Ôn Du Du thân thể không dễ chịu, thứ hai liền không đi học mà xin nghỉ một ngày.
Cô ở nhà cùng Lâm Sư xem phim.
Không thể không nói, có mũ D thật tốt, hai người bọn họ giống như là tiến vào thế giới trong phim, ngồi xổm ở ven đường nhìn các nhân vật chính cứu vớt thế giới.
Trong đó có toà cao ốc bị sụp xuống, Ôn Du Du giật nảy mình, vô thức kéo tay Lâm Sư chạy ra bên ngoài.
"Mau trốn!"
Bất quá tốc độ chạy của bọn họ làm sao có thể theo kịp tốc độ sụp của cao ốc.
Lúc những cái cốt thép xi măng ấy nện xuống đến, trên mặt đất tóe lên vô số cát đá đều xuyên qua người bọn họ, cô mới đột nhiên nhớ ra bọn họ là đang xem phim, những vật này sẽ không tạo tổn thương cho họ.
Trong phim tất cả những thứ này đều được thiết lập tốt, trời mưa sẽ có cảm giác bị xối, nhưng loại cao ốc sụp xuống này tương đối nguy hiểm, sẽ không để cho người xem có cảm giác chân thực.
"Hô, tôi quên mất." Ôn Du Du sợ vỗ vỗ ngực, có chút xấu hổ.
Thật sự là quá lúng túng.
Cô không chú ý mình còn nắm tay Lâm Sư.
Lâm Sư cảm nhận được lòng bàn tay cô mềm mại, trong lúc nhất thời có chút tiếc nuối không muốn buông tay.
Vừa rồi cô nhìn thấy tầng sập, tưởng là thật nên lập tức kéo hắn chạy trốn.
Cô không có vứt bỏ hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Sư cảm thấy trong lòng băng đang dần dần bị hòa tan, có chút ấm áp xa lạ đang chậm rãi chảy trong thân thể.
Ôn Du Du cứ như vậy vô tri vô giác mà kéo tay hắn, cùng hắn đi tìm hiểu xong thế giới trong phim này.
Xem liên tục hai bộ phim, Ôn Du Du hơi mệt chút nên mời Lâm Sư chơi game.
"Đường về" đã ra bộ thứ mười lăm,
"Tiểu Sư có chơi cái này sao, muốn chơi cùng nhau không?"
Lâm Sư sửng sốt một chút, sau đó hơi chậm chạp nói ra:
"Chơi vui sao?"
"Đặc biệt đặc biệt vui."
Nghe cô nói như vậy, Lâm Sư khóe môi dưới không tự giác giương lên một độ cong nhỏ.
Nhưng kế tiếp cô lại bồi thêm một câu:
"Chỉ là có chút âm u."
Lâm Sư tâm tình vừa lên lập tức lại trùng xuống.
Đoàn chế tác "đường về" bọn họ đều đặc biệt thích loại phong cách âm u này, không chỉ là đồ họa, còn có kịch bản cũng rất ngột ngạt.
Nếu cô biết cái trò chơi này là hắn chế tác, phải chăng từ nay về sau cô đều sẽ không để ý hắn, cảm thấy hắn là người rất kỳ quái biến thái? Nghĩ đến đây, ý nghĩ của Lâm Sư vừa rồi muốn đem bí mật của mình nói cho cô biết lập tức bị dập tắt.
"Chúng ta cùng nhau chơi đi, chờ một lát nếu cậu sợ hãi, chúng ta liền out ra." Ôn Du Du nói.
"Ừm."
Trò chơi là hắn làm, hắn làm sao lại sợ được.
Ôn Du Du trở về phòng mình, bật máy tính lên, đeo mũ D, cùng Lâm Sư tiến vào thế giới thứ của "đường về".
Kỳ thật lúc cô một mình chơi cái trò này vẫn có chút sợ hãi, dù sao có đôi khi không biết mình chạm phải cái cơ quan gì liền đột nhiên xuất hiện một cái quan tài, hoặc là một khuôn mặt người dữ tợn.
Lần này "đường về" giống như khủng bố hơn cả mấy bộ trước, độ khó cũng lớn hơn.
Ôn Du Du trong phòng tìm kiếm bốn phía, cuối cùng ở ngăn tủ nơi hẻo lánh tìm được một phong thư ố vàng.
Trên thư ghi chép thế giới quan chủ yếu của bộ này, còn có nhiệm vụ cuối cùng.
Cô đem thư bỏ vào ba lô của mình, lục soát khắp cả tòa thành, các manh mối có thể tìm thấy đều khóa trong ngăn tủ, tạm thời mở không ra.
Thế là cô không thể làm gì khác hơn là gọi Lâm Sư, hai người cùng nhau đi tìm kiếm ở tầng hầm tòa thành cổ này.
Ngọn đèn u ám, đèn đuốc chập chờn, cầu thang chật hẹp lại ẩm ướt, phía trên còn hiện đầy rêu xanh.
Ôn Du Du nghĩ mình là chị liền chủ động đi ở phía trước soi đường.
Kết quả một bước vội vàng không kịp chuẩn bị liền thấy được một bóng người ngồi xếp bằng ở giữa hầm, xém chút nữa dọa cô đến hồn phi phách tán, lập tức ôm lấy người Lâm Sư.
Lâm Sư thân thể lập tức cứng đờ.
Trong trò chơi, trên người cô không có mùi sữa thơm ngọt ngào quen thuộc, bất quá hắn vẫn như cũ có thể cảm giác được thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô mềm mại đến cỡ nào, hoàn toàn khác biệt thân thể cứng rắn của hắn:
"Hắn chết." Cho nên đừng sợ.
Câu nói này cũng không có an ủi được Ôn Du Du, ngược lại khiến cô càng thêm thấp thỏm.
Kỳ thật cô lá gan không lớn, sau khi viết tiểu thuyết trinh thám thường xuyên sẽ tự bị dọa cho phát sợ.
Nhưng càng sợ hãi, lòng hiếu kỳ trong lòng lại càng tăng, càng thích chơi loại trò chơi phức tạp này.
Ôn Du Du chậm chạp một hồi lâu mới dám tiếp tục thăm dò.
Chơi một lúc, cô bị hù dọa nhiều lần, mỗi lần đều là dựa vào Lâm Sư giúp cô vượt qua những cái cửa ải tương đối kinh khủng kia, cô ở bên cạnh híp mắt nhìn.
Ai mà biết bộ thứ mười lăm lại đột nhiên thay đổi khủng bố như vậy, cũng coi như trong phạm vi trò chơi kinh dị đi.
Hai người chơi đến giờ ăn cơm chiều mới dừng lại.
Cùng Lâm Sư xuống lầu lúc ăn cơm tối, gương mặt xinh đẹp của Ôn Du Du ửng đỏ, có chút xấu hổ.
Ngay từ đầu cô còn lo lắng Lâm Sư sẽ bị doạ sợ, kết quả ngược lại là chính mình bị dọa không nhẹ.
Thật xấu hổ.
Bất quá Lâm Sư giống như là hoàn toàn không chú ý tới điểm này, sắc mặt hoàn toàn như trước đây rất bình tĩnh.
Chỉ là lúc Ôn Du Du đi lên phía trước, thiếu niên sau lưng ngẩng đầu, vụng trộm nhìn thoáng qua bóng lưng của cô.
Ánh mắt chạm đến cần cổ trắng nõn, hắn giống như bị phát nhiệt, nhanh chóng dời ánh mắt, bên tai hơi hơi phiếm hồng.
Ôn Du Du không phát giác ra gì, như bình thường đi đến trước bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.
Hiện tại Lâm Sư so với lúc vừa tới thì tốt hơn nhiều, không chỉ ăn cơm bình thường, còn có thể đáp lại lời của Ôn Du Du.
Lúc ăn cơm, Ôn Phong nói tài xế Vương xin nghỉ, hỏi Ôn Du Du cần tìm một cái lái xe tạm thời không.
"Không cần, ba, con tự đạp xe đến trường cũng tốt, dù sao cũng không xa."
Ôn Du Du cự tuyệt một là sợ phiền toái, hai là lo lắng vạn nhất lái xe mới là người xấu thì hỏng bét.
Cho nên còn không bằng tự cô đạp xe đi học.
"Được, nếu có thời gian ba tới đón con."
Thế là chuyện này quyết định như vậy là xong.
Tuần tiếp theo, Ôn Du Du lần đầu đạp xe đi học, còn may lúc cô ngồi xe luôn luôn cố gắng nhớ đường, lúc này mới không đến mức lạc đường.
Lúc cô đạp xe đi qua một quán net, bên trong vừa vặn có mấy nam sinh đi tới.
Trong đó một người nhìn thấy Ôn Du Du ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, ngả ngớn huýt sáo.
"Tiêu ca, tiểu cô nương vừa rồi kia lớn lên thật là có mùi vị a, hình như mặc đồng phục Minh Hoa, còn là học sinh ngoan." Nam sinh húyt sáo nói.
Người hắn gọi là "Tiêu ca" tựa ở bên tường trong bóng tối, tàn thuốc ánh sáng sáng tối chập chờn.
"Không phải người cùng đường." (Ở đây ý nói không cùng giai cấp tầng lớp đó.)
Hắn thanh âm trầm thấp nói, đôi mắt ảm đạm.
Tiểu cô nương vừa nãy đạp xe đi qua hắn cũng nhìn thấy, lớn lên thật là mẹ nó ngoan khiến người khác nhìn liền muốn hảo hảo sủng ái.
Hắn lúc trước chưa từng thấy cô, cũng chưa từng thấy qua người lớn lên đẹp bằng một nửa cô ấy.
Cũng không phải người một đường, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Loại người như họ cũng chỉ xứng sống ở tầng đáy xã hội, không nhìn được thấy ánh sáng phía trên kia.
"Hắc hắc, không thể sớm như vậy đã hạ phán đoán đi? Loại cô gái ngoan ngoãn kia dễ lừa gạt nhất, tháng trước em còn làm một nữ sinh cấp trường chuyên, tư vị kia..."
"Ngậm cái miệng thúi của mày lại."
Thiếu niên ở góc tường trong mắt tràn ngập lệ khí, hắn không kiên nhẫn nhấn dập tàn thuốc, một tay mang theo đồng phục khoác lên người, một lần nữa đi vào quán net..