bàn anh. Lâm Thiên không hiểu rõ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Phó Tinh Hà nói: “Mặc áo khoác vào, em có thể mặc áo anh, còn cái này nữa, đây là vở ghi chép của anh.”
Lâm Thiên cảm thấy chiếc áo khoác và quyển vở này như củ khoai nóng bỏng tay, nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong. Phó Tinh Hà nói tiếp: “Là vở ngữ văn, nếu em thích bắt chước chữ thì lần sau anh đưa cả bài thi cho em.”
“………!!!!” Sao Phó Tinh Hà biết anh trộm bài thi của hắn là để bắt chước chữ hắn!! Lâm Thiên ngẩn người ra nhìn, bàn tay ôm áo khoác hắn.
Dường như bởi phòng học nhiều người, nên Phó Tinh Hà cũng không làm gì quá đáng, chỉ hơi tựa vào bàn học của anh, chân hơi khuỵu xuống, cất giọng trầm thấp: “Nghe lời anh, khoác áo kia vào.”
“Học trưởng…”
“Quên anh đã nói gì với em rồi à?”
“Em, em không thể..” Lâm Thiên nói lắp bắp, anh không gọi như vậy được, trong phòng đông người như vậy, tuy rằng ầm ĩ, hoặc có lẽ những người khác không nghe được, nhưng Đại Cương vẫn có thể nghe thấy. Gọi là anh trai như vậy cũng.. xấu hổ quá rồi, hơn nữa còn bảo anh nghe lời… nghe lời, ánh mắt Lâm Thiên bắt đầu mờ đi, không thể suy nghĩ.
Anh cầm áo khoác lên, muốn trả lại Phó Tinh Hà, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên trông thấy ánh mắt kia của Phó Tinh Hà, lại không thể cất lời từ chối được.
Phó Tinh Hà liếc nhìn đồng hồ, đã sắp vào tiết rồi, hắn nói: “Em mặc áo khoác vào, lát nữa vào giờ tập thể dục thì ở phòng học đợi anh.”
Giọng của hắn cương quyết không cho phép làm trái ý, Lâm Thiên cũng không kịp nói gì, Phó Tinh Hà đã phất tay rồi ra khỏi phòng học.
Bỏ lại Lâm Thiên ôm áo khoác hắn ngẩn người trong lớp, anh kìm lòng chẳng đậu mà cúi đầu hít hà, đây là mùi hương của Phó Tinh Hà.
Đại Cương vẫn luôn đứng ngoài nhìn không tin nổi nói: “Anh Thiên, không phải anh bảo không quen anh ấy sao, sao lại đưa cả vở lẫn áo khoác cho anh vậy?”
“Ừ….” Lâm Thiên nhìn chòng chọc quyển vở của hắn, ôm áo trong lòng một lúc, sau đó anh cởi đồng phục ra, mặc vào bên trong, rất vừa vặn, không quá to hay quá nhỏ. Sau đó anh khoác áo đồng phục của mình ra ngoài, sở dĩ anh không mặc ra bên ngoài, là bởi anh sợ làm bẩn áo Phó Tinh Hà, tuy rằng nhất định anh sẽ giặt sạch trả lại hắn.
Đại Cương là trai thẳng, không nghĩ tới phương diện kia, nhưng cậu vẫn cảm thấy không bình thường, không bình thường một chút nào.
Lâm Thiên ngẩn người cả tiết, Đại Cương bảo anh đi ra tập thể dục, anh xua tay nói: “Cậu đi đi, anh không đi đâu.”
Đại Cương mở to mắt nói: “Anh à, anh ấy bảo anh đợi thì anh đợi à?”
Lâm Thiên làm như đương nhiên mà gật đầu, dường như không thấy có gì là sai cả.
Đại Cương: “…….”
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Phó Tinh Hà tới. Hắn ôm một chồng bài thi, “Bài anh dùng để ôn tập, em cầm đi.”
Lâm Thiên lấy ra nhìn những nét chữ nắn nót, anh ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Hà, “Sao lại cho em?”
“Anh thích cho em.” Phó Tinh Hà ngồi xuống chỗ của Đại Cương.
Lâm Thiên dạ một tiếng: “Nhưng học trưởng à, anh cho em rồi, anh ôn tập thế nào đây?”
“Có trong này rồi.” Phó Tinh Hà chỉ lên thái dương, một tay hắn chống lên bàn học, đỡ cằm, nghiêng đầu, khóe môi mỉm cười nhìn Lâm Thiên.
Lâm Thiên tránh đường nhìn của hắn, trả bài thi và vở lại cho hắn, “Em không thể nhận.”
Phó Tinh Hà không để tâm, “Áo khoác đâu, mặc vào rồi chứ?” Ý cười nồng đậm, đôi mắt híp lại nói, “Giờ có lạnh không?”
Lâm Thiên muốn nói anh vốn đâu có lạnh đâu, mặc áo khoác vào ngược lại còn nóng muốn chết, nhưng anh không nỡ cởi ra. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Không lạnh ạ.” Nói xong, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn Phó Tinh Hà, giọng nhỏ xíu: “Học trưởng à anh có ý gì vậy? Sao lại muốn.. làm những thứ này.”
“Em cảm thấy anh có ý gì?” Phó Tinh Hà nở nụ cười, “Lâm Thiên, anh còn muốn hỏi em đây, em trộm bài thi bắt chước chữ anh làm gì?”
Lâm Thiên ảo não, nói: “Làm gì có.”
“Còn nói dối với anh nữa, em không biết, trước mặt anh em không thể nói dối, dù nói dối cũng bị anh phát hiện ra à.”
Trái tim Lâm Thiên đập thịch một cái, “… Học trưởng.”
“Gọi anh trai.” Phó Tinh Hà sửa lại lời anh.
Anh cúi đầu, không chịu mở miệng nói.
Lúc này, Phó Tinh Hà đột nhiên ghé sát vào, ghé rất gần, trông đến là ám muội, dán sát vào gò má anh, “Em đang ép anh phải cưỡng hôn em à?”
Lâm Thiên muốn khóc, anh có biết gì đâu, bình thường anh là người có tài bao biện, nhưng trước mặt Phó Tinh Hà lại trở thành một thằng nhóc không thể nói chuyện, không sắp xếp được ngôn ngữ, không tìm được lý do để phản bác, thậm chí nghe hắn pha trò trái tim còn đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
“Học trưởng à, anh đừng pha trò với em có được không..” Anh hơi nghiêng đầu đi, sợ Phó Tinh Hà lại hôn thật, tuy rằng thẳm sâu trong lòng Lâm Thiên lại rất mong chờ nụ hôn của hắn.
Bởi Phó Tinh Hà càng ngày càng dán tới gần hơn, khiến bạn học đang quét rác trong lớp trố mắt ngoác miệng ra nhìn bọn họ, hai người có quan hệ gì vậy??
“Lâm Thiên, em muốn anh phải làm thế nào, mới chịu thừa nhận em thích anh.”
Trong đầu anh nổ uỳnh một tiếng, “Em…” Lâm Thiên muốn phủ nhận, nhưng anh không có cách nào để phủ nhận, Phó Tinh Hà nói thẳng ra khiến anh sửng sốt, anh cảm giác mình bị lộ hết rồi, chỉ liếc mắt liền rõ mồn một, không có chỗ trốn trước mặt Phó Tinh Hà.
“Anh biết em thích anh, bởi vì anh cũng thích em.”