Rất chói mắt.
Đèn thủy tinh treo trên trần nhà không chút bủn xỉn quăng xuống quang mang khiến tóc vàng của thiếu niên rực rỡ lấp lánh, đôi mắt y cũng một màu vàng kim, giống như topaz trải qua tạo hình tỉ mỉ, khiến làn da càng thêm tuyết trắng non mịn, y thoạt nhìn chỉ khoảng trên dưới tuổi, dáng người tinh tế, đẹp đến nỗi khó phân giới tính, lại không hề có một chút mị thái, đầy mặt đều là vẻ chưa trải qua thế sự thiên chân vô hạ.
Lý Việt Bạch phản ứng một giây đồng hồ mới làm bộ không để ý mà dời ánh mắt đi.
Thân là Đại tư tế của Tinh Hoàn giáo, nhất cử nhất động đều phải chú ý nhiều hơn, vừa rồi trong nháy mắt kia, chính mình quá chú ý đến thiếu niên sẽ bị người chung quanh phát hiện, không tốt lắm.
Hắn giả vờ không thèm để ý nhìn chung quanh bốn phía, may mắn là sự thất thố của mình không bị ai phát hiện.
Bởi vì những người khác cũng không nhịn được đem ánh mắt dán lên người thiếu niên kia.
Thiếu niên phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người, không khỏi có một chút thẹn thùng quẫn bách, lộ ra một nụ cười xin lỗi, hành lễ với Lý Việt Bạch ở phía xa xa, liền lui về sau một bước, một lần nữa trốn vào bóng tối.
Trên thực tế, từ lúc bắt đầu thiếu niên đã rất khiêm tốn, y mặc một bộ thường phục màu xám mộc mạc, an an tĩnh tĩnh đứng trong bóng tối bên cạnh Richard, không nói gì, cũng không làm ra bất cứ động tác dư thừa gì, chỉ là lúc nghe thấy tiếng mọi người hoan hô nghênh đón Đại tư tế mới lễ phép xoay người lại, trùng hợp là đúng lúc này, đèn thủy tinh treo trên trần nhà dưới sự điều khiển của máy móc lại thay đổi góc độ, chiếu ánh sáng rực rỡ lên người y.
Thiếu gia Richard nheo đôi mắt lại, nhìn nhìn thiếu niên, trong lòng một trận bực bội, sắc mặt khó coi, một chân gác lên ghế nhỏ, mở miệng răn dạy thiếu niên: "Cesare, đừng có không tiền đồ như vậy, đúng là trong nhà bổn thiếu gia có đại nhân vật lui tới, chính là một tên... như vậy cũng đáng để ngươi đối đãi ân cần sao?"
Richard lần trước tỏ tình không thành công, đối với Đại tư tế trở nên có chút vặn vẹo, càng là cầu mà không được, càng phải mở miệng hạ thấp, làm ra tư thái không thèm để vào mắt, nhưng y cũng sợ bị Lôi giáo huấn lần thứ hai, cho nên chỉ dám âm dương quái khí ngấm ngầm hại người, không dám nói thẳng ra tên tuổi Đại tư tế.
"Là thuộc hạ thất lễ." Thiếu niên rũ mắt, thấp giọng nói.
Tuy y mặc thường phục, trước ngực lại đeo thẻ tên kim loại, mặt trên có khắc tên cùng chức hiệu --- Cesare Persephone, hạ sĩ hạm đội số của giáo hội Tinh Hoàn.
Thiếu niên lớn lên xinh đẹp như vậy lại là một người lính, hơn nữa dòng họ cũng rất ít thấy.
Lý Việt Bạch đang âm thầm kinh ngạc, chỉ nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên, là Lôi Ares.
Nhìn thấy Richard đang ở cách Lý Việt Bạch không xa, Lôi không khỏi nhíu mày, không vui tiến lên đưa Lý Việt Bạch đi.
Hai người đi tới một khu vực khá thanh tịnh.
"Lôi, binh lính cậu chiêu mộ tuổi tác càng ngày càng nhỏ." Lý Việt Bạch cười nói: "Thiếu niên tóc vàng bên người Richard kia, tên gọi Cerase thoạt nhìn chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, cũng đã là binh lính của hạm đội số rồi."
"Hạm đội số do nguyên soái August Than trực tiếp quản lý." Lôi nhíu mày: "Thiếu niên kia không phải do tôi chiêu mộ."
Quả thật là thế, gần đây Lôi mới quyết định chiêu mộ binh lính quy mô lớn, những người trẻ tuổi y vừa chiêu mộ còn chưa chính thức tiến vào hạm đội, không thể có thẻ tên kim loại, lại càng không thể tới nơi này tham gia yến hội.
"Đây không phải chứng tỏ nguyên soái cũng đồng ý thu càng nhiều lực lượng trẻ tuổi tiến vào quân đội, hơn nữa đã sớm làm như vậy." Lý Việt Bạch nói.
Lôi cười lạnh một tiếng, khinh thường: "Kẻ cậu vừa nhìn thấy không được tính là binh lính chân chính."
Trong giọng nói của y tất cả đều là coi thường, trong lòng Lý Việt Bạch lộp bộp một chút, không khỏi lần nữa nhìn về hướng Cerase.
Chỉ thấy thiếu gia Richard làm càn sờ lên eo Cesare.
"Không lâu trước đây nguyên soái từng mời tôi đi hỗ trợ huấn luyện hạm độ số ." Thanh âm Lôi lạnh lùng: "Tôi cũng không thấy thiếu niên này ở đấy."
Nói đến đây, ý tứ đã rõ ràng.
Hạm đội số luôn có mấy cái danh ngạch, trên danh nghĩa là binh lính, trên thực tế lại là hộ vệ tư nhân của thiếu gia Richard.
Mà hộ vệ tư nhân này rốt cuộc là có ý gì, thì là chuyện kiêng kị rồi.
Thiếu gia Richard mười phần là tiểu bạo quân, nhìn thấy người xinh đẹp liền muốn chiếm làm của riêng, đương nhiên là không có khả năng tha cho Cesare, cho nên, chỉ sợ Cesare chưa từng chân chính đi theo hạm đội số đánh giặc.
Lý Việt Bạch không khỏi trầm mặc.
Hắn lần thứ hai kiểm tra lại kho ký ức một chút.
Dòng họ Persephone này cực kỳ hiếm thấy ở giáo hội Tinh Hoàn, mà thuộc về một hệ thống tôn giáo khác.
Màu tóc cùng màu mắt thiếu niên lại đặc biệt như thế, lại mang họ Persephone... chín trên mười là thành viên của Minh giáo giáo đồ.
Số lượng Minh giáo giáo đồ cực ít, màu tóc cùng màu mắt rất nhạt, tụ cư ở đảo quốc trên một hành tinh nhỏ nào đó không được để mắt đến, tự cấp tự túc, rất ít khi giao lưu với bên ngoài.
May mà chỉnh thể tư tưởng của Tinh Hoàn giáo giáo đồ tương đối bao dung, cho rằng giáo phái có số lượng ít như Minh giáo giáo đồ cũng nên có được tự do cùng tôn trọng, cho nên cũng hiếm khi gây phiền phức với bọn họ, trăm ngàn năm qua đều là bình an vô sự.
Sau khi Lý Việt Bạch nói ra suy đoán này, sắc mặt Lôi lạnh hơn.
"Lung Nguyệt, cậu biết là tôi không hề có một tí hảo cảm nào với Minh giáo giáo đồ." Lôi khinh thường.
Tính cách của Lôi vẫn có một mặt bảo thủ, đối với những dân tộc và quốc gia khác, y luôn ôm địch ý cùng cảnh giác.
Đề tài về thiếu niên Cesare nhỏ bé vô hại kia rất nhanh liền bị cho qua.
Hai người hàn huyên một ít, rất nhanh, yến hội liền bắt đầu.
Đại sảnh yến hội bày một dãy bàn dài, cơ hồ toàn bộ từ ngoài vào trong, đủ để mấy chục người ngồi, trên bàn được phủ lên khăn trải bàn trắng như tuyết, mấy chục bộ đồ ăn bằng bạc được xếp chỉnh tề, hết thảy đều cẩn thận tỉ mỉ, cũng không quá mức xa hoa.
Sau khi quặng Iridi bị bại lộ, trong lòng nhóm nhân sĩ thượng tầng của giáo hội Tinh Hoàn đều tràn ngập lo lắng, bởi vậy, yến hội lúc này cũng không có oanh ca yến hót, hết thảy đều được giản lược.
Nguyên soái August Than chủ trì yến hội, sau khi nâng cốc kính mừng mọi người một ly liền sớm rời tiệc.
Nhân viên quan trọng trong quân bộ tác phong xưa nay đã vậy, không muốn đem thời gian quý giá lãng phí ở việc ăn uống linh đình.
Ở một chỗ khác trên bàn, thiếu gia Richard cùng các thiếu niên tiểu thuộc hạ quý tộc của y lại là một quang cảnh khác, bọn họ mang tinh thần quần chúng phấn chấn đàm luận chuyện chiến tranh nổi lên, nói đến những anh hùng trong truyền thuyết, những dũng sĩ vô địch trên chiến trường, đắc chí thổi phồng bản lĩnh điều khiển máy bay tiêm kích (tấn công và tiêu diệt) của mình, còn tuyên bố tương lai nhất định mình có thể được tung hoành biển sao, kiến công lập nghiệp, đúng là một cảnh tượng náo nhiệt.
Lý Việt Bạch bị một đám phu nhân quý tộc lớn tuổi vây khốn, các phu nhân lải nhải cùng hắn đàm luận chuyện thần Tinh Hoàn, đàm luận chuyện tế bái cùng cầu nguyện, rất có ý tứ sẽ không thả hắn đi.
Một bên bảo trì mỉm cười ứng đối, một bên nhìn thoáng qua hướng Lôi.
Lôi gật đầu với hắn, sau đó uống ly rượu chuẩn bị đứng dậy rời tiệc.
Quân vụ bận rộn, Lôi không có thời gian dây dưa ở chỗ này.
"Thật hâm mộ bạn bè của tao mà." Lý Việt Bạch cười khổ nói với hệ thống: "Tao cũng muốn chạy, ở đây quá mệt mỏi."
"Ký chủ, trước tiên đừng vội vàng thả lỏng như thế, sắp có chuyện xảy ra." Hệ thống nói: "Xin ngài chú ý một chút đến động tác của thiếu gia Richard."
"Hửm?" Lý Việt Bạch nhíu mày, nhìn về phía thiếu gia Richard.
Chỉ thấy thiếu gia Richard tuy ngoài miệng vẫn đang thao thao bất tuyệt quơ chân múa tay, ánh mắt lại mơ hồ nhìn về mấy góc trong sảnh yến hội.
Nhìn theo tầm mắt là có thể biết y đang làm cái quỷ gì.
Mấy tùy tùng của thiếu gia Richard đều đã sớm lén lút mai phục trong ba góc khác nhau, trong tay cầm súng bắn nước công suất lớn, súng nước chứa đầy chất lỏng sền sệt màu xanh biếc, hiện tại mấy họng súng này đều nhắm về phía Lôi đang rời đi.
Bọn nhóc này!
Thiếu chút nữa Lý Việt Bạch cười ra tiếng.
Nhất định là do Lôi từng hung hăng giáo huấn thiếu gia Richard một lần, thiếu gia Richard mới canh cánh ghi hận trong lòng, lúc này nhân cơ hội cha không có mặt nên bày ra trò đùa dai, cho Lôi bẽ mặt một lần.
"Ký chủ, ngài không lo lắng sao?" Hệ thống bình tĩnh hỏi.
"Tao lo cái gì?" Lý Việt Bạch cười: "Thượng tướng Ares nếu cái này cũng không tránh được, vậy mới thật là gặp quỷ."
Trong kho ký ức của hắn có rất nhiều hình ảnh nguyên chủ thời thiếu niên ở chung với Lôi, đứa con trai nào hồi nhỏ mà chả nghịch? Nói đến mấy trò quái đản cùng chơi súng nước, Lôi thời kỳ thiếu niên đúng là đạt tới đỉnh cao, so sánh với Lôi, thiếu gia Richard đúng là một hậu bối vụng về.
Lôi đã nhận ra từ lâu, y cũng không thèm để trong lòng, chỉ nhún vai nháy mắt trái với Lý Việt Bạch, ý bảo: Dù sao Nguyên soái cũng không ở đây.
Lý Việt Bạch nâng ly rượu thủy tinh lên che đi khóe miệng, ung dung thay đổi một tư thế thoải mái, tính toán xem kịch vui.
Kết quả, vài giây sau, trò hay trình diễn bằng hình thức hắn hoàn toàn không đoán trước được.
Thiếu gia Richard búng tay một cái, mấy tùy tùng liên tiếp ấn cò súng nước.
Ngay sau đó, Lý Việt Bạch hoa mắt, liền thấy một bóng hình nhảy ra chắn trước mặt Lôi.
Lôi thiếu chút nữa theo phản xạ có điều kiện bắt người nọ ném ra ngoài, cũng may sau khi thấy rõ liền dừng tay.
Là Cerase, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của y căng thẳng quá đỗi, nghĩa vô phản cố (đạo nghĩa không cho phép chùn bước) dùng thân thể chặn lại những chất lỏng xanh biếc được bắn ra. Trên thực tế, những chất lỏng xanh biếc đó được bắn ra từ ba phương hướng khác nhau, không có khả năng chắn được toàn bộ, nhưng chính là y lại ngây ngốc dang tay đứng yên ở đó, mặc cho chất lỏng sền sệt màu xanh biếc phun lên đầy đầu đầy người mình.
Nhóm người dự tiệc không phải phát ra từng trận kinh hô thì là tiếng cười ha hả, cũng có người nhíu mày trách cứ.
Lý Việt Bạch vội vàng đứng dậy đi về phía Lôi.
Rất nhanh liền bắn hết chất lỏng trong súng nước, mấy tên tùy tụng trộm ném súng nước xuống chạy ra ngoài, người khởi xướng huýt sáo một cái, làm bộ tất cả đều không liên quan đến mình.
"Lôi, cậu không sao chứ." Lý Việt Bạch quan tâm tiến lên.
Không cần nhìn cũng biết, chế phục màu đen phẳng phiu trên người Lôi không có bất luận vết nhơ gì, một giọt chất lỏng cũng không bị bắn đến.
Chính là bộ dáng của Cesare bi thảm hơn nhiều, quần áo màu xám của y toàn bộ biến thành màu xanh biếc, ướt đẫm nhỏ xuống chất lỏng mùi vị cổ quái, tóc cũng chẳng tốt hơn là bao, trên má còn dính một mảng lớn chất nhầy màu xanh.
"Cesare." Lý Việt Bạch chuyển sang y: "Cảm ơn cậu, chính là cậu thật sự không cần làm như vậy."
"..." Đại khái là bởi lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Đại tư tế như thế, mặt Cesare đỏ bừng, không nói gì, lộ ra một nụ cười đáng yêu.
"Mau đi rửa sạch đi, không có lần sau." Lý Việt Bạch duỗi tay vỗ vai y.
Chất lỏng màu xanh biếc dính nhớp dính lên bàn tay hắn.
"Ký chủ, hệ thống cảm thấy ngài như vậy thật ghê tởm." Hệ thống nhạt nhẽo nói.
"Ngốc, như vậy tao có thể nhân cơ hội bỏ trốn." Lý Việt Bạch nói: "Chung quy các phu nhân quý tộc còn không đến mức muốn đến nắm tay tao cầu tao chúc phúc gì đó..."
"Cesare, hiện tại mày cút ra ngoài cho tao." Thiếu gia Richard thấy kế hoạch thất bại, không chỉnh được thượng tướng Ares, không khỏi phát tiết toàn bộ tức giận lên người Cesare không nghe theo chỉ huy, sắc mặt y tối tăm, gầm ra từ kẽ răng: "Cút! Hôn nay không cần xuất hiện trước mặt tao!"