“!!!!” Giáo sư Lư suýt chút nữa phát bệnh tim. Ông hít sâu mấy hơi, cũng may mà Phó Tinh Hà hỏi ông tình huống ở viện nhân dân trước, bởi vậy nên giáo sư Lư đoán “đổi việc” mà Phó Tinh Hà nhắc tới, cùng lắm chỉ là đổi từ viện đa khoa Hỗ thị sang viện nhân dân thôi, thế vẫn còn tốt, vẫn là bệnh viện là được rồi.
Bệnh viện nhân dân cũng nằm ở top đầu, không kém bệnh viện đa khoa Hỗ thị là bao. Thế nhưng giờ Phó Tinh Hà đã lên đến chức chủ nhiệm, hơn nữa công việc đang rất ổn định, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện đổi việc?
Phó Tinh Hà giải thích qua loa: “Nhà nuôi một con chó, chỗ em nhỏ quá, nên muốn chuyển qua ở với Lâm Thiên, đúng lúc bệnh viện …”
Hắn còn chưa dứt lời, giáo sư Lư ở đầu dây bên kia đã kinh ngạc thốt lên, “Em nói sao cơ?! Chó?! Em lại đi nuôi chó?! Vì nuôi một con chó mà chuyển nhà đổi việc luôn?”
Phó Tinh Hà bình tĩnh vâng một tiếng, hắn làm vậy không phải vì nuôi chó, mà là vì Lâm Thiên. Để tránh cho giáo sư Lư gặng hỏi, hắn đành phải cắt ngang đề tài này, đoạn hỏi: “Thầy có biết nhiều về viện không?”
Giáo sư Lư hẵng còn lẩm bẩm trong lòng, vì nuôi chó mà dọn nhà, đổi việc, cũng khoa trương quá rồi đấy, ông đoán nguyên nhân không phải vì nuôi chó, chắc do Lâm Thiên đề xuất dọn nhà ấy nhỉ? Thế nhưng Tiểu Phó cũng thiệt là.. vợ quản nghiêm à? Cũng nghe lời quá rồi đấy.
“Giáo sư?”
“À ừ,” Lúc bấy giờ giáo sư Lư mới hoàn hồn lại, nói: “Thầy có ông bạn trước làm việc ở khoa ngoại lồng ngực, thế nhưng giờ ổng đã lên chức viện trưởng ở viện rồi, thầy cũng không rõ lắm, để thầy đi hỏi giúp em một chút.”
Phó Tinh Hà nói: “Em định hôm nay sẽ đi từ chức, nếu tiện thể, thầy có thể nói thẳng cho người ấy biết tình huống của em, em có thể chuyển tới viện bất cứ lúc nào, làm phiền thầy rồi.”
“Không phiền, không phiền gì đâu, nếu em gấp như vậy, hôm nay thầy gọi hỏi hộ em luôn. Nhưng em cần nghĩ kỹ, nếu chuyển sang viện , tiền lương và đãi ngộ ở đây chắc chắn không thể sánh bằng viện đa khoa Hỗ thị.” Giáo sư Lư lựa lời nói, “Họ không trả nổi lương cho em đâu.”
“Tiền lương không phải vấn đề gì lớn, còn những vấn đề khác, đợi gặp mặt rồi nói sau.”
“Với trình độ của em, không viện nào là không muốn nhận, chỉ có điều..” Giáo sư Lư đã lăn lộn trong giới y tế quốc nội nhiều năm, ông biết rõ về thể chế y tế trong nước.
Trong thể chế của bệnh viện công, thông qua biên chế, chức danh, các giải thưởng khoa học, địa vị, các đãi ngộ về hưu.. để quyết định bác sĩ chuyên gia, nếu như Phó Tinh Hà đột nhiên xuất hiện, các danh hiệu hiện có còn hơn cả các bác sĩ lớn tuổi, chưa nói tới danh hiệu, bởi danh hiệu chỉ là hư danh, chỉ riêng với kỹ thuật của Phó Tinh Hà thôi, các bệnh viện lớn cũng tranh nhau giành giật rồi. Không thể vừa tới đã thành bác sĩ chủ nhiệm luôn chứ?
Khi đó viện sẽ phải cho hắn một chức danh tương ứng, nhưng phiền phức ở chỗ nhất định hiện tại khoa não viện đã có bác sĩ chủ nhiệm, chẳng lẽ lại bảo người ta nhường vị trí cho Phó Tinh Hà ư? Giáo sư Lư suy nghĩ một chút, nhưng để một khoa có hai chủ nhiệm, để giữ lại một nhân tài như Phó Tinh Hà dường như cũng không phải vấn đề lớn lao gì, chỉ cần không ngốc, thì chẳng ai lại đi từ chối một bác sĩ đẳng cấp như Phó Tinh Hà, người ta đã không yêu cầu mức lương rồi, còn có thể nói gì đây?
Lúc bấy giờ nông trường đưa nguyên liệu tới, Lâm Thiên đang bận rộn tắm rửa cho Hope, bởi vậy nên Phó Tinh Hà ra ngoài mở cửa, để nhân viên nông trường mang nguyên liệu vào.
Chú cún này rất nghe lời, bồn tắm với nó như một bể bơi cỡ lớn, nó ngồi yên ở đó, để mặc Lâm Thiên cầm vòi hoa sen tắm rửa cho mình, động tác của anh rất đỗi dịu dàng, “Cục cưng à, sau này con sẽ là thành viên nhà ta, ba là ba con biết chưa hả?” Anh xoa xoa đầu Hope, “Nhưng mà khi ở trước mặt bố, ba không thể gọi con là cục cưng, con cũng không được gọi ba là ba, nếu không bố Phó sẽ giận đấy.”
Hope hoàn toàn không hiểu anh đang lẩm bẩm cái gì, nó lắc nước trên người ra, Lâm Thiên lấy khăn bọc nó lại, bế vào phòng ngủ rồi đặt xuống thảm, sau đó dùng máy sấy để sấy khô cho nó.
Lâm Thiên tìm một chiếc thảm lông, đặt ở một góc, chiếc thảm như một sào huyệt ấm áp, anh dặn dò, “Lát nữa con ở đây chơi một mình nhé, để ba đi nấu cơm cho con, nghe chưa.”
Kết quả Lâm Thiên vừa đi, Hope chân ngắn đã tò tò chạy theo sau, nó theo Lâm Thiên vào nhà bếp. Lâm Thiên đun nóng sữa bò rồi đánh lòng đỏ trứng vào, sau đó mang cái bát kia đi tới phòng của cún.
Trong hướng dẫn chăm sóc có nói, để rèn thói quen uống nước cho thú cưng, nhất định mỗi ngày phải chuẩn bị ba bữa. Hơn nữa tốt nhất phải cố định thời gian, đến khi ấy nó sẽ vẫy đuôi đợi trước bát của mình.
Phòng ăn nhà Lâm Thiên ở ngay bên cạnh phòng bếp, tuy rằng Lâm Thiên chỉ ở một mình, nhưng cũng có một phòng ăn riêng, bàn ăn dài ước chừng hai mét, nhưng chỉ đặt hai chiếc ghế ở đối diện nhau.
Lâm Thiên bưng thức ăn đặt lên bàn, sau đó kéo ghế của mình tới bên cạnh ghế Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà cảm thấy mùi vị bữa cơm trưa nay thật khác, cụ thể khác ở đâu hắn không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy ăn ngon hơn.
Hắn đoán có lẽ do thay đổi nguyên liệu.
Trước đây chủ yếu là Lâm Thiên đi siêu thị, thi thoảng hắn cũng sẽ đi cùng. Dường như Lâm Thiên có yêu cầu rất cao với nguyên liệu, nhưng ở siêu thị thì sao có thể chọn được nguyên liệu tươi ngon đây?
Nhưng nguyên liệu dùng trong bữa ăn hôm nay được đưa từ nông trường cách km tới. Lúc hắn mở cửa cho người của nông trường, đã hỏi qua địa chỉ của họ.
Người của nông trường lái xe tải nhẹ tới, trong thân xe là tủ lạnh, trong đó chứa nguyên liệu nấu ăn, mùa hè oi ả, để tránh nguyên liệu bị héo dọc đường đi, chỉ có thể dùng cách này để đưa tới. Công nhân ở nông trường còn nói: “Trước đây ngày nào anh Lâm cũng yêu cầu đưa nguyên liệu tươi ngon tới, nhưng một năm trở lại đây anh ấy không gọi cho bọn em nữa.”
Sở dĩ trước đó Lâm Thiên đều mua ở siêu thị, là vì đặt ở nông trường thì họ sẽ mang đồ ăn tới tận cửa, chưa nói người trong khu phố cảm thấy thế nào, chủ yếu là anh sợ bác sĩ Phó sẽ cảm thấy anh phô trương lãng phí, gây sự chú ý, bởi vậy nên không làm như vậy. Sau đó anh cảm thấy được đi siêu thị chọn thức ăn với bác sĩ Phó cũng là một thú vui, dần dà Lâm Thiên quen với việc này.
Phó Tinh Hà biết Lâm Thiên vì mình mà đã thay đổi rất nhiều thứ, mà thói quen sinh hoạt là điểm lớn nhất.
Hai người dùng bữa xong, Phó Tinh Hà nói, buổi chiều anh sẽ tới bệnh viện xin nghỉ việc. Hắn liếc nhìn chú cún con đang nằm bò bên chân Lâm Thiên, em ở nhà chơi với cún đi.
Cún con vừa tới môi trường mới, đây là thời điểm thích hợp nhất để nuôi dưỡng tình cảm với chủ nhân. Nhưng Lâm Thiên lại lắc đầu nói: “Để em tới bệnh viện với anh, nhỡ viện trưởng Lôi gây khó dễ cho anh, em có thể lấy tiền ra đập ổng.”
“…Lâm Tiểu Thiên.”
“Em nói đúng mà, nếu ổng gây khó dễ cho anh, không chịu để anh đi, em sẽ lấy tiền đập ổng!” Hơn nữa Lâm Thiên còn đầu tư hàng chục triệu trang thiết bị cho bệnh viện, nếu như viện trưởng Lôi thực sự gây khó dễ cho Phó Tinh Hà, Lâm Thiên sẽ công khai chuyện bản thân đầu tư ra, anh không tin viện trưởng Lôi sẽ không thả người.
“Thế em đi với anh, nhưng anh nói rõ trước, em không được cướp lời, anh ấy không làm gì được anh đâu.”
“Lâm Thiên gật như gà mổ thóc, “Em biết rồi.” Anh vốn không sợ viện trưởng Lôi sẽ không hợp tác, phải biết căn nhà cho các cán bộ đã về hưu của viện đa khoa Hỗ thị là do quỹ từ thiện của Lâm Thiên tài trợ. Hơn nữa Phó Tinh Hà cũng không vi phạm hợp đồng với bệnh viện, viện trưởng Lôi không có lý do gì để không cho hắn đi.
Thực ra Lâm Thiên muốn mở hẳn một bệnh viện tư nhân, rồi mời bác sĩ Phó về làm viện trưởng, nhưng tâm trí của bác sĩ Phó không hướng về điều này. Hắn về nước làm bác sĩ, chỉ vì muốn phẫu thuật, nâng cao y thuật của mình, chứ không vì chức danh hay hư danh. Hắn không để ý tới chuyện tiền lương, phải nói hắn không màng tới vật chất, ngoài những chuyện liên quan tới Lâm Thiên ra, hắn gần như ‘vô dục vô cầu’, người như vậy rất khó nắm được nhược điểm, căn bản không thể bắt bẻ gì.
Phó Tinh Hà gọi điện hỏi viện trưởng Lôi, biết ông đang ở viện mới đi tới. Như thường lệ vẫn là lão Ngô lái xe, Lâm Thiên và bác sĩ Phó ngồi phía sau, hơn nữa hai người còn làm trái luật giao thông mà ngồi chen vào một ghế, còn chú cún Herding nhỏ xíu lại chiếm cả chiếc ghế bên cạnh.
Trông thấy hai chủ nhân vì nhường chỗ cho mình mà ngồi chen chúc trong chiếc ghế chật hẹp như vậy, Hope ngây thơ nghĩ: Chủ nhân thật tốt!
Đến bệnh viện, Lâm Thiên dặn dò lão Ngô: “Chú tìm chỗ để đỗ xe, sau đó xuống đắt cún đi dạo, Hope mới ăn trưa không bao lâu, để nó chạy vài vòng cho tiêu hóa rồi đi vệ sinh, à phải rồi, chú nhớ lót cho nó mấy tờ giấy.”
Lão Ngô nhìn cún con một chút, gật đầu nói được, không ngờ sếp Lâm lại nuôi chú cún Herding ngoan hiền khéo léo thế này, đúng là rất ngạc nhiên.
Lâm Thiên giới thiệu với Hope: “Đây là ông cụ Ngô, ông ấy không phải người xấu đâu, lát nữa mày đi cùng ông nhé.” Anh xoa xoa đầu chú cún, cún con quá ngoan, Lâm Thiên còn muốn hôn một cái, nhưng anh sợ sau đó bác sĩ Phó không chịu cho mình hôn, Lâm Thiên đành phải nhịn xuống.
Nội tâm lão Ngô: “…..”
Ông còn chưa đến năm mươi mà, sao chưa gì đã thành ông cụ Ngô rồi?? Có phải ông nên nói với sếp Lâm, ông đã đến tuổi rồi, nên về hưu hay không? Nếu không ngày nào cũng bị thồn cả chậu thức ăn cho chó thế này, người cao tuổi như ông sao có thể chịu được đây. Giờ lại còn phải giúp sếp dắt chó đi dạo, người làm tài xế như ông.. thấy có chút đau răng.
Phó Tinh Hà dẫn Lâm Thiên đi thẳng tới phòng của viện trưởng, bởi Phó Tinh Hà nói muốn tìm ông có việc, còn úp mở trong điện thoại, nên viện trưởng Lôi vẫn luôn ở trong văn phòng đợi hắn.
Thấy Phó Tinh Hà còn dẫn người đi cùng, viện trưởng Lôi có chút bất ngờ. Ông biết Phó Tinh Hà kết hôn cùng chàng trai này, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ, hành động tiếp theo của Phó Tinh Hà, lại khiến ông suýt chút nữa ngã chổng vó từ trên ghế xuống.
Hắn đặt một tập văn kiện xuống bàn làm việc của viện trưởng Lôi, sau đó giao cho ông, nói: “Đây là đơn xin từ chức của em.”
“…..” Viện trưởng Lôi nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không, “Cậu nói sao cơ?”
Phó Tinh Hà chỉ chỉ tập văn kiện đặt trên bàn ông, nói ngắn gọn, “Từ chức.”
Viện trưởng Lôi có phần hơi kích động, ông nhìn Lâm Thiên ở bên cạnh, nói: “Có phải cậu muốn về Mỹ không?”
Ông vốn không thể ngờ tới, nguyên nhân Phó Tinh Hà từ chức chỉ đơn giản vì hắn nuôi chó, bởi vậy nên muốn chuyển nhà, mà căn nhà kia cách bệnh viện đa khoa Hỗ thị quá xa —— cân nhắc từ góc độ nghề nghiệp, Phó Tinh Hà sợ nếu mình nhận được thông báo khẩn cấp từ bệnh viện, nhưng không thể kịp tới cứu bệnh nhân. Bởi vì chờ hắn tới bệnh viện, mà bệnh nhân đã qua thời gian có thể cứu chữa.
Hắn không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng nếu hắn nói nguyên nhân thực sự ra, chỉ sợ viện trưởng Lôi sẽ tức chết mất. Bởi vậy nên Phó Tinh Hà cũng không nói kỹ, chỉ bảo: “Em có dự định khác, không thể tiếp tục công tác ở bệnh viện.”
Viện trưởng Lôi im lặng, nếu như để Phó Tinh Hà đi, ông biết rõ đây sẽ là một tổn thất to lớn. Tuy rằng bệnh viện họ không chỉ dựa vào một mình Phó Tinh Hà, vẫn còn những bác sĩ giỏi khác, nhưng danh tiếng họ không thể sánh với Phó Tinh Hà, lại nói tới y thuật, cùng tinh thần, tố chất nghề nghiệp, tất cả đều không thể sánh bằng.
“Cậu muốn đi hưởng tuần trăng mật à? Tôi có thể phê duyệt, nghỉ một tháng có được không?” Viện trưởng Lôi thỏa hiệp, “Nếu không đủ thì hai tháng nhé.”
Ông vừa nói vậy, cũng mang ý tưởng mới cho Phó Tinh Hà. Kể từ khi kết hôn với Lâm Thiên, đúng là hai người họ chưa đi hưởng tuần trăng mật, đúng lúc cần nghỉ một tháng để chuyển giao công việc mới, khoảng thời gian này hắn có thể tìm một hòn đảo để đi nghỉ với Lâm Thiên.