Sắc đỏ trên mặt Thẩm Thư Vân dần dần rút đi, anh thong thả chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
Ninh Vãn sắc mặt càng trắng thêm, ngồi xổm xuống, từ dưới lên trên nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, một đôi ngươi lập loè như sói, nhìn chằm chằm khiến sống lưng Thẩm Thư Vân lạnh buốt sau đó lan khắp người. Thật lâu sau, Ninh Vãn mân khẩn môi mỏng mở ra, như cầu xin anh ở lại nói: “Không đi không được sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thư Vân cười nhạo một tiếng, mặt mày ôn nhuận cất giấu sự bực bội không dễ phát hiện “Chúng ta không phải ly hôn sao?…… Tôi đi nơi nào đâu liên quan đến cậu?”
“Anh sợ em đi quá xa, anh tìm không thấy em.”
Tâm Thẩm Thư Vân đột nhiên nhảy dựng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thêm cái gì, đành phải duỗi tay xếp gọn xấp tài liệu trên bàn bị Ninh Vãn đặt loạn. Trang giấy sắc mỏng như lưỡi dao, cắt một đường trên ngón trỏ, làn da tuyết trắng thoáng chốc rỉ ra những giọt máu như những viên huyết châu, như một đóa hồng mai trên trên nền tuyết, cực kỳ chói mắt.
Ninh Vãn hiểu rõ rồi, Thẩm Thư Vân hao hết tâm tư cũng muốn trốn tránh mình, đành nâng tay phải Thẩm Thư Vân, đưa ngón trỏ nơi có vết cắt đến trước mặt, vươn đầu lưỡi liếm mấy giọt máu rỉ ra, đầu lưỡi ướt nóng bao lấy ngón tay, hơi nóng phả lên ngón tay hơi đau không khỏi làm Thẩm Thư Vân khẽ run.
Có lẽ do nhiệt độ căn phòng hơi cao, hẳn là nên lắp một cái điều hòa thôi.
Thẩm Thư Vân nghĩ như vậy, ý đồ đem tay rút về, nhưng không nghĩ tới Ninh Vãn thế nhưng nắm chặt như vậy, làm anh không thể động đậy.
Ninh Vãn ngẩng đầu, đáy mắt toàn là khát cầu và thê lương, như dung nham phun trào cuồn cuộn, như ánh mặt trời chói cháng nóng bỏng: “Đừng bỏ anh lại.”
Thẩm Thư Vân mày nhăn lại, anh có ngàn vạn vấn đề muốn hỏi Ninh Vãn, tỷ như nếu lúc trước ly hôn quyết tuyệt đến như vậy, vậy thì hiện tại lại đang muốn diễn cái gì nữa đây, lại tỷ như nếu đã thay đổi tình cảm, vậy thì tại sao bây giờ lại biết người cậu thích chính là anh, nhỡ lại nghĩ sao chẳng lẽ lại tách ra nữa…… Nhưng khi đối diện với cặp mắt Ninh Vãn, những câu hỏi quay cuồng như nghẹn nơi cổ họng, một chữ hỏi không ra, cuối cùng chỉ có thể nửa thở dài nửa khuyên can: “Cậu tốt nhất vẫn nên buông tay đi.”
Ngoài dự đoán chính là, lúc này đây Ninh Vãn thế nhưng thật sự thực nghe lời buông lỏng tay, rũ đầu, thấy không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ xoay người sang chỗ khác không nói một lời tiếp tục đem đồ bỏ vào vali. Thẩm Thư Vân nắm chặt tay, ẩn ẩn cảm thấy việc này không yên ả như thế —— Ninh Vãn bây giờ như áp chế tất cả cảm xúc, không có nghĩa sẽ bỏ qua chuyện này, sự lấp lửng này giống như bom nổ chậm, ai cũng không biết nó sẽ ở đâu, khi nào đột nhiên nổ mạnh, đột nhiên không kịp phòng ngừa nổ tan tành huyết nhục mơ hồ, không kịp kêu cứu.
An Như Hạc cùng Thẩm Minh Quyết đặt vé bay là năm ngày sau khi Thẩm Thư Vân xuất viện năm ngày sau, Thẩm Minh Quyết vốn dĩ muốn ở lâu thêm mấy ngày, nhưng thân phận ông đặc thù, không có biện pháp ở một chỗ quá lâu, càng không cần phải nói xuất ngoại, đành phải theo An Như Hạc, sớm chuẩn bị vé máy bay về thành phố X.
Thẩm Thư Vân ôm Tiểu Dụ Đầu đi sân bay đưa hai vị phụ thân, An Như Hạc cười tủm tỉm đùa với cháu ngoại trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên dặn dò Thẩm Thư Vân: “Tiểu Vân, tự con giữ gìn sức khỏe, bị ủy khuất nhất định phải nói với chúng ta, biết không?”
Thẩm Minh Quyết chen vào nói: “Đúng thế! Nếu Ninh Vãn cái thứ hỗn trướng kia còn dám dây dưa với con, cứ gọi điện cho cha, cha đi thu thập hắn!”
“Đã biết, đã biết.” Thẩm Thư Vân có chút dở khóc dở cười, “Con đã nói rõ ràng, cậu…… cậu ta mấy ngày nay cũng không tìm tới, hẳn là cũng đã suy nghĩ cẩn thận đi.”
Rốt cuộc anh đối với Ninh Vãn mà nói vĩnh viễn không phải là lựa chọn duy nhất —— Ninh gia tiểu công tử, năm nay cũng mới , đúng là độ tuổi phong nhã hào hoa, bên người còn thiếu người sao? Chỉ cần ngắc một ngón tay, liền có vô số trai lẫn gái nhào vào ngực, cần gì phải bên anh nhiều lần vấp phải trắc trở, mũi dính đầy tro?
Thẩm Thư Vân như trút được gánh nặng cười: “Đừng lo lắng ta, ba ba, chờ qua mấy ngày, con sẽ đi làm phẫu thuật bỏ đánh dấu…… Sau này, con với cậu ta không có gì liên lụy.”
Kỳ thật anh vẫn muốn làm phẫu thuật cắt tuyến thể, không muốn làm Omega, làm một Beta phổ phổ thông thông, không phải ngửi thấy mùi hoa nhài tỏa ra từ phía sau, cũng vẫn sống tốt.
Trong nháy mắt, An Như Hạc với đoàn người đi đến chỗ kiểm tra hành lí, Thẩm Thư Vân chỉ có thể đưa đến nơi này, chỉ cần tiễn đưa, không tránh khỏi phút chia tay bịn rịn. An Như Hạc tuy nhìn tiêu sái, giờ phút này trong lòng khó tránh khỏi chút không nỡ xa: “Con phải chăm sóc mình thật tốt, còn có, nhớ rõ mang Tiểu Dụ Đầu thường xuyên về nhà thăm hai cha nha.”
Thẩm Thư Vân gật đầu, nhìn hai vị phụ thân vào khu vực kiểm tra, cho đến khi thân ảnh cao lớn của Thẩm Minh Quyết biến mất ở trong đám người, mới ôm hài tử trở về. Anh ra sân bay, lúc vào trong thành phố, trên tắc xi nhận được tin nhắn của Ninh Vãn.
Cũng không biết khi nào, Ninh Vãn sẽ biết số điện thoại mới của mình, Thẩm Thư Vân cũng lười đến đổi số mới, mặc kệ. Phần lớn thời gian Ninh Vãn gọi điện thoại nhắn tin cho Thẩm Thư Vân, anh coi như nhìn không thấy, cũng không click mở, đúng giờ xóa đi. Nhưng lúc này đây, Thẩm Thư Vân có hơi tò mò, ma xui quỷ khiến nhấn vào tin nhắn nhấp nháy, Ninh Vãn chỉ đã gửi một câu ngắn: “Anh phải về thành phố W. Trước lúc đi, có thể cùng nhau ăn bữa cơm sao?”
Màn hình điện thoại có hơi chói mắt dù trời vẫn râm mát đây mây, Thẩm Thư Vân ngón tay ngập ngừng chỗ nút xóa thật lâu, cuối cùng cũng không thể ấn xuống, mà click khung trả lời, đánh hai chữ: “Ở đâu?”
Nhưng lúc này Thẩm Thư Vân không biết, lần trả lời tin nhắn này, cộng với cả cuộc hẹn này, có thể là chuyện hối hận nhất đời này.
Thực mau, di động hơi rung, Thẩm Thư Vân mở màn hình, chỉ thấy Ninh Vãn trả lời: “Đêm nay giờ, gặp ở K.bar tầng năm.”
Thẩm Thư Vân trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp —— vì cái gì ăn cơm lại đi quán bar? Không phải hẳn là tìm đại tiệm ăn gọi hai ba món là được sao?
Buổi tối, trải qua một phen tâm lý đấu tranh, Thẩm Thư Vân vẫn ra cửa. Anh giao Tiểu Dụ Đầu ôm đến nhà Tiêu Nguyễn, muốn Tiêu Nguyễn giúp mình trông một lúc, sau đó khoác một chiếc áo khoác màu xám liền đi ra cửa. Kỳ thật Thẩm Thư Vân đối với thành phố Z không quá quen thuộc, cũng không thường đi ra ngoài chơi, chưa từng nghe qua cái quán bar kia, đành phải kêu tài xế taxi chở đi. Bởi vì không biết khoảng cách, Thẩm Thư Vân cố ý trước thời gian một giờ ra cửa, không nghĩ tới cái quán bar này xa nhà mình thế, hơn nữa có một đoạn đường có xe theo đuôi, lại kéo dài thời gian, lúc xuống xe, đã giờ năm phút.
Thẩm Thư Vân ngẩng đầu nhìn cái quán trước mặt này, xác thật là một quán bar rất lớn, lại nhìn tên quán trên bảng, không nghĩ tới nguyên tòa nhà này để làm quán bar. Anh đi vào thang máy, ấn số năm, cửa thang máy mở ra, anh mới vừa đi ra, liền có hai cái bảo tiêu mặc đồ đen ở đường ra ngăn cản: “Phiền toái ngài đưa ra bảng số.”
“Cái gì cơ?” Kia hai người vừa cao vừa tráng, Thẩm Thư Vân không thể không ngửa đầu nhìn bọn họ, “Tôi tới tìm Ninh Vãn, hai người biết cậu ta sao?”
Anh mới vừa nói ra tên “Ninh Vãn”, hai bảo tiêu liền liếc nhau, tránh đường, thấp giọng nói: “Hoan nghênh Thẩm tiên sinh. Ninh tiên sinh ở phòng số chờ ngài.”
Thẩm Thư Vân đem tay bỏ vào trong túi, nhấp môi đi đến căn phòng cuối hành lang dài. Anh âm thầm suy đoán, quán bar tầng thứ năm hẳn là dành cho tư nhân, có thẻ phòng mới có thể vào. Nghĩ như vậy, không lâu đã đến trước cửa phòng số , nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt đen như mực, hít sâu một hơi, giơ tay gõ nhẹ.
Môn thực nhanh mở ra, tốc độ cực nhanh làm Thẩm Thư Vân cảm giác bên trong cánh cửa có người vẫn luôn ngồi cạnh cửa chờ đợi. Anh ngẩng đầu nhìn vào trong, Ninh Vãn đứng dưới cái đèn trần thủy tinh thật lớn, gương mặt thon gầy ẩn ẩn lộ ra chút bệnh sắc, hai quầng thâm dày đặc dưới mắt, thoạt nhìn thế nhưng còn tiều tụy hơn mình.
Thẩm Thư Vân đi vào, trở tay đóng cửa lại.
“Em đến trễ.” Ninh Vãn thanh âm không mặn không nhạt vang lên, mang theo cảm giác khàn khàn từ tính, “Anh còn tưởng rằng em sẽ không tới.”
Không khí trong phòng giống như bị ép tới thực loãng, Thẩm Thư Vân không dám nhìn thẳng Ninh Vãn, chỉ nhìn chằm chằm tấm thảm mềm mại dưới chân.
Ninh Vãn mở miệng trước đánh vỡ cục diện bế tắc: “Đã tới trễ, trước tiên phải phạt một chén rượu, được không?”
Thẩm Thư Vân coi lần này gặp mặt là quyết biệt, đây có thể là lần cuối anh và Ninh Vãn đời này gặp mặt. Thẩm Thư Vân tưởng tượng đến đây, không có biện pháp cự tuyệt: “được.”
Ninh Vãn xoay người đi đến phía dưới bàn tròn chỗ đèn treo, lấy một cái ly thủy tinh, mở một chai rượu vang đỏ. Màu đỏ của rượu dán lên vách ly thủy tinh mỏng chảy xuống đáy, phát ra tiếng nhỏ vụn. Ninh Vãn đổ nửa ly liền dừng tay, bưng ly rượu đi đến trước mặt Thẩm Thư Vân, đưa cho anh: “Thư Vân, em uống, chúng ta liền đoạn tuyệt.”
Thẩm Thư Vân tiếp nhận ly rượu, không có sự lạnh lẽo của thủy tinh như anh tưởng, trên cán ly thon dài còn vương độ ấm cơ thể Ninh Vãn. Thẩm Thư Vân nhìn chằm chằm con ngươi thâm thúy của Ninh Vãn, giơ tay uống cạn sạch ly rượu vang đỏ.
Chất rượu chua chát lạnh lẽo theo yết hầu chảy vào thân thể, đột nhiên sinh ra cảm giác chếnh choáng, cũng dần dần rút đi sức lực bản thân.
Đèn treo thủy tinh trước mắt lay động thành một mảnh trắng lớn, cái ly trong tay Thẩm Thư Vân rơi xuống, rớt trên mặt thảm dày cũng không vỡ, chỉ phát ra một tiếng trầm vang. Tiếp theo, Thẩm Thư Vân lảo đảo một bước, xương cốt như mềm oặt sắp ngã lên mặt thảm. Là Ninh Vãn duỗi tay tiếp được cơ thể ngã xuống của anh, không để anh chật vật ngã trên mặt đất.
Thẩm Thư Vân ý thức, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt đỏ quạch của Ninh Vãn.
Hết chương