"Hắn vẫn luôn trốn học sao?" Quý Cảnh Thiên nhíu mày nói.
"Chắc là vậy, nếu không sao giáo thụ lại phạt hắn."
Quý Cảnh Thiên hít sâu một hơi, Yến Tân lão sư nhỏ giọng hỏi: "Cảnh Thiên cùng Phó Thính Hạ rất quen thuộc sao?"
"Chúng ta có cùng sư phó."
Lão sư bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng vậy, lão sư của các ngươi hình như đều là Hứa Nhất Phu. Khả năng về sau sẽ không còn như thế nữa, nghe nói Lỗ giáo thụ có ý định thu Phó Thính Hạ làm đệ tử rồi."
"Chuyện này không có khả năng!" Quý Cảnh Thiên lạnh lùng thốt, "Hắn phải học ngoại tim mạch."
Hắn nói xong lập tức đi tới trước mặt Phó Thính Hạ. Phó Thính Hạ đang mồ hôi đầy đầu mà nhảy, đột nhiên bắt gặp một đôi chân thẳng tắp mặc quần tây chắn trước mắt. Hắn hơi hơi ngẩng đầu lên, thấy Quý Cảnh Thiên mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi quần lạnh lùng mà nhìn hắn.
Nói thật, nếu bây giờ so sánh , Phó Thính Hạ trên mặt dính bùn hôi với Quý Cảnh Thiên soái khốc tới cực điểm thật là khác nhau một trời một vực .
"Phó Thính Hạ, ngươi là kẻ ngốc sao?"
Phó Thính Hạ bị hắn mắng ngốc bỗng ngơ ngác. Hắn có thể lý giải Quý Cảnh Thiên đời trước vì cái gì mà mắng hắn. Chính là đời này hắn rốt cuộc lại làm cái gì thiếu suy nghĩ khiến Quý Cảnh Thiên thấy hắn một lần mắng một lần.
"Ngươi là kẻ ngốc, cho nên mới làm mai một thiên phú của mình như vậy?"
"Hứa Nhất Phu đã thu ta làm đệ tử.Nếu ngươi cứ như vậy, hắn sớm muộn có một ngày sẽ hối hận bản thân lúc trước cư nhiên lại coi trọng ngươi, mà từ bỏ ta.
"Ngươi định cứ như vậy sao? Hay là chúng ta tỷ thí một chút để chứng minh lúc trước Hứa Nhất Phu chọn ngươi không phải sai lầm."
Quý Cảnh Thiên liên tiếp mà nói xong mới lạnh lùng thốt: "Ta sẽ chờ ngươi...... Từ phía sau đuổi theo."
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại mà đi rồi . Phó Thính Hạ đứng lên xoa eo thở phì phò nhìn Quý Cảnh Thiên đi xa, nhẹ mím một chút môi.
Người này......
Triệu Thiên Ngự nhìn Quý Cảnh Thiên đã đi tới, thở dài nói: "Cảnh Thiên, ngươi có biết hay không ngươi thật sự điên cuồng, đây là lần thứ mấy ngươi tới Yến Tân?"
Quý Cảnh Thiên ngồi ở trong xe không để ý đến hắn.
Triệu Thiên Ngự đành phải sửa lời: "Cuối tuần hội thảo thu thập ý kiến về giấy phép bác sĩ của Phó Thính Hạ tổ chức, nghe nói là nửa công khai. Ngươi sớm đã biết, đúng không."
"Ân, Hứa Nhất Phu bởi vì sự kiện phẫu thuật không ngừng tim đã đến dạy ở đại học Y kinh đô. Đại học Y kinh đô đương nhiên sẽ sống chết bao che cho Hứa Nhất Phu. Hứa Nhất Phu lại sống chết bao che cho Phó Thính Hạ. Phó Thanh Thạch vội vã muốn phủi sạch quan hệ. Thạch gia bắt được đuôi chắc chắn lại làm khó dễ một hồi, mấy phen hỗn chiến. Hội thảo đành phải đem công khai thu thập ý kiến đổi thành nửa công khai."
"Chẳng phải ngươi cũng có một chân trong việc này sao?" Triệu Thiên Ngự cười nói: "Ngươi mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho ca ta để làm gì ?."
"Ngươi suy nghĩ nhiều." Quý Cảnh Thiên nhàn nhạt đáp trả một câu, sau đó nhắm hai mắt lại dựa vào lưng ghế.
Tại một quán bar xa hoa ở kinh thành, Phó Quân Hạo bắt chéo ngồi trên sô pha nhìn người trước mặt: "Tống Kiến Dân, việc ngươi nói là thật ?."
Tống Kiến Dân vội vàng nhấc tay đảm bảo nói: "Thật sự, ta thề với trời. Thời điểm Phó Thính Hạ phẫu thuật cho Linh Tử tuyệt đối chưa có giấy phép bác sĩ."
Phó Quân Hạo quơ quơ ly rượu vang đỏ trong tay nói: "Có phải thật hay không, ta sẽ tra, ngươi trước cút đi."
"Nếu là thật sự, có phải hay không ta, việc ta vào đại học ......"
Phó Quân Hạo nhàn nhạt nói: "Vậy phải xem việc ngươi làm có kết quả như thế nào, Phó gia chúng ta kể cả có nuôi chó, cũng sẽ không nuôi phế vật."
Tống Kiến Dân trán đổ mồ hôi mà cúi đầu nói: "Là, là, ta hiểu, ta hiểu."
Chờ hắn đi rồi, Phó Quân Hạo mới đầy mặt hưng phấn nói với người bên cạnh: "Tuấn Nam, thật đúng là bị ngươi nói trúng rồi . Phó Thính Hạ đã từng giải phẫu trước khi có giấy phép bác sĩ."
Nguyên Tuấn Nam mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên, hắn mới lấy được giấy phép bác sĩ đã làm giải phẫu tim, sao có thể là tay mới, trước đó nhất định là đã từng làm."
"Nhược điểm này khả năng sẽ không có liên quan với Hứa Nhất Phu. Đại học Y kinh đô chắc cũng chẳng thèm quan tâm. Ta muốn ở lần chính thức thu thập ý kiến về Phó Thính Hạ sẽ cho hắn một kinh hỉ." Phó Quân Hạo mặt lộ hưng phấn tươi cười.
Nguyên Tuấn Nam cúi đầu nhấc lên ly rượu vang đỏ, "Phó Thính Hạ." Hắn ở trong lòng nhẹ niệm một lần tên này.
Hắn về đến nhà một bên đem áo khoác trên người ném ở trên giường, một bên lấy nước uống. Thời điểm cửa phòng ngủ bị mở ra ,Nguyên Tuấn Nam cũng không quay đầu lại nói: "Thời gian này ngươi nên đi ngủ, bị mẹ biết ngươi sẽ bị mắng."
Nguyên Nhã Nam tay chân nhẹ nhàng mà đi đến, đóng xong cửa mới nhỏ giọng nói: "Ngươi không tố giác ta, mẹ như thế nào sẽ biết."
"Không tố giác, ngươi liền không biết quy củ sao? Cũng không nghĩ tới , ngươi sang năm sẽ thi đại học." Nguyên Tuấn Nam cầm lấy ly nước ngồi xuống ghế nói.
Nguyên Nhã Nam nhẹ giọng: "Ta mấy ngày hôm trước thấy Phó Thính Hạ."
Nguyên Tuấn Nam tay dừng lại: "Ngươi như thế nào lại biết Phó Thính Hạ.". Nguyên Nhã Nam là học sinh cao trung, Nguyên thái thái quản rất chặt, Nguyên Tuấn Nam cũng chưa từng đưa Phó Thính Hạ tới Nguyên gia, cho nên cho dù Nguyên Nhã Nam cùng Phó Thính Hạ mặt đối mặt. nàng cũng không nhận ra được mới đúng.
"Thời điểm ta đi đưa tin, có học sinh không chịu nổi áp lực, thần kinh thất thường từ lầu ba nhảy xuống. Ban đầu, đụng vào cột cờ, rồi rớt trên mặt đất, vốn đã tắt thở, nào biết đâu rằng Phó Thính Hạ đi tới, sau đó liền lấy một cái bút cắm vào yết hầu người kia, ca ngươi nói có kỳ quái hay không, nữ sinh kia ngược lại lại có thể thở dốc!"
Nguyên Tuấn Nam nghĩ nghĩ nói: "Là cấp cứu sức dãn tính khí ngực."
"Đúng vậy, Phó Thính Hạ cũng là nói như vậy." Nguyên Nhã Nam tiến đến bên người Nguyên Tuấn Nam nói: "Sau đó bác sĩ trên xe cứu thương hỏi hắn là ai, hắn liền...... Ngẩng đầu nói: "Ta là bác sĩ Phó Thính Hạ". Hắn rõ ràng lớn lên chẳng ra gì, chính là thời điểm hắn nói như vậy, khiến cho người ta cảm thấy...... Hắn lớn lên soái cực kỳ, ca ngươi nói có kỳ quái hay không. Ngươi nói Quân Dao cùng Quân Hạo trước kia có phải bởi vì ghen ghét mới nói xấu hắn hay không.Hại ta cho rằng Phó Thính Hạ là quái vật."
Nguyên Tuấn Nam lạnh lùng liếc Nguyên Nhã Nam một cái: "Mấy thứ này là việc một học sinh cao trung như ngươi nên suy nghĩ sao?"
"Có vấn đề gì đâu a, rất nhiều nữ sinh ở ban ta đều hỏi thăm Phó Thính Hạ. Tìm hiểu rõ ràng, việc Phó Thính Hạ xé bài thi ở Y kinh đô lúc nhập học ,còn điểm của hắn đứng đầu cũng biết. Rất nhiều nữ sinh đều đem nguyện vọng sửa thành học viện Y Yến Tân."
"Kể cả học viện Y Yến Tân là học viện đứng thứ cũng không phải nơi những đứa con gái ngốc nghếch như các ngươi có thể thi vào.Mau trở về ngủ."
Nguyên Nhã Nam không cao hứng mà xoay người đi ra, Nguyên Tuấn Nam lại ở sau lưng gọi lại nàng: "Cái bút máy kia đâu?"
"Cái bút máy nào ?."
"Cái cầm đi của ta, trả lại cho ta."
Nguyên Nhã Nam nghĩ nghĩ nói: "Chỉ một cái bút máy, ta chẳng nhớ rõ đã để ở đâu."
Nguyên Tuấn Nam hít sâu một hơi, nhìn muội muội nói: "Ta mặc kệ ngươi có nhớ hay không, tóm lại ngươi bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm nó trở về cho ta."
Nguyên Nhã Nam méo miệng, nàng đi về phòng, sau đó đem cửa phòng đóng lại, mới lén lút kéo ra ngăn kéo, lấy ra một hộp đựng bút máy.Đem bút máy bên trong lấy ra, sau đó đưa lên nhìn, mặt trên có khắc: "Phó Thính Hạ tặng". Nguyên Nhã Nam tươi cười đắc ý.
Nguyên Tuấn Nam dựa lưng vào ghế thở dài một cái. Gần đây hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.Nói ví dụ như hiện tại, hắn nhìn điện thoại trên bàn của mình, cảm thấy hiện tại hẳn là sẽ nhận được một cuộc gọi, ngữ điệu nhu hòa, là thanh âm của Phó Thính Hạ.
Hắn vì sao cảm thấy Phó Thính Hạ sẽ tại thời điểm như vậy gọi điện thoại cho hắn, Nguyên Tuấn Nam nhìn điện thoại nhưng nó trước sau cũng không vang.
Vốn dĩ đêm nay hắn không nên về sớm như vậy. Đôi tỷ đệ Phó gia này đều thích chơi trò ái muội, khiến người ta ăn không ít mệt. Nguyên Tuấn Nam cũng không ngại bỏ ra kiên nhẫn. Chính là hôm nay Phó Quân Hạo hứng thú rất cao, đưa ám chỉ thực rõ ràng, chính là Nguyên Tuấn Nam lại chẳng có hứng thú.
Quan hệ của hắn cùng đôi tỷ đệ vốn dĩ không tồi, tuy nhiên hiện tại khi phải đối mặt bọn họ mạc danh sẽ cảm thấy phiền lòng, có thể là bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy bọn họ khả năng liền sẽ nhớ tới Phó Thính Hạ, sau đó cái gì cũng đều trở nên có chút đần độn vô vị.
Có cái gì không đúng, nhất định là vậy, nhưng đó là cái gì, Nguyên Tuấn Nam nhìn cái ly thủy trong lòng nghĩ.
Phó Quân Hạo xuống xe, vừa hát vừa đi lên lầu, đột nhiên bị người kéo, hắn quay đầu hỏi: "Tỷ?"
"Ngươi đi đâu?" Phó Quân Dao mặc một cái váy chiết eo, làm cho dáng điệu càng trở lên lả lướt, hơn nữa nàng lại để tóc dài.Đúng là tình nhân trong mộng của đại đa số nam nhân, chỉ là hiện tại mặt nàng biểu tình có vẻ không tốt lắm.
"Ta cùng Tuấn Nam ăn cơm, rất có thu hoạch, đi vào trong rồi nói."
Phó Quân Dao lại kéo hắn một phen nói: "Tuấn Nam có nhắc tới ta hay không ?"
"Làm sao vậy? Hắn còn chưa gọi cho ngươi?"
"Đã hơn một tháng rồi hắn chưa gọi cho ta" . Phó Quân Dao khẽ cắn môi.
"A......" Phó Quân Hạo cười, "Có phải trước đây tỷ hờ hững với hắn , hiện tại bị hắn hờ hững lại."
"Trực giác của ta cho thấy không liên quan đến việc này."
"Tỷ ,ngươi lo lắng quá nhiều rồi . Nguyên gia mặc dù có tiền, nhưng không có Phó gia chúng ta giúp đỡ, không có Thạch gia duy trì. Bọn họ nếu muốn mở rộng quy mô khám chữa bệnh khó như lên trời.Ngươi nói Tuấn Nam có thể bỏ được người có giá trị trên trời như ngươi không?"
Phó Quân Dao sắc mặt khá hơn: "Việc cuối tuần Phó Thính Hạ thu thập ý kiến , ngươi cùng Tuấn Nam bàn thế nào rồi?"
Phó Quân Hạo cười khẽ một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Đã bắt được nhược điểm của tiện chủng đó."
Phó Quân Dao chớp một chút đôi mắt, liếc mắt nhìn Phó Quân Hạo: "Làm việc này cho tốt, đừng cho hắn trở mình."
Phó Quân Hạo bảo đảm: "Tỷ ngươi chờ xem a trò hay đi, ta bảo đảm tiểu tiện chủng lần này tuyệt đối không thoát được thân ."