Phong thần nhìu chặt đôi mày, hiện tại y hơi sợ phải nghe tin tức mới. Trước kia y chỉ toàn nhận được những tin làm phấn chấn lòng người, nhưng đêm nay y lại đều nhận được những tin tức xấu.
Một gã binh sĩ nhảy xuống ngựa rồi bẩm:
- Chủ nhân, Lệ Phong sứ và Truy Phong sứ bọn họ....bọn họ....
Phong thần vừa nghe tới đây thì giật thót mình, cất giọng hỏi gấp:
- Bọn chúng làm sao?
- Bọn họ....đều đã chết!
- Đáng chết!
"Vù" một tiếng, Phong thần giáng xuống một chưởng! Uy lực của một kích này đã bổ đôi tảng đá cứng rắn ở dưới mặt đất, mà trong lòng của những người xung quanh cũng trầm xuống, ai nấy cũng đều không rét mà run.
Chỉ có hai sứ giả chưa ra ngoài thì đã bị chết lập tức rồi. Trời ạ, trong tòa thành này hiện nay còn nơi nào là địa phương an toàn nữa đây?
Vài bóng hắc ảnh vội vàng phóng trở về, họ trông giống như những u linh trong đêm đen vậy. Khi đám người đó vừa quay về phủ đại công thì tại nơi Phong thần vừa bỏ đi liền có một thân ảnh xuất hiện. Hắn chính là Lưu Sâm. Lúc này hắn đang mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Phong thần. Nếu không có gã binh sĩ kia dẫn đường thì hắn không thể nào tìm được chỗ tụ cư này của người Ma Cảnh. Bây giờ hắn đã tìm được rồi, đám binh sĩ Ma Cảnh đang ngủ say kia có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Phong thần khá coi trọng hắn, nhưng y quyết không ngờ đối phương còn thông minh hơn y nghĩ rất nhiều, mà hắn nắm bắt thời cơ cũng rất chuẩn, thật ít ai bì kịp. Nếu đã không hành động thì thôi, nhưng một khi đã hành động thì tuyệt không lưu tình. Trong một đêm có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Hắn muốn trong đêm nay sẽ biến chiến quả đến trình độ khiến người ta không thể chấp nhận nổi.
Đuổi theo Phong thần đương nhiên là phiêu lưu rất lớn, nhưng lưu lại để giết hai tên sứ giả, tất sẽ có người thông tri cho Phong thần; mà nếu muốn thông tri cho Phong thần thì hiển nhiên gã binh sĩ kia sẽ chạy đến chỗ mà Phong thần đã đến tuần thị. Dưới tình huống đó, tất cả mọi bí mật đều sẽ bại lộ trước mắt hắn; mà nơi Phong thần chạy đi kiểm tra tất nhiên phải là địa phương không thể bị sơ thất nhất trong quân ngũ của y.
Quân đội ở Tây thành là cánh quân mà Phong thần tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sơ thất gì, bởi vì nơi đây hầu như tập trung toàn bộ tinh binh của y.
Tuy rằng tốc độ của Lưu Sâm nhanh như gió, tuy rằng ở trong đêm tối hắn giống như một u linh vậy, và tuy rằng thực lực và thủ đoạn của cá nhân hắn thì không ai bằng, nhưng trong lúc hắn tàn sát ba căn lều lớn của binh sĩ Ma Cảnh, hắn vẫn không tránh khỏi làm kinh động đám quân tinh nhuệ và luôn cảnh giác cao độ này. Việc kinh động chúng đồng nghĩa với việc có người phản kích trở lại, nhưng chẳng qua là chỉ phản kích trong hoàn cảnh mơ hồ và không thể tổ chức ra những cuộc phản kích hữu hiệu nào. Toàn bộ quá trình đồ sát chỉ xảy ra trong vòng năm phút, nhưng thời gian năm phút đó cũng chính là năm phút sinh tử. Dưới tình huống Lưu Sâm tận lực tàn sát, năm phút đồng hồ có nghĩa là hơn hai trăm người đều bị giết sạch!
Trong không trung đều là người, trên mặt đất cũng đều là người. Người đứng không đông bằng người nằm. Lúc này chỉ thấy một bóng đen lao vút lên không rồi cất một tràng cười lớn, sau đó thì bóng đen đó liền biến mất, không còn chút dấu vết nào. Trong sơn cốc chỉ để lại hơn năm trăm cổ thi thể, những cổ thi thể này đều có thực lực từ cấp ma đạo trở lên. Khi tiến nhập đại lục, bất cứ một ai trong số chúng đều mong mình sẽ tạo nên một phen chiến công oanh động, nhưng không ngờ trong đêm nay lại bị chết chẳng có chút giá trị nào.
Quan chỉ huy ở đây và cũng tức là đại đệ tử của Phong thần, Khắc Lai Tư thác nhìn thấy cảnh tượng này thì mí mắt giật liên hồi, cả thân thể cũng run lên từng chập. Gã nhìn số binh sĩ tàn dư còn chưa tới một trăm thật lâu, sau đó mới phun ra một câu:
- Cảnh giác cao độ....ở lại đây chờ lệnh!
Nói xong, gã lập tức tung mình chạy đi. Trước tiên gã cần phải báo lại tin tức đáng sợ và khó tin này lại cho Phong thần đã!
Thật đáng thương, đêm nay Phong thần vẫn chưa hề chợp mắt!
Sau khi nghe được tin Lệ Phong nhị sứ bị giết, y đã bổ tảng đá cứng rắn ra làm đôi, điều đó đã giúp y phát tiết rất hữu hiệu; nhưng sau khi nghe đại đệ tử báo tin tức kinh hồn, bao nhiêu râu tóc của y đều dựng ngược cả lên. Y khẽ vươn tay ra, trong lòng bàn tay liền có luồng gió xoáy bốc lên thật gấp, nhưng rốt cuộc sau đó thì y cũng chậm rãi thu tay lại, khiến cho tên đại đệ tử xuất mồ hôi hạn đầy mình!
oooOooo
Sáng sớm hôm sau, vầng thái dương tại Xích Dương thành vẫn sáng như cũ, nhưng trong tia nắng ban mai đó lại thiếu đi nhiệt độ cần thiết, mà chỉ có hàn ý!
Tất cả binh sĩ Ma Cảnh đã không còn cao ngạo nữa, và cũng không hề có nét tươi cười chút nào, bởi vì cánh quân do chúng dẫn đến đây chỉ trong một đêm mà đã bị tổn thất hơn người. Đó là hết phân nửa số quân mà Phong thần đã dẫn đến đây.
người bị chết trong đại chiến thì cũng không có gì đáng nói, nhưng một cánh quân tinh nhuệ của Ma Cảnh gồm người thì lại là một khái niệm thế nào? Đó là khái niệm về một cánh quân có thể tung hoành đại lục, người đến là thành hạ, người chết. Nhưng bây giờ chiến cuộc đã thay đổi, trong một đêm mà cánh quân đó đã bị một kẻ vô danh tiêu diệt. người là một lực lượng thế nào? Họ tương đương với sự liên thủ hợp lực của ma đạo sư, ngay cả thần cũng không có biện pháp một thân một mình đến đây để đối phó với họ được. Do đó, nguyên nhân mà cánh quân này bị sát hại nhanh chóng như thế thì chỉ có một mà thôi, đó là chiến lược của đối phương!
Trong đêm tối, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh và thực lực siêu cấp để tiêu diệt từng bộ phận, khiến mọi người vốn không còn đất để phản kích nữa!
Các vệ sĩ bên cạnh Phong thần và bốn sứ còn lại không dám thốt ra một lời. Không ai biết nói sao bây giờ. Còn Phong thần thì sao? Trong một đêm, trông y dường như đã già đi mười tuổi vậy. Lúc này y cũng im lặng không nói gì. Hoặc giả cho tới thời khắc này thì y mới biết được phiền phức của mình rốt cuộc đã tới rồi, thậm chí còn là phiền phức rất lớn nữa!
Phiền phức chỉ có một người, nhưng người đó lại chính là sự phiền phức lớn nhất mà trong đời y đã gặp phải.
Nếu luận về thực lực cá nhân, Phong thần không hề sợ bất cứ ai ở đại lục, cho dù có hai vị thần cấp cao thủ đích thân đến đây đi nữa, y vẫn có thể giữ được vẻ ưu nhã và phong độ của mình, bởi vì thần cấp cao thủ sẽ biết tự trọng thân phận, quyết không hạ thấp bản thân mà đi giết hại các binh sĩ thông thường. Nhưng gã thanh niên kia lại không giống thế. Thân thủ của hắn đã đạt đến cấp thần, mà hành sự lại không theo thường quy. Hắn không chỉ tấn công binh sĩ, mà thậm chí phương thức mà hắn sử dụng còn thuộc hạng hạ cửu lưu nữa chứ. Với thân thủ của thần cấp, thủ đoạn lại bất chấp tất cả, vì thế mà sự tình này quả thật khó khăn vô cùng!
- Phụ thân!
Sau lưng Phong thần chợt có thanh âm trong trẻo vang lên:
- Chỗ đáng sợ nhất của người này ở một điểm!
Phong thần chậm rãi quay đầu lại, hô:
- Tư Cầm!
Thiếu nữ nọ chính là nữ nhi của y, là một nữ nhi rất giỏi trí kế. Đây là lúc mà y đang cần kế sách tốt nhất, và có lẽ đây cũng là lúc bình sinh y cần có biện pháp nhất - khi người ta đã đạt tới cảnh giới của thần, điều đó có nghĩa là đã lâu lắm rồi họ cũng không cần tới bất kỳ phương pháp hành động gì nữa, mà chỉ có chủ ý để hành động mà thôi.
- Điểm đáng sợ nhất của hắn là không xuất hiện chính diện!
Sắc mặt của Tư Cầm vẫn rất bình tĩnh, nói:
- Nhưng chúng ta có thể ép cho hắn xuất hiện chính diện!
Phong thần nghe vậy thì đôi mắt sáng rực lên, thế nhưng Bạo Phong sứ lại thốt:
- Tiểu thư nói rất đúng! Nhưng theo ý thuộc hạ thì hắn còn một điểm đáng sợ khác, đó là tốc độ! Cho dù hắn xuất hiện chính diện để xuất thủ, nhưng hắn sẽ vẫn có cơ hội để thoát đi!
Điểm này đã từng được chứng nghiệm xong, Lưu Sâm đã từng xuất hiện và giao thủ chính diện với Phong thần, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thoát đi an lành.
Tư Cầm mỉm cười, nói:
- Do đó, chúng ta phải nghĩ biện pháp để giữ chân hắn lại!
Phong thần nhíu mày, hỏi:
- Làm sao để giữ chân hắn?
Việc này quả thật rất khó, ngay cả Phong tác của y cũng chưa chắc có thể trói được đối phương, chẳng lẽ nữ nhi của mình có thể thiết kế ra một sợi dây thừng đặc biệt nào đó hay sao?
- Hắn đến từ Thác Mạc Tư thành. Nếu muốn trói hắn lại, tất phải trở lại điểm xuất phát là Thác Mạc Tư....
Thanh âm của Tư Cầm càng lúc càng nhỏ dần, còn đôi mắt của Phong thần thì càng lúc càng sáng hơn....
oooOooo
Bầu không khí của Xích Dương thành đang sôi trào, tuy vậy, nhưng đó cũng chỉ là nội tâm của mọi người đang sôi trào thôi. Không một ai dám phô bày việc đó ra trước công chúng. Các kiếm sư và ma pháp sư từ những nơi khác của đại lục đều lặng lẽ nghị luận. Họ bàn luận kết quả làm sao để ra khỏi thành, và cũng có người thật sự đã mạo hiểm trốn ra khỏi thành; nhưng những người đó hoặc bị quân tuần tra của Ma Cảnh giết chết, hoặc là thành công thoát đi, và vì thế đã lại kích phát thêm một trận nghị luận xôn xao nữa.
Bọn họ đến từ khắp nơi trên đại lục, mục đích đến đây đơn giản chỉ có một: tránh việc bị Ma Cảnh giết hại! Hoặc giả họ muốn mượn lực lượng của Ma Cảnh để chiếm được lợi ích thực tế trong chiến tranh. Hiện tại, hai loại mục đích này đều bị một ám ảnh phủ lên, mà nỗi ám ảnh đó chính là việc tự thân Ma Cảnh đã khó bảo toàn rồi. Chỉ trong một đêm, hơn binh sĩ của Ma Cảnh đã bị đồ sát. Hơn phân nửa lực lượng của chúng đã trở thành bong bóng nước. Trong khi đó, tên hung thủ đáng sợ kia lại không có nửa điểm bị tổn thương. Nhìn hoàng hôn đang buông xuống dần, bọn họ đã dự đoán vận mạng tối nay của mình - số phận tuyệt sẽ không lạc quan!
Còn Ma Cảnh thì lại không làm gì được. Ma Cảnh cũng có lúc đứng ngồi không yên. Ma Cảnh không đáng tin cậy! Đó là những suy đoán đầu tiên được bọn họ tổng kết lại!
Vai mang gánh nặng của lương tâm, họ vượt đường xa ngàn dặm để tìm chỗ nương tựa tốt, nhưng nay lại không được như họ mong muốn; hơn nữa tình cảnh hôm nay lại còn trở nên cực kỳ nguy hiểm. Vì thế, các hàng binh của đại lục đang tràn ngập nỗi bất an....
Những người đã chạy thoát cũng đem được tin tức ra ngoài. Dọc đường, anh hùng các lộ mang lòng kiến công lập nghiệp trước tiên đều quay đầu ngựa lại. Sau đó, họ lại ôm tâm tình phức tạp mà quay trở về lần nữa. Có lẽ đây chính là hiệu quả thứ nhất mà một phen đồ sát của Lưu Sâm đã tạo ra!
Lúc này màn đêm đã buông xuống, toàn bộ cảnh đêm đều phủ trùm lên Xích Dương thành. Có bao nhiêu người đang run rẩy trong bóng đêm đây?
Thế nhưng phủ của đại công lại không như vậy. Mọi người vẫn đứng thẳng lưng. Ở hậu viện không có bất kỳ một sự biến hóa nào. Phong thần vẫn ngồi trong đình nghỉ mát, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là bên cạnh không còn ba nữ nhân nữa, thế nhưng các binh sĩ và bốn sứ thì vẫn đứng gần đó hầu thị y.
- Bạo Phong sứ!
Phong thần trầm giọng thốt:
- Mang người tới đây!
Bạo Phong sứ khoác nhẹ tay một cái, thế là từ căn phòng nhỏ kế bên liền có ba người bước ra. Đi giữa là một nữ hài, còn kèm hai bên nàng là hai tên binh sĩ. Nữ hài đó rất mỹ lệ, chính là Mạn Ảnh!
Nàng đang cố gắng giãy giụa, nhưng tất nhiên là không thể thay đổi điều gì được. Miệng của nàng đã mở ra, nhưng lại không phát ra được một thanh âm nào. Thần thái của nàng tất nhiên là thấp thỏm lo âu, nhưng dù nàng có lo thì cũng không làm gì được. Trên mặt đám binh sĩ dưới trướng của Phong thần vẫn mang nét tàn nhẫn và khoái chí!
- Mạn Ảnh cô nương!
Phong thần từ tốn mở miệng, nói:
- Bản nhân không mấy thích gã tình lang kia của ngươi. Vì vậy, hôm nay ta mới phải phiền đến ngọc giá của cô nương sang đây một chuyến!
- A....
Tiếng thét chói tai của Mạn Ảnh bỗng vang lên, trong đêm đen nó truyền đi thật xa, điều đó khiến cho Mạn Ảnh kinh sợ vô cùng. Nàng vốn vẫn đang kêu to, nhưng không hiểu vì sao lại không phát ra thanh âm nào? Còn lúc này, tuy nàng vẫn kêu la không khác gì nãy giờ, nhưng tự nhiên lại có thanh âm thoát ra khỏi miệng, thậm chí còn truyền đi xa hơn mình mong muốn nữa, giống như là có ai đó hỗ trợ vậy. Dường như có người muốn tiếng kêu của nàng truyền đi thật xa không bằng - và đúng thế, quả thật đã có người hỗ trợ nàng!
Tiếng kêu đó vừa vang lên, hầu như đã truyền đi khắp hơn nửa Xích Dương thành; thậm chí, không chỉ có tiếng kêu của nàng đã truyền đi khắp nơi, mà ngay cả lời nói của Phong thần cũng truyền đi khắp Xích Dương thành giống hệt như thế!