Kết thúc hôn lễ, hai người liền bay cả đêm về Hỗ thị.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Hỗ thị đã là buổi chiều, bởi ngày hôm sau Phó Tinh Hà vẫn phải đi làm, lại thêm cả hành trình bôn ba mệt nhọc, trời còn chưa ngả tối, hai người đã kéo rèm xuống đi ngủ.
Sáng hôm sau chuông đồng hồ báo thức reo lên, sau khi vươn tay tắt tiếng chuông inh ỏi, phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên là ngồi dậy mở ngăn kéo lấy tờ đăng ký kết hôn ra.
Thấy khung ảnh nằm lặng trong ngăn kéo, Lâm Thiên thở phào một hơi, không phải mơ là tốt rồi, cả hành trình chưa đầy tiếng, hơn nữa phần lớn đều ở trên máy bay, về đến nhà lại ngủ một giấc, Lâm Thiên mơ mơ hồ hồ, còn tưởng chuyện kết hôn này là do mình nằm mơ.
Khác với quyển hôn thú đỏ chót ở trong nước, hôn thú ở nước Mỹ chỉ là một tờ giấy giản đơn, mặt trên viết “In marriagelise”, cùng với một khung hình, mà trên tờ hôn thú cũng là họ tên Lâm Thiên và Phó Tinh Hà ghép lại với nhau.
Lâm Thiên ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn hôn thú một lúc, cũng không cất lại ngăn kéo nữa, anh nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng treo khung ảnh lên bức tường phía đối diện. Như vậy thì, cứ mỗi sáng thức dậy là anh có thể nhìn thấy tờ đăng ký kết hôn này.
Sau khi rửa mặt, Lâm Thiên liền xuống bếp, động tác anh rất khẽ, nhưng miệng lại không tự chủ ngâm nga giai điệu không rõ tên gọi. Nghe thấy tiếng anh ngâm nga đứt quãng, Phó Tinh Hà vừa thức dậy liền thấy hôn thú được treo trên mặt tường đối diện. Cũng giống như Lâm Thiên, hắn nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng khóe môi cong lên.
Trong tủ lạnh không có đồ, hôm qua trở về, Lâm Thiên cũng không mua nguyên liệu, anh đành phải nấu một nồi cháo yến mạch nhỏ, lấy khuôn ốp hai quả trứng.
Phó Tinh Hà rửa mặt xong ra ngoài, cũng đúng lúc bữa sáng được dọn lên.
Hắn ung dung cầm thìa khuấy bát cháo nóng, nói: “Lâm Tiểu Thiên, em treo hôn thú lên tường làm cái gì? Cũng đâu có ai đến nhà chúng ta đâu.”
“Em làm vậy đâu phải để cho người ta xem đâu.” Lâm Thiên cười nói, “Em tự xem thôi, cơ mà tờ hôn thú này lại không thể dùng ở trong nước mình, không có hiệu lực pháp lý.”
“Không có hiệu lực pháp lý thì cũng là sự thực, sự thực thì là thật, em công nhận anh công nhận là đủ rồi.”
Phó Tinh Hà cho rằng ý của anh là tờ đăng ký kết hôn này không thể dùng ở trong nước, thực ra ý Lâm Thiên là anh muốn được pháp luật thừa nhận, là hôn nhân hợp pháp, chỉ khi được pháp luật thừa nhận, thì anh mới có thể làm công chứng tài sản trước khi cưới, rồi giao toàn bộ tài sản của mình vào tài sản vợ chồng chung. Có điều không thừa nhận cũng được, anh muốn giao tiền cho ai, pháp luật quản được chắc.
Sau khi ăn xong, Lâm Thiên thắt cà vạt cho Phó Tinh Hà, rồi muốn đưa hắn tới bệnh viện.
“Em ở nhà nghỉ ngơi, buổi trưa anh về.”
“Cũng đúng lúc em muốn tới công ty,” Lâm Thiên vuốt lại cổ áo giúp hắn, “Lão Ngô đã đợi dưới tầng rồi, buổi trưa em xong việc thì tới bệnh viện đón anh.”
Phó Tinh Hà cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, cùng với tờ hôn thú được treo trên tường, lại nhìn những vật dụng của Lâm Thiên trong phòng, tất cả những điều nhỏ nhặt này đều thể hiện rõ, hắn đã chìm trong biển tình rồi.
Trái tim lạnh lẽo nay đã được hâm nóng.
Sau khi đưa bác sĩ Phó tới bệnh viện, lão Ngô liền đưa anh tới công ty. Giờ hơn nửa tài nguyên của công ty đều dồn vào khai thác hải vực vịnh Thanh Hải, Lâm Thiên tới công ty cũng vì hạng mục này.
Trước khi vào phòng họp, Lâm Thiên dặn dò thư ký, “Bảo luật sư La mang những tài liệu liên quan, giờ sáng tới phòng làm việc của tôi.”
Mà lúc bấy giờ, mọi người ngồi trong phòng họp đều đang ngẩn người nhìn đồ vật trước mặt.
Ở mặt bàn trước mặt họ đều có một tách trà, cùng một hộp bánh cưới.
Ai kết hôn vậy ta? Các quản lý cấp cao nhìn nhau, cầm hộp bánh cưới lên nhìn, có phải ai đùa dai không?
“Giám đốc Du, chỗ bánh cưới này là sao vậy? Cậu có biết không?” Có vị quản lý hỏi Đại Cương.
Đại Cương cũng đần mặt, ai lại để ở đây chứ? Cậu lắc đầu: “Không biết nữa, để tôi đi hỏi Rita.” Cậu đang định hỏi thư ký, Lâm Thiên đã đi vào.
Lâm Thiên ngồi bên cạnh vị trí chủ trì, Đại Cương nhìn anh, cảm thấy mới có mấy ngày không gặp, mà sao Lâm Thiên có vẻ thay đổi quá vậy. Bởi anh đột ngột xuất hiện mà cậu quên mất hỏi thư ký chuyện quà cưới.
Lâm Thiên cúi đầu nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa mới bắt đầu cuộc họp. Anh nhìn quanh một lượt, thấy bánh kẹo trên bàn chưa được động vào, có người đã mở ra, nhưng lại không ăn.
“Sao không ai ăn vậy? Không thích bánh kẹo à?” Lâm Thiên dựa vào lưng ghế, cất lời giật gân, “Chỗ quà cưới kia là của tôi đấy, tôi kết hôn rồi.”
Trong thoáng chốc, cả phòng họp lặng thinh, mọi người đều đang choáng váng bởi lời nói có sức nặng tựa như trái bom của Lâm Thiên —— tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn thấy, sếp Lâm chắp tay trên bàn, mà ở ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn —— chỉ khi kết hôn mới đeo nhẫn.
Lâm Thiên tiếp lời: “Để chúc mừng, tháng này toàn thể nhân viên đều được tăng gấp ba tiền lương, tôi tự chi.” Nói tới đây, CEO Tống Tư Minh đi vào, buổi họp bắt đầu, nhưng bởi tin tức Lâm Thiên vừa tuyên bố, ai còn tâm trí để nghe họp nữa, mọi người đều nghi ngờ không thôi, không phải sếp Lâm thích đàn ông sao? Vậy kết hôn với đàn ông à? Sao nói cưới là cưới, chẳng có chút dấu hiệu nào vậy.
Chẳng lẽ kết hôn với đàn ông thật?
Có người muốn lấy điện thoại ra coi tình huống, lại nghĩ mất tập trung như vậy thì không hay, cuối cùng vẫn lén lút mở điện thoại ra nhìn, phát hiện group nội bộ đã sục sôi rồi, trên page của công ty có nói bởi vì chủ tịch tập đoàn kết hôn, nên tháng này tăng gấp ba tiền lương, hơn nữa, ban nãy mỗi người đều nhận được một hộp bánh cưới.
Cả Lâm Thành An cũng nhận được.
Hắn đang định hỏi ai kết hôn vậy, thì nghe thấy mấy cô nhân viên trong phòng nói chuyện với nhau: “Sếp Lâm á? Là sếp Lâm thật á?!”
“Không phải trên mạng đều nói sao, lại có đăng trên page nữa, nói rõ ràng để mừng chủ tịch tập đoàn kết hôn, tháng này toàn bộ nhân viên ở Anh Thái sẽ được tăng gấp ba tiền lương, do sếp Lâm tự bỏ tiền ra đó.”
“Nhưng mà.. không phải Lâm Thiên là…”
“Không phải ảnh là gay sao, lần trước còn thấy ảnh dẫn theo một soái ca tới công ty, vậy ảnh kết hôn với đàn ông thiệt luôn hả? Hay là thực ra ảnh không phải..” Đương lúc mọi người còn đang do dự nghi ngờ, có người phát hiện được bí mật trên hộp bánh cưới.
“Đậu xanh, mọi người xem này, cái này này! Cái hình chibi này, hai chú rể luôn á, vậy ảnh kết hôn đồng giới thiệt luôn hả?!” Cô gái kia vừa thốt lên, Lâm Thành An cũng lấy hộp bánh cưới của mình ra coi, quả nhiên, trên mặt hộp bánh cưới màu đỏ, có một hình chibi, cũng như bao hộp bánh cưới khác, điều khác biệt duy nhất là, cô dâu không mặc váy cưới, cũng không để tóc dài, trên hộp còn in hình cầu vồng.
Hai hình người chibi mặc âu phục, được khắc rành rành ở mặt ngoài hộp bánh cưới.
Cuộc họp bắt đầu được nửa giờ, Lâm Thiên ngồi bên nghe, không nói một câu nào, điện thoại di động kêu mấy lần, là Đại Cương đen mặt hỏi anh rốt cuộc chuyện này là sao, anh kết hôn rồi á?? Lâm Thiên bèn đáp ừ: Đang họp đừng mất tập trung, lát nữa nói với cậu sau.
Hạng mục rất thuận lợi, chỉ là ngày hôm qua, lúc đội bên kia thi công, phát hiện dưới đáy biển có kết hạch năng lượng Mangan, nếu như thông báo cho cục hải dương khai thác, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công trình thi công. Nếu sự việc nghiêm trọng, công trình chỉ có thể tạm ngừng. Hạng mục vịnh Thanh Hải được dự kiến quy hoạch trong vòng tám đến mười năm, là một khoảng thời gian rất dài, hơn nữa nếu như khai thác năng lượng dưới đáy biển, thì thời gian sẽ càng trở nên dài hơn.
Trước đây có hải vực ở một tỉnh phía Nam, trong quá trình khai phá phát hiện dưới đáy biển có tài nguyên dầu mỏ, quá trình khai phá bị cưỡng chế phải gián đoạn, giữa chừng lại đổi thành khai thác dầu mỏ, mười năm trôi qua, hải vực kia vẫn là một khu mỏ quặng.. Mà tài nguyên Mangan này không thể giấu được, giờ phải xem nó lớn chừng nào, nếu như nhỏ thì thôi, cùng lắm cũng chỉ trì hoãn một năm, nhưng nếu chiếm toàn bộ hải vực, hạng mục đành phải chấm dứt ở đây.
Có điều hôm nay Lâm Thiên tới, nghe nói đêm qua đã có người tiến hành đo lường, nguồn tài nguyên Mangan kia ở phía cuối bên phải hải vực Lâm Thiên nắm giữ, đồng thời chỉ là một mảng nhỏ, không ảnh hưởng tới tiến độ công trình.
Sau khi nghe báo cáo xong, thư ký đi vào nói với Lâm Thiên, “Sếp Lâm, luật sư La đã tới.”
Lâm Thiên thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, bảo anh ấy đợi tôi một lúc.”
Mười phút sau, cuộc họp kết thúc, bởi vì luật sư La đã tới, nên Lâm Thiên đành phải nói với Đại Cương: “Lát giải thích với cậu sau, nhưng chuyện kết hôn này là sự thật %, khỏi phải nghi ngờ.” Đại Cương vội vã hỏi: “Là cái.. người bác sĩ kia à?” Lâm Thiên gật đầu, “Luật sư đang ở văn phòng đợi tôi, lát nói với cậu sau.”
Luật sư La mang hai bản thỏa thuận phân chia tài sản tới.
Tình huống như Lâm Thiên với Phó Tinh Hà, tuy đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài, nhưng trong nước vẫn không thừa nhận quan hệ hôn nhân của họ. Cái gọi là giấy đăng ký kết hôn, chỉ là đồ tư nhân, chứ không có hiệu lực pháp lý. Hơn nữa bản thỏa thuận chia tài sản này là do một phía Lâm Thiên đứng ra, anh đơn phương giao toàn bộ tài sản của mình cho Phó Tinh Hà. Luật sư La là luật sư tư nhân của anh, tất cả sản nghiệp dưới tay Lâm Thiên, bao gồm cả các hạng mục đầu tư thiên sứ, ở chỗ luật sư La đều có ghi chép đầy đủ.
Anh ta biết rõ đây là khối tài sản lớn đến nhường nào, ngoài mặt Lâm Thiên chỉ là chủ tịch tập đoàn Anh Thái, ông cụ Lâm để lại cho anh một số di sản lớn, nhưng không chỉ có vậy, anh còn có quỹ đầu tư thiên sứ. Mọi hạng mục đầu tư lớn nhỏ của anh, nếu gộp lại thì sức nặng còn hơn cả Anh Thái.
Nói cách khác, đến chính Lâm Thiên cũng không biết rõ mình có bao nhiêu tiền, nhưng luật sư La thì biết.
Ngày hôm qua, anh có gửi tin nhắn bảo anh ta thu xếp tài liệu, anh muốn giao một nửa tài sản của mình cho người khác. Luật sư La nghe mà giật mình, sau đó Lâm Thiên còn nói, anh đã kết hôn rồi.
Lâm Thiên đưa bánh cưới cho luật sư La, nói: “Không thể mời mọi người uống rượu mừng, chỉ có chút bánh kẹo này thôi, anh đã mang tài liệu tới chưa?”
Luật sư La nhận lấy hộp bánh cưới mà Lâm Thiên đưa tới, anh ta liếc mắt liền phát hiện bí mật trên chiếc hộp này, ngoài hình chibi hai chú rể còn có hình vẽ cầu vồng. Dù cho trước đó Lâm Thiên đã nói anh kết hôn đồng giới, nhưng luật sư La vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nghênh ngang làm theo ý mình, chẳng chút kiêng dè ánh nhìn người ngoài, ngược lại còn tặng bánh cưới cho cả công ty, chỉ sợ chỉ mình Lâm Thiên mới có thể quyết đoán như vậy, mà dù anh có làm vậy, cũng không ai dám nhiều lời.
Anh lấy một phần văn kiện ra, Lâm Thiên đã nói rõ với anh là toàn bộ tài sản của Lâm Thiên, chứ không phải là Anh Thái, đương nhiên, Lâm Thiên làm cổ đông chính, không thể đưa cổ phần ra ngoài, nếu như cho cổ phần đi, anh sẽ không còn quyền khống chế các cổ đông, rất dễ bị các cổ đông khác liên hợp lật đổ. Nhưng anh có thể lấy những thứ đồng giá với cổ phần tập đoàn, hoặc thậm chí có giá cao hơn.
Lâm Thiên cúi đầu xem mục lục, anh lấy một chiếc bút máy ra, dứt khoát tích vào, luật sư La ngồi nhìn hành động dứt khoát kia của anh, cảm thấy hoảng sợ, anh như vậy là cho cả tiền tỉ ra ngoài đó. Cuối cùng luật sư La chết lặng, sếp Lâm nói là chia một nửa, nhưng nhìn bộ dạng anh thế kia, chỉ sợ giao toàn bộ tài sản của mình cho Phó Tinh Hà, chỉ trừ cổ phần Anh Thái.
Tình huống như họ, bởi không có thuyết pháp tài sản vợ chồng, nên sếp Lâm làm như vậy, chính là tán gia bại sản để đảm bảo với đối phương. Luật sư La không biết nên khuyên nhủ anh thế nào, bản thân anh vì hôn nhân thất bại mà đã phải trả một cái giá lớn, bởi vậy nên anh sợ Lâm Thiên cũng sẽ như vậy.
Hơn nữa, Lâm Thiên đơn phương thỏa thuận, điều mà anh đánh đổi lớn đến mức không thể tưởng tượng, nếu như đối phương có ý đồ bất chính, Lâm Thiên sẽ mất hết tất cả.
Nhưng Lâm Thiên vẫn khăng khăng cố chấp, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện “đánh đổi” này, anh tin tưởng Phó Tinh Hà, như cách anh yêu hắn.
Đợi luật sư La soạn thảo bản hợp đồng xong, Lâm Thiên xem lại một lượt nữa, sau đó chau mày.
Luật sư La còn tưởng có phải anh thấy như vậy thì nhiều quá, nên đột nhiên đổi ý không, ai ngờ lại thấy Lâm Thiên như sực nhớ ra điều gì đó, đoạn nói: “Có phải tôi còn hai hòn đảo ở Caribe không? Cộng cả nó vào.”
Luật sư La: …………