Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

chương 40: cự tuyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những lời này quả thực không thua gì cho Ninh Vãn một bạt tai, Ninh Vãn nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, giọng nói rõ ràng run rẩy: “Thư Vân, sao em lại nghĩ anh là loại như vậy…… Anh yêu em, anh yêu em! Không phải vì muốn cùng em làm loại chuyện này mới đến tìm em!”

Thẩm Thư Vân biểu tình có chút cổ quái, không thể nói là cao hứng hay không cao hứng, đưa bàn tay đặt lên lớp áo xoa xoa cái bụng đau âm ỉ —— nơi đó từng bị một sinh mệnh yếu ớt làm căng phồng lớn, cũng từng bị lưỡi dao mổ ra từng lớp từng lớp, lấy đứa bé ra khỏi đây.

“Rốt cuộc cậu tới làm cái gì?” Thẩm Thư Vân nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh đi, “Không cần thiết ấp a ấp úng như vậy, có nghĩ là cậu có ý đồ mới đến đây, rốt cuộc muốn cái gì?”

“Anh muốn em, anh chỉ cần em” Ninh Vãn nửa quỳ trên sàn nhà, cúi đầu thành kính hôn môi lên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền dịch của Thẩm Thư Vân “Trên trời dưới đất, anh chỉ cần nhân gian Thẩm Thư Vân.”

Thẩm Thư Vân nở nụ cười, đối với lời Ninh Vãn nói, chỉ cảm thấy buồn cười, hình như là đang xem một đứa trẻ nghịch đùa. Anh chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy vị Omega ân nhân kia đâu? Từ bỏ?”

“Người anh thích là em! Thư Vân, em muốn anh làm thế nào mới có thể tin tưởng anh!” Ninh Vãn đáy mắt thống khổ hóa không, cậu đột nhiên rõ ràng khoảng cách giữa mình và Thẩm Thư Vân chính là vạn trượng vực sâu, thì ra chính mình đã đẩy Thẩm Thư Vân đến vách núi bên kia “Thư Vân, phía trước đều do anh khốn nạn, là anh sai, xin lỗi, em muốn anh bồi thường như thế nào đều có thể, nhưng cầu xin em ít nhất cho anh một cơ hội, anh không muốn cùng em làm người xa lạ.”

Thẩm Thư Vân mở to đôi ngươi, đen bóng đen bóng, trong đó là bóng ngược của Ninh Vãn. Anh sau khi mang thai không đi cắt tóc, mái tóc đen mềm mại đã dài qua bả vai, phủ lên trên hai đoạn xương quai xanh, như dải mực đáp lên giấy Tuyên Thành màu trắng.

“Được thôi” Thẩm Thư Vân vén mái tóc đen hơn dài, hất ngược ra sau “Cậu nói muốn bồi thường tôi, tôi đây muốn tài sản, bất động sản cùng toàn bộ cổ phần công ty Ninh gia sở hữu, một phân cũng không chừa.”

Ninh Vãn sửng sốt, sau một lúc lâu có chút nan kham khô khốc nói: “Thư Vân, không phải anh không muốn cho em, đại bộ phận tài sản Ninh thị hiện tại đều còn trong tay cha anh, tạm thời anh không động được đến những cái đó…… Thế nhưng anh có thể đem tất cả tài sản sở hữu trên danh nghĩa của anh đều chuyển nhượng cho em……”

“Không cần,” Thẩm Thư Vân ngắt lời Ninh Vãn, ngáp một cái, chậm rãi nói, “Không thể được toàn bộ, Thẩm Thư Vân tôi thà rằng một phân đều không cần.”

Cảm tình oán trách như thế.

Không đợi Ninh Vãn lại nói tiếp, Thẩm Thư Vân lại nói tiếp: “Ý đồ cậu tới đây tôi đã rõ, đến nỗi tôi —— tôi cũng không muốn tiếp tục ở với cậu nữa. Ninh Vãn, lúc trước là cậu nói thích tôi, muốn cùng tôi ở bên nhau, tôi đồng ý rồi. Sau lại cũng là chính cậu trước nói lời muốn ly hôn, tôi cũng làm theo. Tôi tự hỏi mọi chuyện đều đã thuận theo ý cậu, cậu còn có cái gì chưa xong? Cậu đây đang coi thường tôi dễ gạt dễ nói chuyện như thế sao —— hiện tại cậu chạy tới nói muốn một lần nữa ở bên nhau, thì có thể vui vẻ một lần nữa ở bên nhau sao?”

Ánh đèn trắng lóa lạnh lùng chiếu thẳng trên mặt Thẩm Thư Vân, mặt mày đều mang theo ủ rũ rất nặng.

“Thư Vân, anh thật sự thích em” Vết thương nơi khóe miệng Ninh Vãn lại nứt ra, máu vẫn luôn chảy xuống cằm, thành từng dòng nho nhỏ “Khi đó là anh hồ đồ, cho rằng nên thích chính người đã cứu anh…… Anh cũng là phàm nhân, cũng tham lam một chấp niệm không thành, nhưng những ngày không có em, mỗi một ngày đều là dày vò, thật sự rất gian nan.”

Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng than một tiếng: “Khả năng chỉ là thói quen…… Bất quá phàm là thói quen, đều có thể từ bỏ.”

“Không thể nào chỉ là thói quen! Thư Vân, vô luận như thế nào, chúng ta ba năm sớm chiều ở chung đều không phải giả!”

“Phải……” Thẩm Thư Vân trong mắt là lớp sương mù không thể tan đi, trong lòng dâng lên chua xót khổ sở, rõ ràng anh vẫn chưa thể hoàn toàn buông tay cậu “Nhưng mà……”

Nhưng mà, chính anh là người không cần em trước.

Cuộc nói chuyện lần này không có kết quả, bởi vì Thẩm Minh Quyết đã trở lại, ông lạnh mặt đi vào, đuổi Ninh Vãn ra ngoài.

Thẩm Thư Vân thật sự vừa đau vừa mệt, anh xoa trán, nhẹ nhàng hô một tiếng phụ thân.

Thẩm Minh Quyết nhịn rồi lại nhịn, vẫn không thể nhịn nổi: “Sao lại bảo thằng đó vào!”

“Sao cha lại coi Ninh Vãn như sài lang hổ báo thế, anh ấy không ăn thịt người.” Thẩm Thư Vân cười một cái, nhưng ý cười thực mau tan đi, “Chuyện của chúng con dù sao cũng phải có kết quả, nên con bảo anh ấy vào nói rõ ràng.”

“Cha coi thằng đó như sài lang hổ báo cũng nhẹ nhàng lắm rồi! Cha hiện tại chuyện hối hận nhất, chính là gả con cho tiểu tử thúi kia!”

Thẩm Thư Vân lắc lắc đầu: “Đừng nói như vậy, cha…… Con cũng mới đây cùng anh ấy ly hôn, lúc trước anh ấy…… Đối xử với con cũng rất tốt.”

An Như Hạc đi đến, đặt tay lên vài Thẩm Minh Quyết, ý bảo ông bớt giận: “Chuyện của bọn nhỏ, cứ để cho chúng tự mình giải quyết đi, chúng ta không cần nhúng tay quá nhiều.”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thư Vân được An Như Hạc đỡ đi thăm con. Bé trai nằm trong lồng ấp, thân mình còn hơi có màu hồng đậm, an an tĩnh tĩnh chợp mắt ngọt ngào ngủ. Thẩm Thư Vân cách lồng ấp chạm chạm như đụng vào đứa trẻ, đáy mắt mang theo chút đau lòng.

Anh hỏi bác sĩ nguyên nhân sinh non, bác sĩ nói có thể là thể chất không khỏe mạnh, tâm tình hậm hực, lại khuyết thiếu tin tức tố Alpha. Thẩm Thư Vân sau khi nghe xong, vô cùng áy náy, bởi vậy nói cái gì cũng muốn tới tận mắt nhìn thấy con.

Hiện giờ gặp được, càng cảm thấy lo lắng mà đau lòng —— đứa nhỏ trong bụng mình, cùng anh chung sống tám tháng, đã sớm trở thành một phần không thể thiếu của anh, thấy nó nằm trong lồng ấp, Thẩm Thư Vân nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Thẩm Thư Vân cảm thấy chính mình không phải người mềm yếu, nhưng là một năm gần đây, số lần nước mắt rơi vô cùng nhiều, còn nhiều hơn mấy năm trước gộp lại.

Ninh Vãn đi theo phía sau, không dám nói chuyện, nhưng thực sự cũng khổ sở vô cùng. Mấy ngày nay trừ bỏ xem Thẩm Thư Vân, chính là tới nơi này thăm đứa nhỏ của bọn họ. An Như Hạc thế mà không đuổi đi, coi như không thấy, nhưng lại căng thẳng đỡ Thẩm Thư Vân.

Thẩm Thư Vân thật sự chịu không nổi ánh mắt sáng quắc phía sau lưng, tìm cách đuổi Ninh Vãn: “Ninh Vãn, tôi muốn ăn cháo bào ngư, Mính Hiên Lâu.”

Mính Hiên Lâu ở thành phố Z là nhà hàng cực có danh tiếng, từ bệnh viện đi đường gần nhất qua cũng tốn mất hai giờ, hơn nữa phải xếp hàng, cứ để Ninh Vãn chờ.

Ninh Vãn nghe là hiểu rõ, Thẩm Thư Vân không muốn thấy mình, không khỏi lộ ra nụ cười khổ, trong thanh âm lại che giấu rất giỏi tất cả mất mát: “Được thôi, anh hiện tại liền đi mua cho em, em chờ anh nha.”

Nói xong, Ninh Vãn xoay người, kéo cái chân hơi què, hướng ra ngoài đi, tư thế có chút buồn cười, quần áo tất cả đều là nếp uốn, xám xịt, bóng dáng nhìn qua vô cùng cô độc.

An Như Hạc mắt nhìn cậu đi xa, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Hà tất đâu.”

Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước a.

Thẩm Thư Vân vừa rồi chỉ lo nhìn chằm chằm con, không nghe rõ An Như Hạc nói, theo bản năng hỏi: “Dạ?”

An Như Hạc cười cười: “Không có gì. Tiểu Vân, con muốn đặt tên cho con là gì?”

“Con tạm thời còn chưa nghĩ xong……” Thẩm Thư Vân đáy mắt đều là ôn nhu, “Nhưng mà nó nhỏ như thế, giống như của khoai sọ…… Hay là đã gọi nó là Tiểu Dụ Đầu

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio