Bậc Thầy Phản Diện

quyển 1 chương 13: trộm gãy xà nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Dự dù là gặp ai, đơn đả độc đấu đều phải chết trong tay họ! Đây là nhờ một tháng bái sư, thiên phú hơn người của kẻ mạo hiểm giúp họ trở thành cao thủ hạng ba còn hắn thì khổ sở miễn cưỡng không bị giết mà thôi. Nghĩ đến khí tượng lang cố quyến cuồng trước ngực, hắn như là đứng đối lập với mọi người vậy. Con đường phía trước quả thật nguy hiểm vô cùng.

Một tiếng phật hào vang lên, một vị đại hòa thượng mang theo mấy vị đệ tử, bước nhanh tiến đến: "A di đà phật, tội nghiệt, tội nghiệt! Hai vị thí chủ Nhạc chưởng môn, Dư chưởng môn xin dừng tay!"

Ba phe Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải và Lâm Chấn Nam đồng thời ngưng chiến, kêu lên: "Bái kiến Phương Sinh đại sư của Thiếu Lâm Tự."

Người đến chính là một trong số ít cao tăng chữ Phương đứng hàng cao nhất Thiếu Lâm Tự hiện tại, phía sau còn có vài chục tăng nhân Thiếu Lâm và đệ tử tục gia, trong đó có một bóng hình quen thuộc. Đó chính là trung niên có khí tượng bạch hổ xuống núi kia!

Lúc này, trong mắt Đỗ Dự, vị trung niên có sẵn căn cơ này bước chân càng thêm trầm ổn, lưng gấu như núi, khí thế bất phàm, rõ ràng một tháng ở trên Thiếu Lâm Tự giúp công phu hắn tăng nhiều.

"Không biết Phương Sinh đại sư đến đây có việc gì?" Dư Thương Hải sợ bị Nhạc Bất Quần ác nhân cáo trạng trước nên lên tiếng hỏi.

"A di đà phật, phương trượng sư huynh nghe vị tục gia đệ tử Sử Quốc Lương này nói tịch tà kiếm phổ nguy hại giang hồ ẩn náu chỗ này. Viễn Đồ Công, tịch tà kiếm phổ và Thiếu Lâm Tự có quan hệ không cạn. Viễn Đồ Công bản thân là đệ tử của Độ Nguyên đại sư Nam Thiếu Lâm. Tịch tà kiếm phổ càng tập hợp trí tuệ võ công thiếu lâm, thiếu lâm ta tuy không tham kiếm pháp cao minh nhưng không đành lòng nhìn thấy cảnh giang hồ cừu sát, máu tươi đầy đất nên tới đây thương lượng cùng thí chủ Lâm Chấn Nam, có thể đem cà sa giao cho Thiếu Lâm Tự bảo quản không, Lâm gia các ngươi cũng ít đi kẻ địch ngấp nghé thứ này." Phương Sinh đại sư nói.

Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đồng thời biến sắc, không ngờ lãnh tụ chính pháp võ lâm là Thiếu Lâm Tự cũng muốn chen ngang. Tuy biết lần này người Thiếu Lâm Tự đến không nhiều nhưng Phương Sinh đại sư là cao tăng đắc đạo, võ công sâu không lường được, cho dù muốn trở mặt giết người cũng không làm được. Toàn trường bỗng tĩnh lặng.

Đỗ Dự không khỏi âm thầm kêu khổ trong lòng, quả nhiên không có kẻ mạo hiểm nào là đèn cạn dầu. Bí mật tịch tà kiếm phổ bọn họ đều sẽ đợi giá lên bán cho sư môn hoặc người khác đổi lấy chỗ tốt. Nói thật, nếu không phải bản thân buộc phải lấy được thì đã sớm bán cho Điền Bá Quang, đổi lấy chỗ tốt nhất định rồi.

Nhạc Bất Quần ngược lại khẽ suy nghĩ, rất nhanh sau ha ha cười nói: "Nếu như Phương Sinh đại sư đã đến chủ trì đại cục thì không còn gì tốt hơn nữa. Nhạc mỗ một mình khó chống, còn đang lo lắng Dư chưởng môn toàn quân tiến đến a."

Hắn thấy đã không còn hy vọng độc chiếm nên dứt khoát chuyển mâu thuẫn, tẩy sạch bản thân.

Dư Thương Hải thật là mệnh kém, vốn đoạt kiếm phổ chỉ là chuyện nhấc tay là làm được nào ngờ cao thủ võ lâm một cái rồi một cái xuất hiện nên dứt khoát gầm lên nói: "Còn ai đang âm thầm rình mò, đều đi ra cả đi!"

Một thanh âm rõ rệt vang lên: "Dư chưởng môn, Tả minh chủ có lệnh tất phải đem tịch tà kiếm phổ về Tung Sơn, tránh khỏi giang hồ máu tanh mưa máu!"

Một cao thủ kính trang từ trên trời hạ xuống, tay cầm minh chủ lệnh của ngũ nhạc kiếm phải. Phương Sinh đại sư hai tay làm chữ thập: "Hóa ra là Tung Dương thủ Phí Bân đến, hân hạnh hân hạnh."

Phí Bân nở nụ cười đối với Phương Sinh đại sư: "Đại sư cùng ta xuất phát cùng lúc nhưng cước trình lại nhanh hơn."

Hắn nháy mắt một cái, mười mấy cao thủ phái Tung Sơn đồng thời nhảy xuống. Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần đồng thời khẽ kinh hãi. Những kẻ đến đều là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, danh xưng Tung Sơn thập tam thái bảo. Ngoài ra còn có một người đi cùng mà Đỗ Dự biết, chính là Vương Bằng, được Nhạc Bất Quần dẫn tiến làm đệ tử Tả Lãnh Thiền.

Hắn khẽ thở dài một hơi, xem ra kẻ mạo hiểm còn lại đã cuốn lên tràng mưa gió này, tịch tà kiếm phổ dễ lấy nhất bỗng biến thành mắt bão! Tất cả mọi người đều quyết lấy bằng được.

Đỗ Dự đột nhiên có cảm giác thà đi lên Hắc Mộc nhai tìm Đông Phương cô nương và tranh sủng với Dương Liên Đình còn có vẻ dễ làm hơn lấy tịch tà kiếm phổ…

Lại thêm một đống ni cô xuất hiện, cầm đầu là một lão sư thái sắc mặt nghiêm tuấn, chính là Định Dật sư thái của phái Hằng Sơn. Sau người nàng không phải là Nghi Lâm mà là nữ sinh có khí tượng bạch thỏ duẫn hào, tên là Nhu Nhu.

Đỗ Dự thấy nhiều kẻ mạo hiểm xuất hiện bắt đầu chán chẳng buồn than thở, rận nhiều không cắn, nước càng đục càng dễ mò cá a.

Điền Bá Quang ha ha khẽ lui về bên người Đỗ Dự chửi thề: "Hôm nay là chuyện gì thế này, đại hội giang hồ ở đây sao?"

Đỗ Dự cười khổ một tiếng, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia nghĩ, lập tức hắc hắc cười khẽ: "Điền huynh, nếu như chúng ta không có hy vọng lấy được tịch tà kiếm phổ thì dứt khoát không để ai lấy! Phóng hỏa thì sao nhỉ?"

Điền Bá Quang cười lớn đáp: "Hay, ta không thích những kẻ chính phái này, để ta đi phóng hỏa cho không ai lấy được."

Hắn khe khẽ chuồn mất.

Đỗ Dự khẽ sờ vật trong lòng, âm thầm an tâm. Thành bại ở đòn này! Cơ hội chỉ có trong tích tắc!

Thiếu Lâm Tự, phái Tung Sơn, phái Hoa Sơn, phái Thanh Thành, phái Hằng Sơn, Võ Đang dồn dập đến thêm vào chủ nhân Phúc Uy tiêu cục. Nhất thời quần hùng tụ tập, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, ai cũng đừng hòng tiến vào phòng được, mắt thấy lại sắp có đánh lớn thì đột nhiên, một mồi lửa nổi lên, chính là Điền Bá Quang nổi lửa đốt nhà. Có người muốn đi cứu hỏa, có người không để hắn đi, có người muốn bắt kẻ phóng hỏa, có người lại muốn mượn cơ hội này nước đục mò cá tiến vào phòng làm hiện trường loạn cả lên.

Đỗ Dự khẽ thừa cơ hỗn loạn, ném một vật vào trong đám lửa, lẩn vào đám người hét lớn: "Có cà sa!"

Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải, Phương Sinh đại sư, Định Dật sư thái, Phí Bân… đám nhân vật đứng đầu lập tức ánh mắt như đuốc nhìn vào đồ vật trong đống lửa! Là một bọc vải có tấm cà sa!

Phương Sinh đại sư hai tay làm chữ thập: "Thiện tai, thiện tai. Vật này bị hủy là tốt nhất."

Định Dật sư thái nghe vậ cũng gật đầu đồng ý. Đáng tiếc, có những người không rộng lượng được như đệ tử phật môn, Dư Thương Hải một cái nhảy nhảy vào đám cháy, nắm lên bao áo cà sa, định rời khỏi. Nhạc Bất Quần sao để hắn đi chứ, khẽ cười một tiếng đâm kiếm đến thẳng cánh tay Dư Thương Hải. Nếu Dư Thương Hải buông tay, bao cà sa là của Nhạc Bất Quần, nếu không chịu buông thì khó tránh khỏi cảnh cánh tay bị chém xuống.

Dư Thương Hải chỉ có thể tạm thời buông tay, Nhạc Bất Quần mũi kiếm nhướng lên, linh hoạt như cánh tay cuốn lấy bao cà sa.

Phí Bân lông mày nhướng lên: "Nhạc chưởng môn, Tả minh chủ có lệnh phải đưa tịch tà kiếm phổ về Tung Sơn, ngài dám kháng lệnh minh chủ sao?" Lời còn chưa dứt, một đôi thiết chưởng nhào hướng lồng ngực Nhạc Bất Quần, nếu như Nhạc Bất Quần không chịu buông tay thì một chưởng ngoan độc mang đầy công lực này sẽ đánh lên lồng ngực hắn.

Nhạc Bất Quần lạnh lùng quát: "Nếu đã như vậy, Nhạc mỗ nguyện ý vật trả nguyên chủ Thiếu Lâm Tự! Đây vốn là vật của Thiếu Lâm a!" Mũi kiếm hắn khẽ rung, bao cà sa lập tức bay hướng Phương Sinh đại sư.

Phương Sinh đại sư hai tay làm chữ thập: "A di đà phật…"

Hắn còn chưa niệm xong thì một thân ảnh quỷ dị xuất hiện, bỗng đón lấy bao cà sa, cười lớn rồi lao ra ngoài! Chính là Điền Bá Quang! Sau khi phóng hỏa xong, hắn một mực thăm dò nhưng đương nhiên không thấy được Đỗ Dự ném bao cà sa vào, đúng lúc thấy bao cà sa bay đến gần mình, nào có đạo lý bỏ qua không lấy chứ nên lập tức tóm lấy rồi điên cuồng chạy trốn.

Phương Sinh đại sư lông mày nhướng lên: "Điền thí chủ, vật này không lấy được!"

Hắn còn chưa dứt lời đã vội thi triển khinh công bay hướng Điền Bá Quang. Nhìn đại hòa thương bình ổn này không ngờ khi thi triển khinh công không chậm hơn Điền Bá Quang tý nào!

Điền Bá Quang lập tức thi triển công phu áp rương vạn lý độc hành, vội vã lao thẳng, cả người như chim nhỏ trượt đi, lướt vút trên không. Hai thanh kiếm sáng loáng đồng thời đâm đến trước mặt hắn chặn lại, chính là Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải! Hai kẻ này một giây trước còn người chết ta sống, lúc này đã song kiếm hợp bích cùng xuống tay với Điền Bá Quang.

Điền Bá Quang dù cho vội vã uốn lượn trơn như cá trạch, dù cho kiếm còn cách ba xích nhưng vẫn bị kiếm khí của Nhạc Bất Quần gây thương, nhổ ra một búng máu rồi vội vã chạy trốn.

Cả đám người thấy vậy vội vã đuổi theo. Căn nhà cũ chỉ trong vòng năm giây, từ chỗ kín người biến thành trống trơn.

Một thân hình quỷ dị chợt lóe tiến vào nhà cũ Lâm gia. Chính là Đỗ Dự!

Hắn ném ra bao cà sa vốn là để mọi người tranh đoạt, cuối cùng có người cầm lấy nó dẫn theo một đám cao thủ rời đi, không ngờ người này lại là Điền Bá Quang. Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể đảm bảo Nghi Lâm không bị hại.

Sau khi hắn tiến vào căn nhà cũ bắt đầu tìm kiếm bức tượng Đạt Ma nhưng là không thấy đâu. Trong nguyên tác, ngón tay bức tượng đạt ma chỉ hướng nào thì đó chính là cà sa.

Đỗ Dự vội vã suy tư, nếu giống với nguyên tác thì sao Thiên Quang không nói cho Nhạc Bất Quần? Vì sao Nhạc Bất Quần không tìm thấy?

Nhất định là có thay đổi. Hắn cẩn thận tìm tòi từng ngõ ngách trong nhà. Khắp nơi đều có dấu vết tìm kiếm, ngay cả bồ đoàn cũng bị xé mở tìm kiếm mà không để sót góc nào. Rõ ràng Nhạc Bất Quần đã cẩn thận kiểm tra một lần. Hắn là người tinh tế, kinh nghiệm giang hồ phong phú, nếu hắn tìm không được thì chắc chắn bằng tư duy bình thường không thấy được.

Đỗ Dự dù bò lên cả xà nhà cũng chỉ thấy một kết quả là trống trơn, không có gì! Hắn hận đến một quyền đấm lên nóc nhà làm tro bụi rì rào rơi xuống bám đầy người hắn.

Bỗng hắn đột nhiên nhớ tới chuyện xưa "Trộm nhà khó phòng, lấy gãy xà nhà". Chuyện kể khi xưa lúc Tào Tháo khởi binh, về nhà xin tiền, Tào phụ mắng hắn người khác khởi binh đều là vơ vét tiền về nhà, riêng hắn là mang tiền nhà ra ngoài nên không chịu cho hắn. Vì đề phòng Tào Tháo trộm, ông mang thỏi vàng đồ thành tro gạch, đặt lên xà nhà. Nào ngờ Tào Tháo mắt sáng như đuốc, nhìn cái biết ngay thỏi vàng khác với gạch thường, liền trộm đổi thành gạch thường. Khác với thỏi vàng tính mềm, đá xanh cứng rắn dần dần ép không được xà nhà cuối cùng đổ sụp. Đây gọi là trộm nhà khó phòng, lấy gãy xà nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio