Ninh Vãn còn đang ngủ, có người đẩy cậu tỉnh dậy trong lúc ngủ mơ, mộng đẹp bị phá tan tành, mới vừa xoa đôi mắt ngồi dậy từ một mảnh hỗn độn trên giường, thấy Thẩm Thư Vân nằm trên giường, chăn kéo cao cao, chiếc cằm nhòn nhọn đặt trên chăn, sắc mặt mệt mỏi sau cơn cuồng hoan.
Thẩm Thư Vân duỗi tay xòe ra trước mặt cậu, lộ ra lòng bàn tay rỗng tuếch. Ninh Vãn theo bản năng đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay Thẩm Thư Vân, lại bị Thẩm Thư Vân đập một cái bỏ ra —— một cái đánh không lưu tình, Ninh Vãn xoa mu bàn tay bị đánh hồng, ý thức dần dần thanh tỉnh.
Lòng bàn tay chỉa ra gần trước mặt cậu: “Thuốc.”
Ninh Vãn nhất thời không phản ứng kịp: “Thuốc gì cơ?”
“Thuốc tránh thai.” Thẩm Thư Vân nâng mí mắt, thanh âm lãnh lãnh đạm đạm, như là một chậu nước lạnh, rào một tiếng tạt xuống đầu Ninh Vãn, lòng Ninh Vãn từ nồng nhiệt bỗng chốc bị tạt lạnh như băng, “Loại mà tác dụng mạnh ấy.”
Ninh Vãn sửng sốt một chút, hít vào một hơi, chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ: “Được, anh đi mua cho em liền đây.”
“Còn có thuốc ức chế,” Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, lông mi khe khẽ run “Chuyện ngày hôm qua, là ngươi tình ta nguyện, không ai sai cả. Nhưng mà, sẽ không có lần thứ hai.”
“…… Được,” Ninh Vãn nắm tay thật chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cố tỉnh táo để trông thật trấn định tự nhiên, “Lúc nữa sẽ mời bác sĩ đến khám. Nếu thuốc tránh thai không có tác dụng, nếu em không muốn…… Xoá sạch cũng có thể.”
Thời điểm nói những lời này, trong lòng Ninh Vãn chỉ thấy lạnh lẽo, mỗi một chữ nói ra, trái tim lại mất đi một phần, cuối cùng đều vùi chôn trong động băng, mạch máu vốn đang lưu thông dường như bị đông lạnh thành vụn băng huyết.
Cậu biết Thẩm Thư Vân chỉ là không muốn lại có cái gì liên lụy tới anh.
Giữa bọn họ, có vô số khoản nợ dai dẳng, đã đến nước này, thật sự không cần phải làm phá nhiều thêm thứ gì.
Thẩm Thư Vân không lên tiếng, chỉ là khi Ninh Vãn đóng cửa rời đi, bàn tay dùng sức ấn vết sẹo màu tối trên bụng, mạnh đến mức lưu lại vết ấn đỏ trên bụng.
Ninh Vãn bắt đầu hiếm khi ra ngoài, cả ngày ở nhà cạnh Thẩm Thư Vân, nếu muốn mở họp cũng sẽ gọi người đi vào biệt thự, cùng những người đó gặp mặt, nói chuyện với nhau ở lầu một. Từ khi kỳ động dục của Thẩm Thư Vân qua đi, cậu cởi xích sắt trên cổ tay Thẩm Thư Vân ra, nhưng đồng thời cũng tăng thêm một bảo tiêu canh giữ ở cầu thang lầu hai. Những người canh giữ ở đây, Ninh Vãn đều sẽ luôn dặn dò bọn họ ngàn vạn không thể lên lầu hai.
Nếu gặp tình huống không thể không ra ngoài, Ninh Vãn sẽ mau chóng trở về. Thẩm Thư Vân có khi đứng ở trước cánh cửa sổ lớn, thần sắc đạm mạc nhìn Ninh Vãn lái xe đi, thẳng đến quẹo đi nơi phương xa biến mất không thấy tăm hơi. Thời điểm Ninh Vãn trở về, thường thường sẽ nhìn thấy thân ảnh Thẩm Thư Vân đứng trước cửa sổ, Ninh Vãn không khỏi âm thầm suy đoán, Thẩm Thư Vân rốt cuộc tiếng xe cậu trở về, mới đến bên cửa sổ xem, hay là từ lúc rời đi vẫn đứng tại đó, chưa hề rời đi đứng đó từng nấy thời gian?
Này đáp án chỉ sợ chỉ có mình Thẩm Thư Vân biết.
Bác sĩ như cũ một tuần đến khám cho Thẩm Thư Vân một lần, cũng may lúc này đây thuốc tránh thai xác thật có tác dụng, Thẩm Thư Vân không cần lại ăn nhiều đau khổ.
Ninh Vãn càng ngày càng buông lỏng giam giữ Thẩm Thư Vân, bởi vì đáy lòng cậu cũng là thật sự luyến tiếc nếu Thẩm Thư Vân bị trầm cảm.
Có khi Ninh Vãn sau khi ăn cơm chiều, nắm tay Thẩm Thư Vân đi dạo trong hoa viên, mùa xuân mang gió đêm thổi đến bọn họ, cũng thổi chẳng tiêu tan sự trầm mặc giữa hai người. Thẩm Thư Vân cũng không nói cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ là mỗi khi Ninh Vãn dẫn anh đi ra ngoài đi dạo, màn đêm buông xuống đi vào giấc ngủ đều sẽ rất sớm.
Cứ như vậy một ngày lại một ngày qua đi, Thẩm Thư Vân khí sắc bị chậm rãi bồi dưỡng trở lại, trên má cũng rốt cuộc cũng có thêm chút thịt, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp vài câu của Ninh Vãn. Tiểu Dụ Đầu thực ỷ lại Thẩm Thư Vân, nếu không thấy được Thẩm Thư Vân liền khóc, thời điểm Ninh Vãn thật sự dỗ không được, liền đem nó ôm lên lầu giao cho Thẩm Thư Vân, thông thường Thẩm Thư Vân dỗ hai ba cái, hoặc là hát mấy câu nhạc thiếu nhi, Tiểu Dụ Đầu liền nín khóc mỉm cười.
La Kiêu còn vẫn luôn duy trì liên lạc với Ninh Vãn, lúc nhàn hạ thì tới tìm Ninh Vãn tâm sự. Bọn họ đều đã lập gia đình, mấy chuyện đi quán bar party cũng chả còn hứng thú hăng hái như hồi còn trẻ, lại càng thích ngồi lì trên sô pha, uống rượu chém gió, hoặc là chơi hai ba trò thư giãn. Mấy ngày này hắn đi tới công ty tìm Ninh Vãn nhưng toàn vồ hụt, liền gọi điện thoại cho Ninh Vãn hỏi cậu rốt cuộc ở đâu. Ninh Vãn trước nay cũng chưa từng coi La Kiêu là người ngoài, trầm ngâm một lát liền gửi địa chỉ căn biệt thự này cho La Kiêu.
Lần đầu tiên lái xe tới nơi này, La Kiêu thiếu chút nữa bị rừng cây rậm rạp bóng râm choáng váng, căn biệt thự Ninh Vãn ngoại ô thành phố W nằm trên sườn núi, đường đi rất khó kiếm, dùng định vị dẫn đường cũng không ra, cuối cùng Ninh Vãn phải tự mình lái xe dẫn hắn đi lên, mang theo người vào trong nhà.
“Uống cà phê hay Coca?” Ninh Vãn không chờ La Kiêu trả lời, liền thay La Kiêu quyết định, “Coca đi, cà phê giờ mới pha, quá phiền toái.”
La Kiêu mắt trợn trắng: “Tóm lại cậu không tính toán chờ tôi quyết định, đã quyết định xong rồi, còn hỏi tôi làm gì?”
Ninh Vãn nhún vai: “Làm bộ khách sáo một chút.”
“Cậu nói tôi nghe sao biệt thự kia cậu không ở, sao phải ở chỗ này, đi xa như vậy giống như đang chịu tội?”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy phịch một tiếng —— nguyên lai là Ninh Vãn mở nắp lon Coca.
Ninh Vãn mặt không biểu tình ném cắp lon vô gạt tàn thuốc, sau đó đưa cho La Kiêu: “Không cần cậu quản.”
La Kiêu nhướng mày, nhận lấy lon Coca, hút bọt khí trắng trắng chảy theo thân lon: “Hắc, bây giờ còn không nói tiếng người đúng không? Nhưng mà… rốt cuộc làm sao vậy? Tôi cảm thấy cậu có hơi kì quái.”
Ninh Vãn mềm nhũn như tảo biển, không xương èo oặt ngồi trên trên sô pha bằng da, sau một lúc lâu mở miệng nói: “Không có gì. Lại nói tiếp, tớ ngược lại muốn hỏi cậu chuyện này, sau khi cậu tìm được Thích Tri Hàn, cậu ấy liền không muốn chạy sao? Cậu làm sao giữ chân người ta được?”
La Kiêu vô ý thức bóp lon Coca, lon nhôm phát ra một tiếng thét chói tai, như đang oán giận La Kiêu bóp quá chặt. La Kiêu nghĩ nghĩ nói: “Em ấy lúc đầu muốn chạy, một chút cũng không muốn cùng tôi trở về, nói phải đi, đang mang thai thì tôi sao có thể yên tâm để em ấy đi sao? Dù cho Tiểu Hàn không mang thai, tôi cũng không thể thả em ấy đi a! Tôi liền nghĩ, chả sao, cùng lắm thì mình da mặt dày một chút, em ấy đi đâu tôi đi theo đó, tôi quản không được em ấy, em ấy cũng không có biện pháp quản tôi đi đâu, cứ thế người chạy người đuổi. Theo tới khi nào em ấy cảm thấy mệt mỏi, muốn về nhà, tôi liền theo em ấy về nhà.”
Ninh Vãn sắc mặt trầm xuống: “Vậy nếu em ấy căn bản không muốn để cậu biết mình đi đâu, căn bản không muốn cậu tìm được thì sao?”
La Kiêu cũng ngây ngẩn cả người, hắn căn bản không tự hỏi qua vấn đề này, bởi vì hắn mỗi lần tìm được Thích Tri Hàn đều thực dễ dàng.
Lúc ấy chỉ lo nóng vội, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Thích Tri Hàn không chân chính nghĩ tới muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, cả đời không qua lại với nhau —— chỉ cần hắn động tâm tư, đi tìm, vẫn có thể từ khắp nơi tìm được chút tin tức rải rác.
La Kiêu mới trì độn phát giác, Thích Tri Hàn vẫn luôn tự cho hắn cơ hội…… Chờ hắn tới bắt lấy.
Cái gọi là gương vỡ lại lành, luôn phải có người níu giữ không buông, mới có cơ hội đoàn tụ.
“Này……” La Kiêu làm khó gãi gãi đầu, “Nói thật, cái này tôi cũng không biết. Như thế nào, là Thẩm lão sư nhà cậu phải đi? Đi rất xa, không bao giờ làm để cậu tìm được anh ấy?”
Ninh Vãn không hé răng, La Kiêu xem bộ dáng kia, liền biết mình đoán đúng rồi, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Cậu rốt cuộc làm chuyện gì, chọc giận một người tốt tính như anh ấy nhẫn tâm bỏ đi thế?”
Đột nhiên, trên lầu vang lên một tiếng vang lớn, căn nhà này cách âm rất tốt, nếu có thể ở lầu nghe thấy, trên lầu hai khẳng định là có động tĩnh rất lớn. Ninh Vãn sắc mặt đột biến, lập tức đứng lên bảo La Kiêu: “Hôm nay tôi còn có việc, không có cách nào ngồi chơi với cậu, cậu đi về trước đi, hôm nào tôi lại tìm cậu.”
Dứt lời, liền cất bước đi lên cầu thang.
La Kiêu cơ hồ bị đuổi đi, gãi gãi đầu không hiểu nổi đi ra ngoài đi, Ninh Vãn thật sự quá kỳ quái, không thể không làm người ta nghi ngờ, La Kiêu miên man suy nghĩ nửa ngày, thậm chí tưởng tượng đến cảnh Ninh Vãn giết người tàng thi, mới nghĩ tới mà lạnh cả sống lưng. Hắn đi ra cửa lớn, từ trong túi móc ra chìa khóa xe, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn nhà này.
Không nghĩ tới chính là, mới liếc mắt một cái, lại làm da đầu tê dại, cả người lập tức đóng đinh ở tại chỗ.
Lầu hai chỗ cửa sổ, có một người mặc đồ trắng, eo dán cửa sổ, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn xuống, nhìn thằng vào ánh mắt đang nghiên cứu tìm tòi của La Kiêu.
Bóng dáng kia, La Kiêu phi thường rõ ràng là ai —— đúng là bởi vì rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, cho nên mới cảm thấy cả người rét run.
Người đó thế mà lại là Thẩm Thư Vân!
Tại sao anh ấy lại ở trong căn nhà này? Ninh Vãn không phải nói không đem người mang về sao? Sao giờ lại thế này?
La Kiêu trong đầu loạn tùm lum, hắn nâng đầu, chỉ thấy Thẩm Thư Vân mở ra cánh môi, hà hơi trên cửa sổ, sau đó dùng ngón tay viết ba chữ cái: SOS.
Tiếp theo, Thẩm Thư Vân thực mau dùng tay lau mảnh sương mù màu trắng, rời khỏi chỗ cửa sổ. Thân ảnh màu trắng chợt lóe qua, chỉ còn rèm cửa hơi hơi phiêu động, tựa hồ đang không tiếng động nói cho La Kiêu, vừa mới hết thảy, hòan toàn không phải mộng.
Hết chương