Bạch Bào Tổng Quản

chương 249: bí kíp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn, cả đám sợ hãi tới mức cả kinh.

Sở Ly lẳng lặng nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người thanh niên cao to kia:

- Muốn cướp bảo đao thì phải xem bản lĩnh của các ngươi thế nào. Nếu bản lĩnh không được, như vậy đây chính là kết cục!

Thủ cấp của thanh niên thấp bé lăn vào trong bụi cỏ, chỉ lộ ra phía sau gáy, thi thể lại đứng thẳng, rất không cam lòng ngã xuống.

Sắc mặt của thanh niên cao to âm trầm, vừa giận vừa sợ, lại âm thầm hô một tiếng may mắn. Cũng may bản thân hắn không tùy tiện lao ra, hắn lớn tiếng nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Đỗ Phong!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Còn muốn bảo đao nữa không?

- Họ Đỗ, ngươi giết đệ tử Thần Đao môn chúng ta, ngươi đã gây ra đại họa, ngươi có biết không?

Thanh niên cao to lớn tiếng nói.

Sở Ly nhìn về phía bốn người khác, nói:

- Các ngươi thì sao, cũng muốn cướp bảo đao của ta sao?

- Bảo đao gì?

Một thanh niên trong đó giương giọng hỏi.

Thanh niên cao to hừ lạnh nói:

- Mạnh sư đệ, ta và Tần sư đệ vừa ý bảo đao của hắn. Chúng ta vốn cho đối phương là một kẻ không biết võ công, nào nghĩ đến đối phương lại thâm tàng bất lộ, đã nhìn nhầm, con bà nó!

Bốn thanh niên kia hơi thay đổi sắc mặt, chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn hiện lên vẻ đồng tình và cười trên sự đau khổ của người khác.

Bọn họ có thể cảm nhận được loại cảm giác này, vốn cho là dê béo, kết quả đối phương lại là một con sói đội lốt cừu, làm thịt dê không được, lại còn bị cắn ngược lại một cái, không có chuyện nào càng xui xẻo, buồn bực hơn so với chuyện này!

Sở Ly đánh giá bốn người, lại khởi động Đại Viên Kính Trí.

Hắn thở dài, Thần Đao môn, Thần Đao môn này được lắm. Đúng là thế lực hoành hành một phương, trắng trợn không kiêng dè, cũng không sợ đưa tới họa diệt môn!

Hắn xoay người rời đi.

- Đứng lại!

Năm người tiến lên vây quanh hắn, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Muốn đi?

Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

- Còn muốn động thủ nữa sao?

Hắn liếc mắt nhìn thi thể hãy còn đứng thẳng ở bên kia, lại lắc đầu nói:

- Không biết ghi nhớ giáo huấn là gì!

- Tần sư đệ lỗ mãng, võ công cũng không quá mạnh. Chúng ta muốn lĩnh giáo ngươi một chút.

Một người thanh niên trong đó hừ lạnh nói:

- Giết người của Thần Đao môn chúng ta, cứ chờ cả nhà bị diệt đi!

Chân mày của Sở Ly cau lại. Con mắt híp lại.

- Mọi người cùng nhau tiến lên!

Thanh niên cao to lớn tiếng nói.

Sở Ly lần nữa rút đao ra, lẳng lặng nhìn năm người:

- Hiện giờ lập tức cút thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Bằng không thì chớ trách thủ đoạn của ta ác độc vô tình!

Năm người liếc mắt nhìn nhau.

Thanh niên cao to hừ lạnh nói:

- Họ Đỗ kia. Hiện giờ ngươi để đao xuống thì chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Sở Ly cười nhạt:

- Tha cho ta một mạng?

- Tha cho ngươi một mạng!

Thanh niên cao to nói:

- Chỉ cần ngươi quy phục Thần Đao môn chúng ta, như vậy chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ!

- Như vậy... Nếu như chết thì sao?

- Xem như là tình huống bất ngờ.

- Thú vị.

Sở Ly quay đầu nhìn bốn người khác:

- Các ngươi thì sao?

- Diệp sư huynh nể mặt ngươi là một nhân tài cho nên mới đặc biệt khai ân. Bằng không, ngươi giết Tần sư đệ, tuyệt đối sẽ khó sống sót được!

Một người thanh niên hừ lạnh nói:

- Còn không mau hạ đao đầu hàng!

Bọn họ cũng đều biết ý tứ của Diệp sư huynh, đang dùng phương pháp dụ hàng.

Một khi để đao xuống, là giết hay là bỏ sẽ do bọn họ nói.

Hơn nữa, Diệp sư huynh cũng đang dùng kế hoãn binh, kéo dài thời gian.

Có tín hiệu truyền ra, rất nhanh sẽ có càng nhiều đệ tử Thần Đao môn chạy tới, bốn người mình chỉ là một nhóm nhanh nhất mà thôi. Sau đó có thể còn càng nhiều người chạy tới nữa.

Mỗi khi nhiều thêm một chút thì thực lực của bọn hắn sẽ lại càng mạnh thêm một phần.

Sở Ly cảm thấy giết năm người đã đủ, để một người trở về báo tin. Sau đó để xem Thần Đao môn sẽ làm thế nào. Lúc này hắn lại hi vọng Thần Đao môn sẽ cứng rắn như mình hi vọng.

Hắn lạnh nhạt nói:

- Hạ đao đầu hàng phải là các ngươi mới đúng. Ta đếm tới năm, nếu như không hạ đao, tất cả các ngươi sẽ chết!

- Năm!

- Bốn!

- Ha ha... thật là thú vị!

- Ba!

- Họ Đỗ, ngươi điên rồi sao? Bên ta có năm người, nếu như ngươi không đầu hàng, chúng ta sẽ giết ngươi!

Thanh niên cao to cười to.

- Hai!

Sở Ly lạnh nhạt phun ra một chữ.

- Ta cũng đếm hai!

Thanh niên cao to quát to.

- Một!

- Một!

Sở Ly bình tĩnh nhìn năm người, nói:

- Đã như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi ra đi!

Hắn dứt lời, ánh đao lóe lên.

- Sưuu!

Một cái đầu người bay lên, một cột máu phóng lên trời.

Bước chân của Sở Ly xoay tròn, ánh đao lại lóe lên.

- Sưu!

Lại một cái đầu người bay lên.

- Chạy!

Thanh niên cao to lên tiếng rống to.

Bộ pháp của Sở Ly rất nhanh. Đao pháp nhanh chóng, không ngờ bọn họ lại không có một chút sức đánh trả nào. Đụng phải kẻ địch như vậy, không chạy thì chính là chịu chết.

Ba người quay đầu chạy, phân tán ra các phương hướng.

Sở Ly lắc đầu, thân thể lóe lên rồi biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện ở phía sau lưng một người thanh niên, ánh đao lướt qua, đầu người bay lên, cột máu bắn lên trời.

Hắn lại lóe lên, xuất hiện ở phía sau thanh niên cao to, thở dài nói:

- Tự tìm đường chết, có trách cũng chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi!

- Chờ một chút!

Thanh niên cao to đột nhiên hét lớn một tiếng, vội vã giơ hai tay lên, dùng sức vung lên.

Sở Ly ấn đao xuống, bình tĩnh nhìn hắn hỏi:

- Người có di ngôn gì?

- Ta mang một bí mật để đổi mạng của ta!

Thanh niên cao to lớn tiếng nói:

- Ta bảo đảm, bí mật này tuyệt đối đáng giá hơn so với mạng của ta!

Sở Ly nói:

- Vậy thì ngươi nói ta nghe một chút.

- Trước tiên ngươi phải đồng ý không giết ta đã!

- Ngươi nói xem là tin tức gì trước đi.

- Liên quan tới bí mật của Thần Đao thất thức!

Thanh niên cao to lớn tiếng nói:

- Tổ tiên từng bằng vào Thần Đao thất thức tung hoành thiên hạ, nhưng sau đó các đệ tử trong môn phái lại không thể luyện thành Thần Đao thất thức. Đó là bởi vì Thần Đao thất thức thất truyền. Thế nhưng ta biết Thần Đao thất thức ở đâu!

- Ở đâu?

- Ngươi phải đồng ý không giết ta đã!

-... Ở bên trong Thần Đao môn đúng chứ?

-... Cái gì?

Thanh niên cao to hoàn toàn biến sắc, kêu lên một tiếng thất thanh.

Hắn thật vất vả mới khống chế được chính mình lại, cố gắng kiềm nén cho mình không bật thốt lên hỏi một câu, làm sao ngươi biết được.

Sở Ly than thở:

- Ở trong đại điện của Thần Đao môn có một đường hầm, đi về một hang núi, trên vách đá của sơn động có khắc Thần Đao thất thức, đúng chứ?

- Làm sao ngươi biết?

Thanh niên cao to cũng không khống chế mình được nữa mà khiếp sợ lên tiếng.

Sở Ly lắc lắc đầu nói:

- Thần Đao thất thức, hừ, không phải ngươi đã luyện được Thần Đao thất thức hay sao? Mau thi triển để ta xem một chút!

- Được!

Thanh niên cao to cắn răng, sắc mặt âm trầm lại.

Chạy trốn giữ mạng không còn hi vọng, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu áp dưới đáy hòm của mình mà thôi!

Vẻ mặt của hắn trở nên trang trọng nghiêm túc, trường đao chậm rãi được nhấc lên trên đỉnh đầu, lại chậm rãi kéo xuống đến bên hông, y phục không gió mà bay, trên thân đao tỏa ra sát khí ngập trời.

Thân đao đột nhiên sáng ngời, nhân đao hợp nhất, hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Sở Ly.

Sở Ly giẫm một bước, miễn cưỡng tránh ra, trường đao trên tay vung lên, thủ cấp của thanh niên cao to xoay vòng ở trên không trung, thân thể bắn vào trong rừng cây bên cạnh.

- Thần Đao thất thức...

Sở Ly trầm ngâm.

Hắn nhẹ nhàng rung bảo đao lên, không còn một chút máu tươi nào nữa. Thần Đao thất thức này thật sự cũng có chút thành tựu.

Có chút tương tự với Xá Thân Tuyệt mệnh đao của hắn, tụ công lực toàn thân vào trong một kích.

Chỉ có điều dù sao Xá Thân Tuyệt mệnh đao cũng là phi đao, dùng cho trường đao, uy lực đã bị tổn hại đi mấy phần, không bằng Thần Đao thất thức này.

Thanh niên cao to này chỉ luyện được một thức thì đã có được lực lượng như vậy. Như vậy sáu thức còn lại sẽ ra sao đây?

Tên này cũng có chút ngộ tính, biết ham nhiều sẽ không tinh, cho nên chỉ nhìn thức thứ nhất, sáu thức còn lại không thèm nhìn, quả thật là có chút đáng tiếc!

Ở trong đầu hắn tái hiện bức họa mà thanh niên cao to kia đã nhìn thấy.

Hắn chậm rãi giơ đao lên, lại chậm rãi hạ xuống đến bên hông, nội lực tức thì chấn động mãnh liệt, điên cuồng lưu chuyển, so với bình thường còn nhanh hơn gấp đôi, tất cả nội lực đều vọt tới thân đao trên tay.

- Sưu!

Hắn và trường đao biến mất, hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía một thân cây.

Một cái cây thông thô to bị tách ra làm đôi, nửa đoạn trên chậm rãi đổ ập xuống, nặng nề rơi xuống đất, tạo ra tiếng ầm ầm chấn động mặt đất.

Hắn cúi đầu nhìn mặt cắt, bóng loáng như gương, uy lực của một đao này quả thực rất kinh người.

Thần Đao thất thức này đặt ở trên người thanh niên cao to có uy lực tầm thường, nếu như đặt lên trên người một cao thủ Thiên Ngoại thiên trên người, như vậy thực sẽ rất kinh người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio