Thẩm Thư Vân yên lặng nhìn Ninh Vãn, hơi mờ mịt nghĩ, Ninh Vãn đây là biểu tình gì chứ —— cậu đang khóc sao? Đang khổ sở sao?
Thế nhưng, cậu thì khổ sở cái gì chứ? Rõ ràng đã tìm được đáp án chính xác rồi, cũng tìm được bạch nguyệt quang khổ cầu nhiều năm rồi, còn có cái gì đáng giá mà thương tâm đây?
Thẩm Thư Vân mệt mỏi nhắm mắt lại, rút tay vào chăn, xoay người sang chỗ khác một mình chống đỡ cơn đau hoành hành, thấp giọng thở dài.
“Thư Vân, anh không biết em mang thai…… Nếu anh biết……”
Cửa bị đẩy ra, bác sĩ đi đến, ngắt lời Ninh Vãn, ông đến giường Thẩm Thư Vân, nhìn gương mặt hơi tái xanh của Thẩm Thư Vân, trong lòng biết tình huống không tốt, đại khái kiểm tra, nhìn thân dưới Thẩm Thư Vân có mấy giọt máu đỏ tươi lại giơ tay sờ sờ cái bụng cứng ngắc, thở dài nói: “Thẩm tiên sinh tình huống này, tỷ lệ sinh thường rất khó, chúng ta kiến nghị tiến hành mổ sinh.”
Thẩm Thư Vân nửa ngồi dậy, bắt lấy tay bác sĩ, tràn đầy nôn nóng: “Có thể để nó ở trong bụng lâu thêm mấy ngày? Nó mới hơn tám tháng, cách ngày sinh dự tính còn một tháng, tôi lo……”
Bác sĩ lắc đầu: “Ngài đã có tình trạng xuất huyết, nói cách khác hiện tại thân thể không thích hợp để nuôi đứa bé nữa, chỉ có thể trước sinh đứa bé ra. Nhưng mà không cần quá lo lắng, tháng cũng không gọi là ít, đứa trẻ hẳn sẽ không có chuyện gì quá lớn, chờ nó sinh ra chúng ta sẽ làm tiến thêm một bước quan sát.”
Thẩm Thư Vân quả thực sắp suy sụp, hai vai run run, đáy mắt nhiễm một màu hồng nhạt, cắn răng không nói gì. Ninh Vãn nhìn hắn, liền biết Thẩm Thư Vân đang tự trách, vì thế tiến lên ngồi xuống mép giường, ôm anh trong vòng tay, trấn an nói: “Không có việc gì…… Không trách em…… Không phải em sai……”
“Tại sao lại như vậy chứ?” Thẩm Thư Vân nắm cổ áo sơmi Ninh Vãn, như cũng nắm lấy trái tim cậu “Tôi rõ ràng đã nỗ lực như vậy, sao vẫn là……”
Ninh Vãn vuốt tóc dán lên trán anh, hôn nhẹ lên trán: “Đừng nghĩ nhiều, anh chờ em sinh xong.”
Tuy rằng Thẩm Thư Vân trong lòng kháng cự nụ hôn Ninh Vãn, nhưng thân thể lại vô cùng khát cầu tin tức tố quen thuộc này, tin tức tố đã lâu vây lấy anh từ đầu tới đuôi, anh nằm trong ngực Ninh Vãn, giống như chim mỏi về tổ. Trong mấy tháng quá khứ, anh chưa từng có cảm thấy an tâm như thế.
Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Thư Vân bị đẩy vào phòng giải phẫu. Ninh Vãn đứng trước phòng giải phẫu nhìn chằm chằm khung chữ màu đỏ sáng đèn, hồi lâu, cậu nhắm mắt lại, mí mắt chiếu phim như máu tàn ảnh.
Cậu rốt cuộc có thể hiểu rõ mấy năm trước La Kiêu bên ngoài phòng phẫu thuật khóc không kềm chế được là vì cái gì, bởi vì giờ phút này cậu cũng đang đứng bên ngoài, nước mắt cũng ngăn không được chảy đầy mặt. Cậu vốn không tin trên đời này có thần linh, nhưng giờ phút này, lại vô cùng hy vọng trên đời này thật có thần tích, hy vọng thật sự có thể có thần linh phù hộ Thẩm Thư Vân đứa trẻ của hai người bình an.
Thích Tri Hàn lần trước tuy rằng thai vị bất chính, dày vò hồi lâu, nhưng cũng may đoạn giữa với lúc sau có La Kiêu chăm sóc tốt, cuối cùng vẫn là thuận lợi sinh sản, hơn nữa sau khi sinh xong khôi phục cũng thực mau, ba ngày có thể xuống đất đi lại. Ninh Vãn đi thăm Thích Tri Hàn, nhớ rõ khí sắc còn xem như không tồi…… Nhưng bác sĩ vừa mới nói chỉ có thể mổ không thể sinh thường, Ninh Vãn trong lòng bất an, sợ Thẩm Thư Vân sẽ xảy ra chuyện.
Đại khái qua hai mươi phút, từ bên trong một hộ sĩ đi ra, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi ra ngoài, Ninh Vãn trong lòng lộp bộp một chút, vội tiến lên hỏi: “Hộ sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
“Tình huống không tốt lắm, tiêm gây tê không quá vài phút liền có dấu hiệu xuất huyết nhiều…… Ý thức cũng không thanh tỉnh, khả năng giải phẫu được phải tìm mấy bác sĩ cùng nhau hội chẩn, tôi hiện tại đi tìm chủ nhiệm lại đây.”
Ninh Vãn lùi lại hai bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Trong lòng dâng lên khủng hoảng cực đại, cậu sợ cực kỳ, sợ vừa mới gặp lại chính là lần cuối cậu cùng Thẩm Thư Vân gặp mặt.
Ninh Vãn đột nhiên nhớ Thẩm Thư Vân nói với cậu một người cũng có thể, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt…… Thẩm Thư Vân mấy tháng trôi qua rốt cuộc đã trải qua cái gì? Không có tin tức tố Alpha, thời gian Thẩm Thư Vân mang thai dựa cái gì vượt qua?
Cảm xúc rối bời giống như một bàn tay to, gắt gao bóp lấy yết hầu Ninh Vãn. Ninh Vãn ngồi ở cửa, ủ rũ cụp đuôi đến như một chú chó con không tìm thấy đường về nhà —— cậu bỗng nhiên minh bạch Thẩm Thư Vân không tìm mình, là bởi vì thất vọng cùng không tín nhiệm, Thẩm Thư Vân sớm không ôm hy vọng với mình, cho nên Thẩm Thư Vân phát hiện mang thai, cũng không muốn liên hệ lại với mình.
Bên ngoài bóng cây cao lớn che phủ lên mặt Ninh Vãn, đen tối như sắc mặt tro tàn của Ninh Vãn, không gian càng thêm yên lặng, cậu đang đợi một tuyên án cuối cùng.
Nhưng Ninh Vãn từ nhỏ đến lớn đều là người may mắn, lúc này đây cũng không ngoại lệ, hộ sĩ kia dẫn theo một vị bác sĩ lại lần nữa tiến vào phòng sinh sau một tiếng rưỡi, một đứa bé trai bị đưa vào lồng ấp, thoạt nhìn dường như có hơi nghẹn ứ, khuôn mặt nhỏ hồng hơi có sắc tím…… Lại qua một giờ, hoàn thành khâu khâu vết mổ, Thẩm Thư Vân rốt cuộc cũng được đưa ra ngoài…… Cám ơn trời đất, cha con bình an.
Thẩm Thư Vân lúc đưa ra còn đang hôn mê, Ninh Vãn một đường đi theo đi tới phòng bệnh, ngồi ở mép giường, nắm tay Thẩm Thư Vân chờ anh tỉnh lại. Thuốc tê dần hết tác dụng, giấc ngủ Thẩm Thư Vân bắt đầu dần bất an, có lẽ bởi vì quá đau, mặc dù đang hôn mê, lông mày cũng gắt gao nhíu lại, cả người như bị chôn trong tuyết, sắc mặt trắng bệch hơi tái xanh. Hộ sĩ nói đây là do mất máu quá nhiều, người tạm thời không nguy hiểm, dặn Ninh Vãn khi nào bệnh nhân tỉnh thì rung chuông, bọn họ sẽ đến quan sát tình huống.
Ninh Vãn cúi đầu, đặt tay Thẩm Thư Vân trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nắm chặt, mu bàn tay da dính vào xương, mạch máu nhô lên càng khắc họa cơ thể khô gầy. Ninh Vãn vuốt ve mu bàn tay Thẩm Thư Vân, nhất thời nói không rõ trong lòng là cảm xúc gì.
Từ trước đến nay Omega của mình vốn là một người rất sợ đau, cây kim tiêm nhỏ như thế vẫn cảm thấy đau, sẽ sợ hãi phản ứng lại…… Nhưng giờ đây cũng vẫn là Omega của mình, thế mà vừa nãy, phải chịu nỗi đau tỏa cốt xuyên tim, vì sinh một đứa trẻ cho mình.
Thẩm Thư Vân trước nay không phải người mềm yếu —— vào giờ phút này, Ninh Vãn vô cùng tinh tường hiểu rõ điều này.
Thẩm Thư Vân nếu thật sự quyết định một chuyện, liền sẽ không cho chính mình giữ lấy đường lui.
Ninh Vãn thở dài một tiếng nặng nề, cậu lấy ra một chiếc vòng cổ có treo hai chiếc nhẫn, từ trên vòng cổ tháo hai chiếc nhẫn ra, nâng tay trái Thẩm Thư Vân, muốn một lần nữa đeo lên ngón áp út cho anh, nhưng Ninh Vãn bỗng nhiên phát hiện, chiếc nhẫn này đã không vừa tay Thẩm Thư Vân —— Thẩm Thư Vân gầy quá nhiều, ngón tay xương xẩu, ngày ấy đeo vừa vặn biết bao, giờ phút đeo vào, bởi vì quá lớn lủng lẳng nơi ngón tay, trượt từ trên tay anh, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.
Nhẫn rớt xuống, như đang nhắc nhở Ninh Vãn, hết thảy đã chẳng thể trở về như trước.
Ninh Vãn ngơ ngẩn nhặt lên chiếc nhẫn, sau một lúc lâu tròng nó vào dây cổ, một lần nữa mang trên cổ, kim loại lạnh lẽo rũ trước ngực, khiến nơi đó cộm cộm đau nhức.
Buổi tối giờ , Thẩm Thư Vân còn chưa tỉnh, người trong phòng bệnh lại nhiều lên —— hai vị phụ thân Thẩm Thư Vân đều chạy đến.
Hai phụ thân đều đã qua tuổi nửa trăm, vào phòng bệnh thấy biểu cảm hai đứa nhỏ thê thê thảm thảm, liền đại khái biết giữa bọn họ khẳng định đã xảy ra chuyện. Ba ba Omega của Thẩm Thư Vân Omega vừa bước vào phòng bệnh nước mắt cứ thế rơi, phụ thân anh một bên thấp giọng an ủi bạn lữ, một lát sau, ông đi đế trước mặt Ninh Vãn thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói.”
Ninh Vãn hít sâu một hơi, đi theo phía sau Thẩm Minh Quyết ra ngoài, lưu lại Thẩm Thư Vân và ba ba trong phòng bệnh.
Thẩm Minh Quyết ra phòng bệnh cũng không có ý dừng lại, ông với Ninh Vãn ra đến cổng lớn bệnh viện, đến một tàng cây sum xuê mới ngừng bước chân, đèn đường hắt lên nếp nhăn trên mặt Thẩm Minh Quyết thật rõ ràng, Thẩm Minh Quyết lấy ra một cây thuốc lá, hút một hơi, mới mở miệng trước đánh vỡ sự yên lặng “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Ninh Vãn không dám gạt Thẩm phụ, nói ra chuyện cậu nhận sai người rồi chuyện ly hôn sự tình đều nói, lúc cậu nói xong, Thẩm Minh Quyết đã hút hết điếu thuốc trong tay.
“Con vốn không muốn tổn thương Thư Vân, khi em ấy rời đi con thật sự không biết em ấy đã mang thai,” Ninh Vãn cả người lạnh lẽo, cánh môi phát run, “Nếu con biết, con sao dám để em ấy ra đi một người chứ?…… Con càng sẽ không ly hôn với em ấy.”
Thẩm Minh Quyết đem tàn thuốc ném đi, môi mỏng hé mở, lạnh lùng cười nói: “Mày vẫn là không hiểu nó…… Biết không? Tiểu Vân chính là sợ mày như vậy, sợ mày bởi vì đứa trẻ rồi cảm thấy áy náy, do đó hủy bỏ ly hôn. Nó cố ý không muốn tiết lộ chuyện này.”
“Con đối với em ấy không phải áy náy! Chỉ là khi đó con không có nghĩ kỹ!” Ninh Vãn nắm tóc, thể xác và tinh thần đều mệt, “Con hậu tri hậu giác phát hiện, người con thích là em ấy……”
Thẩm Minh Quyết không chút xíu nào xúc động, mắt lạnh nhìn thanh niên trước mặt, cao giọng ngắt lời cậu: “Ai tin tưởng mày chứ?”
Ninh Vãn ngẩng đầu, đáy mắt toàn tơ máy dày đặc.
Thẩm Minh Quyết rất chậm rất chậm lắc đầu, nhấc chân đến gần một bước. Đầu ông rất cao, khoảng một mét chín năm, Ninh Vãn trước mặt ông cũng bị đè ép nửa đầu, bởi vì như vậy, lúc Thẩm Minh Quyết đến gần nhìn xuống Ninh Vãn, mang theo áo lực vô hình.
Lúc Ninh Vãn cho rằng Thẩm phụ muốn nói chút gì đó, Thẩm Minh Quyết đột nhiên siết chặt nắm tay, giơ tay một quyền đánh thẳng lên má phải Ninh Vãn!
Thẩm Minh Quyết thời điểm tuổi trẻ là bộ đội đặc chủng, mặc dù sau lại bị thương từ bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cũng vẫn từng là bộ đội vũ trang, toàn thân xương cốt cứng cáp. Một nắm đấm không lưu tình chút nào đánh vào, Ninh Vãn chỉ cảm thấy trong miệng trào mùi máu tươi, cú đám mạnh mẽ làm cậu có cảm giác răng lung lay sắp gãy, trời đất quay cuồng, cảnh trước mắt tất cả trắng đen lẫn lộn.
“Tiểu Vân bị ủy khuất sẽ không nói, càng sẽ không đánh mày, nó coi mày như châu tựa bảo mà giữ gìn, đau lòng không từ sống chết…… Nhưng tao không như nó, tao sẽ nhân từ như thế.” Thẩm Minh Quyết xách cổ áo Ninh Vãn, cưỡng bách cậu đứng thẳng thân mình, một đôi mắt lộ hung quang, lửa giận chá ngùn ngụt “Mày có nhớ hay không, mày hứa với tao cái gì! Mày hứa đối xử tốt với Tiểu Vân, hiểu được tình yêu của mình, biết giữ gìn hạnh phúc về sau, tôn trọng nó, yêu nó, bảo vệ nó, tuyệt không để nó đau lòng, cô phụ nó! Nhưng mà hiện giờ, làm mỗi chuyện mày làm, đều là đang dẫm lên đầu quả tim nó!”
Thẩm Minh Quyết hận phát run, tung chân đá lên bụng Ninh Vãn, đá Ninh Vãn ra chừng hơn một mét ——
Ninh Vãn phun ra một búng máu, đau đớn từ bụng bạo khởi, phía sau lưng trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhưng cậu cắn răng, từ trên mặt đất bò dậy, khập khiễng trở về trước mặt Thẩm Minh Quyết, lau vết máu bên môi, ánh mắt trầm lạnh như nước: “Cha nói không sai, con chính là đứa khốn nạn nói không giữ lời…… Tiếp tục đi.”
Hết chương