Lãnh Thu ngồi trên lưng ngựa, vui vẻ ra mặt:
- Đại tổng quản, kiếm pháp của ta thi triển ra sao?
Sở Ly cười nói:
- Năng lực nắm bắt cơ hội vẫn còn kém chút, theo lý thuyết, y theo kiếm pháp của ngươi, mười chiêu đã có thể làm hắn gục rồi!
- Không phải ta muốn ổn thỏa một chút hay sao, dù sao cũng chỉ có cơ hội một chiêu mà thôi!
Lãnh Thu cười nói.
Tâm tình của nàng vô cùng tốt, hận không thể bay lên.
Lãnh Tình nói:
- Ta cảm thấy tiểu Thu đã dùng rất khá rồi, nếu như đổi lại là ta, sợ là ta không chờ được hơn chiêu ta sẽ không dám xuất kiếm!
- Đó là không bức đến bước kia kìa.
Sở Ly cười nói:
- Sự châm chọc của Lãnh Đào đã làm cho nàng phát huy vượt xa người thường.
Lãnh Thu che miệng cười nói:
- Đúng vậy, ta càng tức giận, đầu óc càng rõ ràng, vì vậy mới nhìn thấy kẽ hở của hắn!
Bọn họ một mặt cưỡi ngựa một mặt nghị luận.
Sở Ly gọi Liễu Tinh tới, lại thấp giọng dặn dò vài câu, Liễu Tinh chậm rãi gật đầu, đánh ngựa xoay người quay trở lại.
Lãnh Thu hưng phấn nói liên tục, Tiết Ngưng Ngọc cũng mặt mày hớn hở.
Lần săn bắn đại điển này vẫn là do Bảo thân vương chủ trì.
Khi hắn đi tới lầu cao thì nhìn thấy Sở Ly ở trong đám người, hắn gật gù cười, sau đó trầm mặt bước vào trong lầu cao, hắn nói với mọi người mấy câu nói, không gì nằm ngoài nhân đức của hoàng thượng, tổ tông khổ tâm, phải cố gắng quý trọng cơ hội như vậy, cố gắng tạo ra quân công.
Qua nửa canh giờ sau hắn mới tuyên bố săn bắn đại điển bắt đầu.
Lần này bởi vì không có Lãnh Phong cho nên Lục Ngọc Dung và đám người Lục Vương phi không tới, cũng làm cho Sở Ly có chút thất vọng.
Nhân duyên của Lãnh Thu và Lãnh Tình vô cùng tốt, rất nhanh đã bị một ít nữ tử lôi kéo đi qua một bên nói chuyện, vừa lĩnh giáo kiếm pháp của nàng, lại hỏi tình hình lúc đó.
Nàng dùng một chiêu đánh bại Lãnh Đào, chuyện này mất một lúc đã truyền ra khắp toàn bộ bãi săn của hoàng gia, tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Sở Ly đánh giá các kỵ binh trong bãi săn một chút.
Lãnh Đào rất hiếm thấy kiên cường một hồi, cho dù bị thương, thế nhưng vẫn kiên trì muốn xuất chiến, tuyệt không lâm trận bỏ chạy.
Một lát sau, Sở Ly biến sắc.
Hắn nhìn thấy Lãnh Đào bị trọng thương, bị một con ngựa đánh bay, sau đó bị móng ngựa giẫm lên trên người hai lần, vừa vặn là vết thương trên bụng. Kế đó đối phương kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất giẫy giụa kêu thảm thiết.
Sở Ly cau mày, kỵ sĩ giẫm hắn cũng không phải cố ý, chỉ là do trùng hợp mà thôi, như vậy cũng chỉ có thể nói Lãnh Đào đúng là xui xẻo mà thôi.
Bảo thân vương ở trên lầu cao giương giọng quát lên:
- Hộ vệ Lãnh Đào lập tức tới đây!
Chúc Thiên Hoa trầm giọng đáp một tiếng, chẳng khác nào một vệt khói, trong nháy mắt đã xẹt qua một dặm, đến gần Lãnh Đào, nâng hắn dậy rồi đi về phía trước.
Lãnh Thu thoát khỏi chúng tỷ muội, đi tới trước mặt Sở Ly rồi hỏi:
- Đại tổng quản, Lãnh Đào đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thương càng thêm thương.
Sở Ly cười nói:
- Xui xẻo.
Lãnh Thu vội hỏi:
- Không chết được chứ?
Nếu như thực sự là bởi vì mình đâm Lãnh Đào bị thương mà dẫn đến hắn bỏ mình, như vậy tội lỗi của mình cũng quá lớn rồi.
Sở Ly nói:
- Không chết được.
Rất nhanh Chúc Thiên Hoa đã dẫn Lãnh Đào trở về.
Sở Ly tiến lên rồi tung ra một cái bình ngọc:
- Bên trong là Kỳ Nguyên đan, ăn vào đi.
Lãnh Đào mặc một thân áo giáp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, oán hận trừng mắt nhìn hắn:
- Thực sự là đa tạ ngươi!
Nếu không phải bị thương thì hắn cũng không phải chịu thương thế như vậy.
Sở Ly nói:
- Nếu như ngươi không muốn chết thì mau phục dụng Kỳ Nguyên đan này, bằng không, khó về phủ được, không phải ta đang hù dọa ngươi đâu!
Lãnh Đào hơi thay đổi sắc mặt.
Sở Ly nói:
- Ngũ tạng lục phủ đã vỡ tan, không ngừng xuất huyết, xem ra vị hộ vệ này của ngươi không quá tinh thông thương thế rồi đó.
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Không cần ngươi bận tâm.
- Được rồi, nếu như không cần thì viên Kỳ Nguyên đan này ta sẽ thu hồi lại, một đan một mạng, quá quý giá!
Sở Ly đưa tay ra.
Chúc Thiên Hoa vội nói:
- Đa tạ Đại tổng quản.
Hắn trực tiếp đổ Kỳ Nguyên đan ra, nhét vào trong miệng của Lãnh Đào.
Lãnh Đào chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm tiến vào trong thân thể, trong nháy mắt đã vòng quanh thân thể một vòng. Cảm giác đau đớn và suy yếu tức thì tiêu tan, cảm giác lạnh giá lập tức biến mất, rất thoải mái, quả nhiên không hổ là Kỳ Nguyên đan!
Sở Ly híp mắt cười nói:
- Đào Thế tử, ngươi muốn cho vị Chúc huynh này tới giết ta, có đúng không?
Lãnh Đào hơi thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Làm sao ngươi biết được?
Sở Ly nói:
- Hiện giờ ngươi đang nợ ta một cái mạng đó.
Lãnh Đào khẽ cắn răng:
- Ngươi muốn làm sao?
- Đưa vị Chúc huynh này cho ta.
Sở Ly cười nói.
- Ngươi nằm mơ đi!
Lãnh Đào quát lên.
Sở Ly nói:
- Một cái mạng của ngươi không đổi được Chúc huynh hay sao?
- Đổi một điều kiện!
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Lại nói, ta không phục dụng Kỳ Nguyên đan thì cũng không chết được.
- Ngươi nên hiểu rõ ngươi bị thương nặng như thế nào.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Lúc trước có phải ngươi cảm thấy rét run? Đó là dấu hiệu sinh cơ dần dần biến mất, sắp qua đời, đợi sau khi ngươi trở về sẽ biết rõ.
- Ta không thể đưa Chúc hộ vệ cho ngươi, ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi thì hơn!
Lãnh Đào nói.
- Ngươi đã có Trần Không rồi.
Sở Ly nói:
- Thêm một hộ vệ không coi là nhiều, được rồi, ta chỉ có một yêu cầu như thế mà thôi, nếu như không cho, vậy thôi đi!
- Họ Sở, ngươi có ý gì?
Lãnh Đào nói.
Sở Ly nói:
- Ta tự mình đi đòi từ chỗ Thành Vương gia, có lẽ ở trong mắt của Thành Vương gia, vị Thế tử này như ngươi còn đáng giá hơn so với hộ vệ?
- Tại sao ngươi lại đòi Chúc hộ vệ chứ?
Lãnh Đào cau mày nói.
Sở Ly nói:
- Bởi vì ta thích người chí tình chí nghĩa như vậy, vị Mộ Thanh cô nương kia ta cũng mang về cho hắn!
- Mười vạn lượng bạc!
Lãnh Đào cười lạnh nói:
- Ngươi có sao?
- Mười vạn lượng bạc ta không có.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Có điều Chúc huynh, ngươi nên hiểu rõ, cho dù ngươi có mười vạn lượng thì cũng không đủ để nhìn bóng lưng của nàng. Cũng không có cách nào chuộc người từ bên trong Thanh Vân lâu được!
Chúc Thiên Hoa hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.
Nếu đổi lại là thanh lâu bình thường, hắn dựa vào thân phận cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã sớm đoạt được rồi.
Đáng tiếc Thanh Vân lâu là thanh lâu đứng đầu Thần Đô, hộ vệ có bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên, mình không chắc chắn cướp người được. Mà càng quan trọng hơn chính là, có người nói trên người Mộ Thanh có kịch độc, nếu như không có thuốc giải, mình có đoạt người cũng là vô dụng, trái lại còn sẽ làm hại nàng.
Sở Ly nói:
- Cho dù ở bên cạnh Đào Thế tử cũng chưa hẳn đã có tác dụng!
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng:
- Nói bậy!
Sở Ly nói:
- Thân phận bây giờ của ta là người của Bí vệ phủ, cho nên lúc nói chuyện có tác dụng hơn Đào Thế tử chứ?
Đúng vào lúc này, Liễu Tinh đã phóng ngựa chạy như bay tới.
Hắn từ trên ngựa bay xuống đến gần chỗ của Sở Ly, dùng hai tay dâng một tấm giấy rất mỏng.
Sở Ly thoả mãn gật gù, sau đó đưa cho Chúc Thiên Hoa:
- Chúc huynh, cho ngươi.
Chúc Thiên Hoa lắc đầu.
Sở Ly nói:
- Đây là khế ước bán thân của Mộ Thanh cô nương, ngươi không quan tâm hay sao?
Chúc Thiên Hoa biến sắc, vội vã đưa tay nhận lấy.
- Họ Sở, ngươi đừng có đào góc tường của ta!
Lãnh Đào cắn răng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:
- Quá độc ác!
Sở Ly nói:
- Đừng quên, ngươi nợ ta một cái mạng!
Hắn cứu Lãnh Đào là bị bất đắc dĩ, nhưng nếu đã cứu, đương nhiên phải đòi lại chỗ tốt, mạnh mẽ gõ đối phương một bút.
Chúc Thiên Hoa là người mà Lãnh Đào bỏ ra tâm tư rất lớn mới lung lạc được, tu vi thâm hậu, là một hảo thủ, nếu có thể đặt ở bên người tùy ý điều động, như vậy không thể tốt hơn.
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Mang ân nghĩa ra nói, ngươi quá đê tiện!
- Ta rất thích như vậy, ngươi có đồng ý hay không?
Sở Ly cười nói:
- Chúc huynh, ta xin đợi đại giá ở Vương phủ, Mộ Thanh cô nương ở ngay trong Vương phủ!
Dứt lời hắn đứng dậy trở lại bên người Tiêu Thi.
Tiêu Thi quét mắt nhìn Lãnh Đào một chút:
- Loại gia hỏa này để hắn chết đi thì tốt hơn.
- Hắn chết không hết tội, nhưng chúng ta sẽ rất phiền phức.
Sở Ly nói.
Thành Vương chỉ có một nhi tử như thế, nếu như chết thì nhất định sẽ phát rồ. Bản thân hắn thì không sợ, chỉ sợ đối phương ra tay hại Lãnh Thu Lãnh Tình, mình không hẳn đã có thể bảo vệ được. Trải qua mấy ngày nay, hắn cũng rất yêu thích Lãnh Thu và Lãnh Tình, không đành lòng để các nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi có thể vời Chúc Thiên Hoa qua chỗ chúng ta được không?
- Không quá dễ dàng.
Sở Ly cười nói:
- Hắn là một hảo thủ, Thành Vương sẽ không buông tay.
- Vậy ngươi còn nhất định phải làm vậy sao?
- Tấm khế ước bán thân kia có thể bức hắn lại đây.
Sở Ly cười nói.
Tiêu Thi lườm hắn một cái nói:
- Thật là giả dối!