Một tuần sau, Tiểu Dụ Đầu được hộ sĩ ôm từ lồng ấp ra, vạn hạnh chính là cơ thể so với đứa trẻ bình thương tuy có yếu ớt hơn xíu, nhưng cũng may không có bệnh bẩm sinh gì. Thẩm Thư Vân là Omega nam, tuy rằng bộ ngực bởi vì thời gian mang thai kích thích hormone phát đau, nhưng cũng không thể giống nữ tiết sữa, cho nên Tiểu Dụ Đầu chỉ có thể uống sữa bột.
An Như Hạc mới vừa cầm bình sữa đút cho Tiểu Dụ Đầu xong, Thẩm Thư Vân ôm Tiểu Dụ Đầu vào trong ngực, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nó. Tiểu Dụ Đầu cọ vào đầu vào vai Thẩm Thư Vân giọng khe khẽ phát ra mấy tiếng, một đôi mắt to như quả nho hơi hơi nheo lại, hình như mệt rồi.
“Tiểu Vân, về sau có tính toán gì không?”
Thẩm Thư Vân sửng sốt, rũ mắt, yên lặng một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Con muốn mang đứa nhỏ này xuất ngoại đi.”
Lúc này đến phiên An Như Hạc nghẹn lời, ngập ngừng nói ra mấy chữ: “Sao đột nhiên như vậy?”
“Cũng không xem như đột nhiên,” Thẩm Thư Vân thanh âm thực nhẹ, như sợ dọa Tiểu Dụ Đầu “Chuyện này lúc con mang thai cũng suy nghĩ thật lâu, con muốn đi nước ngoài một là đổi hoàn cảnh công tác, hai là muốn đi giải sầu.”
An Như Hạc liếc mắt một cái liền hiểu ngay suy nghĩ trong đầu đứa con, ông rất muốn hỏi Thẩm Thư Vân một chút, rốt cuộc là muốn đi giải sầu, hay là muốn né tránh Ninh Vãn? Nhưng rốt cuộc không thể hỏi ra miệng, sợ như vậy sẽ không duyên cớ gợi lên chuyện buồn của Thẩm Thư Vân.
“Tiểu Vân, có chút lời lẽ tầm thường của ba cảm thấy con đã biết rõ, nhưng ba vẫn không ngại nói lại với con lần nữa, con đừng ngại ba ba lải nhải.” An Như Hạc thở dài, “Có chút chuyện quá khứ, con muốn buông —— không phải buông tha người khác, mà là buông tha chính con.”
“Con đã buông xuống……”
“Con không có.” An Như Hạc mắt sáng như đuốc, dường như có thể nhìn thấu hết lòng Thẩm Thư Vân “Không bỏ xuống được một đoạn tình cảm là chuyện bình thường, không phải chuyện gì mất mặt, càng không phải chuyện sai gì. Chuyện giữa con với Ninh Vãn ba cũng biết, ba cũng không khuyên hay đề nghị con điều gì. Chờ con xuất viện, ba và phụ thân liền về nhà, đến lúc đó con có muốn cùng chúng ta cùng nhau về nhà, hoặc con muốn khi nào về nhà, chúng ta đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con. Chỉ là, chỉ cần khi nào con quyết định về nhà, nhớ rõ gọi điện thoại, bất luận muộn bao nhiêu, ba ba đều sẽ đi đón con, cửa nhà vĩnh viễn sẽ vì con mở cửa.”
Thẩm Thư Vân vành mắt lại đỏ, lẩm bẩm nói: “Ba ba……”
Trừ bỏ hai chữ ba ba này, nói không ra chữ nào khác.
“Được rồi, con giờ cũng đã làm ba ba, sao hơi tí là rớt kim đậu đậu được?” An Như Hạc vỗ vỗ mu bàn tay đang ôm con của Thẩm Thư Vân “Ba muốn ra ngoài mua chút đồ, hẳn là đã đến giờ rồi đấy, con dỗ Tiểu Dụ Đầu ngủ trước đi, buổi tối chờ ba cùng phụ thân cùng nhau trở về, lại cùng nhau ăn cơm chiều.”
“Dạ.”
Tiểu Dụ Đầu cũng không biết mang tính của ai, bám người vô cùng, Thẩm Thư Vân vừa đặt nó vào nôi liền khóc, chỉ có thể luôn ôm nó dỗ ngủ. Hôm nay không biết sao lại thế này, dỗ thật lâu Tiểu Dụ Đầu mới ngủ say, chờ Thẩm Thư Vân đặt Tiểu Dụ Đầu vào nôi, hai tay đã tê rần.
Thẩm Thư Vân xoa xoa cánh tay đau nhức, bỗng hơi ủ rũ, nằm lại trên trên giường, mí mắt díu lại, rất nhanh rơi vào cảnh trong mơ. Một giấc này ngủ không thế nào an ổn, mỗi một giấc mộng đều thập phần ngắn ngủi, còn chưa đến kết cục giấc mơ này, đã nhảy sang một cảnh tượng khác, một giấc trưa tỉnh lại, sau cổ ướt mồ hôi.
Tiếng đứa nhỏ oa oa khóc nỉ non đánh thức Thẩm Thư Vân từ trong mộng liên hoàn. Thẩm Thư Vân mơ mơ màng màng mở mí mắt, chưa ý thức được đã xảy ra cái gì, cử phòng bệnh đã bị người mở ra. Anh nhìn lên thấy Ninh Vãn cầm tã giấy cùng bình sữa đi đến, liền lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ —— Ninh Vãn thật sự quá hiểu biết nói cái gì sẽ khơi lên tâm tư đã bị mình đè nén, cho nên anh căn bản không muốn đối mặt Ninh Vãn, dứt khoát giả bộ ngủ trốn tránh.
Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, bên tai không ngừng truyền đến tiếng sột sột soạt soạt cùng tiếng khóc dần nhỏ đi, anh nhịn không được hé mắt, lặng lẽ nhìn những gì diễn ra trong phòng bệnh.
Ninh Vãn biết Tiểu Dụ Đầu thích đồ vật sáng lấp lánh, chỉ thấy cậu tháo cái đồng hồ dỗ nó trong chốc lát, tiếp theo có chút vụng về cởi cái tã ướt dầm dề thay cái mới. Động tác tuy rằng có chút vụng về, nhưng đều không phải là chuyện mới lạ, có thể nhìn ra là đã làm việc này, hoặc là lén tự mình luyện tập, hiển nhiên biết cách làm sao. Đại khái hai ba phút, Ninh Vãn thay xong tã cho Tiểu Dụ Đầu, đem tã cũ ném vào thùng rác, sau đó liền xoay người rời đi.
Phòng bệnh môn “Cách” một tiếng đóng lại, lông mi Thẩm Thư Vân theo tiếng đóng cửa run lên, anh mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy, dẫm dép lê đi đến bên cạnh nôi, quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được tay Tiểu Dụ Đầu cầm đồ vật, đúng là đồng hồ khảm kim cương vụn của Ninh Vãn.
Thẩm Thư Vân biết cái đồng hồ này, là quà cha Ninh Vãn tặng cậu năm mười tám tuổi vào ngày lễ thành nhân, nghe nói đồng hồ chế tác thủ công đặt riêng, phía dưới mặt đồng hồ còn khắc chữ W nho nhỏ. Cũng bởi vì đây là món quà có ý nghĩa đặc biệt, Ninh Vãn mới đeo chiếc đồng hồ này, nhưng mà hiện tại Ninh Vãn thế nhưng liền đem chiếc đồng hồ mấy trăm vạn đưa cho con chơi, Thẩm Thư Vân nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải lấy đồng hồ trong tay đứa nhỏ, tính toán tìm thời gian trả lại Ninh Vãn.
Hàng cây ngoài cửa sổ gió thổi làm cành lá khẽ run, gõ lên kính cửa sổ. Thẩm Thư Vân theo cửa sổ trông ra, trông thấy một vùng không gian u ám, từ tầng mây để lọt một vài chùm tia sáng vàng nhạt, dường như là dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Nửa tháng sau, Thẩm Thư Vân chuẩn bị mang theo Tiểu Dụ Đầu xuất viện, cùng lúc đó, anh cũng chuẩn bị xin visa đi Singapore. Tiêu Nguyễn tới bệnh viện thăm,nkhi Thẩm Thư Vân còn đang lưỡng lự nên đi nước nào, Tiêu Nguyễn nhắc tới Singapore. Tiêu Nguyễn nói nơi đó thực thích hợp để cư trú, không cần quá lo lắng vấn đề ngôn ngữ, giáo dục chế độ cùng hoàn cảnh tại Singapore đều phi thường tốt, quan trọng nhất chính là Tiêu Mạc có thể giúp đỡ anh cùng nhau xin chỗ ở dài hạn, chấp nhận visa cũng nhanh. Thẩm Thư Vân suy xét một chút, cũng tra xét không ít tư liệu, cuối cùng quyết định đi Singapore định cư.
Chỉ là có một việc thật sự làm Thẩm Thư Vân cảm thấy bất an, đó chính là Ninh Vãn. Ninh Vãn biết được tâm tư của hắn, không giống lúc trước bám chặt lấy anh, nhưng vẫn thường thường xuất hiện ở bên cạnh, trong lòng anh thật vất vả mới bình tĩnh trở lại lại bị quấy nhiễu khởi ngàn tầng gợn sóng. Ninh Vãn sẽ vào lúc ban đêm dỗ con khóc nháo không thôi, cũng học xong cách pha sữa bột với đổi tã giấy, như một bản năng tự nhiên của người làm cha.
Thẩm Thư Vân tự nhận làm không tốt bằng Ninh Vãn, anh không đổi được tã tốt cho cho Tiểu Dụ Đầu, lúc pha sữa bột luôn bị kết dính, nhưng dù như vậy, anh cũng không muốn xem Ninh Vãn làm mấy thứ này —— hai người bọn họ giống như rơi vào một vòng lẩn quẩn, vô luận nói lời gì đó, phát sinh chuyện gì, cuối cùng sẽ lại liên lụy đến nhau. Thẩm Thư Vân thật sự không thích cái kiểu ngẫu đoạn ti liên (vương vấn không dứt được), tận lực ngăn cản Ninh Vãn, nhưng da mặt Ninh Vãn giống như nhanh chóng dày lên trông thấy, khi nào Thẩm Thư Vân đuổi cậu ra, đa số đều làm như không nghe thấy, thật sự vào lúc tránh cũng không thể tránh, cậu liền đi ra ngoài mười phút lại tiến vào, cuối cùng Thẩm Thư Vân cũng không có biện pháp.
Thẩm Thư Vân muốn xuất viện trước một ngày, Ninh Vãn tới giúp đỡ anh cùng nhau thu thập đồ đạc xuất viện, An Như Hạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua người tới, liền lôi kéo Thẩm Minh Quyết đi ra ngoài, lưu bọn họ hai người trong phòng bệnh.
Thẩm Minh Quyết một đôi mắt đều sắp phun lửa, ông bị kéo mạnh đến ngoài cửa, còn điên tiết chửi vọng vào: “Ông kéo tôi ra ngoài làm gì! Cái thứ hỗn trướng này còn dám tới dây dưa Tiểu Vân, tôi……”
“Được rồi được rồi, ông còn định đánh chết con người ta phải không!” An Như Hạc dựa vào tường, ôm cánh tay nhìn về phía cửa phòng bệnh, sau một lúc lâu mới nói, “Tiểu Vân đối nó vẫn có tình, để bọn nó hai đứa ba mặt một lời rõ ràng là được. Tiểu Vân bướng bỉnh như thế, ông chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào nó có thể thích kẻ nào khác nữa sao?”
Thẩm Minh Quyết ngẩn người, theo bản năng muốn lấy thuốc trong túi quần, nhưng nghĩ đây là bệnh viện, liền thu tay từ bỏ, thở dài một tiếng: “Khó a.”
Hai người liếc nhau, từ trong mắt người kia đều nhìn ra thần sắc bất đắc dĩ.
Phòng bệnh, Ninh Vãn nhìn cửa đóng lại, liền nhích qua. Vết thương trên đùi không thương tổn đến xương cốt, mấy ngày này đã khôi phục, nhưng trên mặt ứ thanh vẫn chưa phai hết, sườn mặt còn có một vết xanh nhàn nhạt. Ninh Vãn vừa định ngồi xổm xuống giúp Thẩm Thư Vân thu đồ vật, đã bị Thẩm Thư Vân ngăn cản: “Cậu làm cái gì?”
Ninh Vãn bắt lấy cánh tay Thẩm Thư Vân, đem người ấn ngồi lại trên giường, nhẹ giọng nói: “Em ngồi đi, anh giúp em dọn đồ.”
“Không cần,” Thẩm Thư Vân nhún chân, làm bộ lại muốn xuống giường, “Thật không cần!”
Ninh Vãn ngồi xổm thân mình, một phen cầm Thẩm Thư Vân tế gầy cổ chân, không nhẹ không nặng nhéo mắt cá chân phải một chút, niết mãi làm mặt Thẩm Thư Vân đột nhiên đỏ lên, eo mềm nhũn ngồi trở lại trên giường.
Này quả thực là phạm quy!
Ninh Vãn là Alpha của Thẩm Thư Vân, đối với mấy chuyện cộng hoan với qua sinh hoạt hằng ngày, tự nhiên biết chỗ mẫn cảm trên người Omega là nơi nào —— sau cổ, eo, mắt cá chân, ba nơi “tử huyệt” của Thẩm Thư Vân, không thể nào sờ trúng mấy chỗ này.
Thẩm Thư Vân oán hận cắn răng, vươn chân nhẹ nhàng đá lên vai Ninh Vãn, nói: “Vậy cậu đến đây đi, tất cả cậu tự thu xếp đi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Thư Vân lập tức hối hận, hậu tri hậu giác phát hiện những lời này mang ý giận dỗi mạnh miệng, trên mặt hồng càng thêm hồng, như đóa mẫu đơn nở rộ trên hai má, trên làn da trắng như ngọc, dần dần chạy xuống cổ.
Ninh Vãn nhướn mi mắt liếc nhìn Thẩm Thư Vân một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, nín tiếng cười trong cổ họng. Khóe miệng không nhịn nổi cong lên, thành thật mà cong lên. Thẩm Thư Vân rời ánh mắt sang chỗ khác rồi, nên bỏ qua nụ cười chân thật ấy.
Nhưng mà nụ cười ấy chẳng được lâu, đương Ninh Vãn thu dọn đồ trong ngăn tủ thấy một xấp hồ sơ, khóe miệng ý cười chợt lạnh xuống.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy kia, mỗi chữ cái màu đen đều như một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ khoét trong lòng cậu.
Ninh Vãn nhanh chóng lật xấp giấy lên, phát ra tiếng xột xoạt, đột nhiên đặt thật mạnh lên tủ đầu giường, phát ra một tiếng trầm vang. Trên mặt huyết sắc trút hết, mặt mày ẩn ẩn sát khí, con ngươi đen thui như người chết nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, thanh âm khô khốc hỏi ——
“Em, muốn, đi?”
Hết chương