Mấy giờ, sau, một thông tin giật gân thổi qua toàn bộ đế quốc giáo hội Tinh Hoàn, đồng thời cũng lan đến Đế quốc, Liên minh.
Nguyên soái Ausgust Than chấp chưởng quân bộ, đột phát bệnh tim, bỏ mình.
"Chúc mừng ngài, ký chủ." Hệ thống nghiêm túc nói: "Mặc dù trong hệ thống pháp luật của thế giới nguyên bản ngài ở giết người là phạm tội, nhưng trong thế giới này, đây là một thành công vĩ đại."
"Bệnh tim...?" Lý Việt Bạch nghi hoặc: "Thủ tướng đến cùng là làm thế nào mới có thể biến ám sát thành bệnh tim được?"
"Ngàn vạn lần không nên coi thường nhóm sát thủ của Thủ tướng." Hệ thống ý vị thâm trường.
"Tao biết bọn họ là nhóm sát thủ giỏi nhất quốc gia, nhưng cũng không ngờ hành động sẽ thuận lợi như thế." Lý Việt Bạch nói.
"Theo người trên là thành công viên mãn, nhưng nhóm sát thủ vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng phải chịu tổn thất thương vong." Hệ thống trả lời.
Nhóm ám sát là vũ khí ẩn trong bóng tối của Thủ tướng, một khi ra tay, nhất định sẽ thành công, nhưng hao tổn nghiêm trọng, chỉ sợ về sau khó có thể duy trì.
Đồng thời với việc ám sát, Thủ tướng cũng chế tạo một trận nổ ở trang viên, thành công tiêu hủy tất cả tư liệu tư mật, hơn mười phi công quân bộ rơi xuống trang viên đều chết trong trận nổ này.
Bí mật của Thủ tướng, một lần nữa được giấu đi.
Tuy rằng thành công loại bỏ đối thủ, bản vệ tính mạng bản thân, Thủ tướng lại không có chút ý tứ vui mừng nào -- một loạt sự kiện kế tiếp cũng đủ khiến ông sứt đầu mẻ trán, ứng đối phát mệt.
Quân bộ mất đi Nguyên soái như rắn mất đầu, rất có xu thế bạo phát loạn lạc, thành phần quan quân trung tâm với Nguyên soái càng hoài nghi, càng chĩa mũi nhọn vào Thủ tướng, chỉ trích ông là kẻ đứng sau màn, hẳn là nên bị phán án tử hình.
Thủ tướng đem tất cả áp lực quy tội đến trên người Đại tế ti.
Sao ông có thể không thấy, giữa trưa hôm ấy, Đại tế ti vẫn luôn châm ngòi thổi gió với bản thân, giật dây bản thân xuống tay ám sát Nguyên soái.
Vì thế, trong phòng tiếp khách của Giáo hoàng, Thủ tướng u ám chất vấn Giáo hoàng cùng Đại tế ti.
"Giáo hoàng bệ hạ, tôi đột nhiên có một chủ ý khá hay." Thủ tướng cười lạnh: "Có phải ngài đẩy tất cả các tội lên đầu tôi, khiến tôi phải phụ trách về cái chết của Nguyên soái, sau đó..."
Sau đó... Độc lãm đại quyền?
"Không có khả năng này!" Lý Việt Bạch nhìn sắc mặt Giáo hoàng, quyết đoán mở miệng phủ nhận: "Nước chúng ta từ khi dựng nước tới nay, chính là duy trì kết cấu theo thế chân vạc, nếu thiếu một chân liền không thể đứng thẳng. Giáo hội không có đủ lực lượng để thôn tính quân bộ cùng nghị hội, xin ngài Thủ tướng hãy yên tâm."
"A? Tôi còn tưởng là hết thảy đã nằm trong bàn tay Đại tế ti?" Ngữ khí Thủ tướng có chút chanh chua.
"Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy, ngài Thủ tướng là chiến hữu thân mật của chúng tôi, tất cả những điều tôi làm, đều là vì trợ giúp chiến hữu." Lý Việt Bạch bình tĩnh nói.
"Nếu tất cả những gì cậu làm là để trợ giúp tôi..." Thủ tướng ý vị thâm trường gật đầu: "Cục diện trước mắt, cậu tính toán giúp đỡ thế nào?"
Sau khi ám sát thành công, Thủ tướng hơi điều tra một chút, liền nổi lòng nghi ngờ với Đại tế ti.
Ngày ấy, phi hành khí của quân bộ đang trong quá trình đuổi bắt Lôi Ares, đi qua trang viên tư nhân. Hiện tại Nguyên soái đã chết, quân bộ đại loạn, trận đuổi bắt này cũng không giải quyết được gì.
Tướng quân Ares là hảo hữu chí giao của Đại tế ti, có lẽ tất cả đều có liên quan tới Đại tế ti.
Thủ tướng bây giờ đối với quân bộ rối bòng bong đã thúc thủ vô sách, chỉ có thể kí gửi hi vọng vào Đại tế ti, hi vọng Đại tế ti có thể đề ra phương án giải quyết, khiến quân bộ bình tĩnh trở lại.
"Về phần quân bộ... Đề nghị của tôi rất đơn giản." Lý Việt Bạch nói: "Nâng đỡ Nguyên soái kế tiếp chủ trì quân bộ là được."
"Tình huống trong quân bộ rắc rối phức tạp, người ủng hộ Ausgust Than cùng người phản đối mâu thuẫn kịch liệt." Giáo hoàng thở dài: "Vô luận là nâng đỡ bên nào, mâu thuẫn cũng sẽ không được giải quyết."
"Ý của Balder là muốn nâng đỡ Tướng quân Ares thành Nguyên soái kế nhiệm đi?" Thủ tướng cười lạnh.
Ý tưởng trong lòng bị nói đúng một phần, Lý Việt Bạch vẫn phải làm bộ dáng bất động thanh sắc.
"Không." Hắn lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi đề nghị nâng đỡ Richard Ausgust Than lên làm Nguyên soái kế nhiệm."
Giáo hoàng cùng Thủ tướng đều nhíu mi, không thể tin được Đại tế ti sẽ nói ra những lời hoang đường như vậy.
Bảo tên thiếu gia Richard vô dụng chưa dứt sữa lên làm Nguyên soái kế nhiệm?
"Có lẽ Richard khuyết thiếu kinh nghiệm, nhưng sư phụ của y là Tướng quân Ares." Lý Việt Bạch bổ sung thêm: "Làm như vậy, người ủng hộ Ausgust Than lẫn người phản đối đều không thể phản bác quyết định này."
Thủ tướng cười nói: "Quả nhiên không sai, đề nghị này của cậu, trên thực tế vẫn là đề cử Tướng quân Ares."
Thiếu gia Richard bề ngoài bướng bỉnh, lại hết sức e ngại Tướng quân Ares, đối với Tướng quân Ares nói gì nghe nấy, không dám cãi lại, nếu làm như vậy, Tướng quân Ares chính là Nhiếp chính vương của quân bộ.
"Đúng vậy." Lý Việt Bạch thừa nhận: "Hiện tại chỉ có Tướng quân Ares mới có khả năng thống lĩnh quân bộ, tôi tin Bệ hạ cùng ngài Thủ tướng cũng đồng ý chuyện này."
Khiến thiếu gia Richard trở thành Thiếu soái trên danh nghĩa, sau lưng có Lôi Ares giám hộ cùng giúp đỡ, tổ hợp như vậy, cho dù quái dị, lại có thể khiến người ủng hộ cùng người phản đối Ausgust Than á khẩu không thể nói gì được, có thể bảo trì cân bằng vi diệu trong một thời gian ngắn.
Giáo hoàng không mở miệng, sắc mặt lại hiện lên một tia hòa dịu, hiển nhiên là cho rằng sách lược này có thể làm.
Thủ tướng cũng cho rằng có thể tiến hành, nhưng vẫn chất vấn: "Balder, tuy đề nghị này có thể tiến hành, nhưng cũng trộn thêm ít nhiều tư tâm đi?"
"Tôi là bạn tốt của Tướng quân Ares không sai." Lý Việt Bạch thẳng thắn thành khẩn nói: "Nhưng là ngài Thủ tướng, ngài cũng là ân nhân cứu mạng của y."
Chính nhờ Thủ tướng kịp thời phái người ám sát Nguyên soái, Lôi Ares mới có thể thoát khỏi sự truy lùng của quân bộ.
Từ trước đến nay Lôi là người ân oán rõ ràng, cũng không nợ người khác, người như vậy nếu làm vị vua không ngai của quân bộ, trong tay Thủ tướng lại nhiều hơn một quân bài.
Sau khi cân nhắc, Thủ tướng cũng đưa ra phiếu tán thành.
Nghi thức kế vị của thiếu gia Richard được tổ chức long trọng mà thuận lợi.
Lôi Ares tự tay đeo huy chương tượng trưng cho quân quyền lên ngực Richard.
Nhưng mà sắc mặt Richard tái nhợt, thần thái hoảng hốt, thời khắc cảnh giác trốn bên cạnh Lôi, rõ ràng đang lo lắng mình cũng sẽ gặp phải vận mệnh giống cha mình, trong lúc tham quan duyệt binh, y thậm chí còn nắm tay Lôi.
Dưới tình huống như vậy, y càng thêm ỷ lại đối với Lôi.
"Không phải chứ?" Lý Việt Bạch tâm tình phức tạp hỏi hệ thống.
"Không phải cái gì?" Hệ thống không hiểu hắn đang hỏi cái gì.
"Lôi cùng Richard..." Lý Việt Bạch đau lòng.
"A?" Hệ thống lại càng không hiểu.
"Tao không thể thừa nhận tuyến tình cảm như vậy..." Lý Việt Bạch cả giận.
Thiếu gia Richard chính là một đứa nhóc đạo đức bại hoại, làm sao có thể hợp với bạn tốt của mình?
"Tuyến tình cảm?" Hệ thống rốt cuộc hiểu rõ: "Ký chủ, ngài không cần lo lắng, tuyến tình cảm hiện tại không rõ ràng, thiếu gia Richard đối với Tướng quân Ares thuần túy là ỷ lại mà thôi."
"Tên nhóc này mắc chứng Stockholm sao?" Lý Việt Bạch điên cuồng châm chọc trong lòng: "Chẳng lẽ lại thiếu đánh? Bởi vì Lôi đánh y nhiều nên y cảm thấy ỷ lại vào Lôi??"
"Trên ý nghĩa nào đó, cách nói của ngài rất có đạo lý." Hệ thống nói: "Thiếu gia Richard từ nhỏ thiếu thốn sự quản thúc, bởi vậy, người duy nhất có thể quản thúc y, ở trong lòng y đương nhiên rất đặc biệt, đương nhiên là đáng giá tín nhiệm nhất."
"Cẩn thận ngẫm lại, tao hẳn là nên cao hứng mới phải." Lý Việt Bạch cố gắng bình tĩnh: "Trên sử sách thường như thế này: Thiếu chủ làm bộ khuất tùng, trên thực tế nằm gai nếm mật, thời khắc chuẩn bị bồi dưỡng cho vây cánh của mình, lật đổ kẻ nhiếp chính... Cốt truyện như vậy, tao không hi vọng sẽ xảy ra trên người Lôi. Nếu thiếu gia Richard thực sự yếu đối, thực sự nguyện ý đem tất cả quyền lực giao cho Lôi, vấn đề an toàn của Lôi liền được bảo đảm."
"Ký chủ, ngài thật sự không thích Lôi sao?" Hệ thống nỏi.
"Không phải loại thích đó." Lý Việt Bạch cố gắng tìm tòi trong nội tâm bản thân, phát hiện nơi đó không hề có tình yêu.
"Vậy Cesare..."
Vừa nghe đến cái tên Cesare, giá trị tức giận của Lý Việt Bạch đầy trong nháy mắt.
"Trước khi giết chết Cesare, tao không muốn lo lắng vấn đề yêu đương." Lý Việt Bạch nói.
Một khắc Nguyên soái rơi đài, Lý Việt Bạch bắt đầu tiến hành truy lùng Cesare.
Nhưng mà Cesare biến mất, có lẽ dự tính đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, rất nhanh làm ra ứng đối, y hoàn toàn không để ý với sinh tử của Nguyên soái Ausgust Than, lập tức suất lĩnh hạm đội trốn chạy trong vũ trụ mờ mịt.
Lúc đầu Lý Việt Bạch cảm thấy phẫn nộ, dần dần, phẫn nộ biến thành lo lắng cùng tuyệt vọng.
Sau lưng Cesare, là Đế quốc cường đại.
Nếu Cesare vẫn luôn bị bản thân nắm trong lòng bàn tay, không kịp liên hệ với Đế quốc, như vậy còn có hi vọng, nhưng hiện tại y trốn thoát, điều này có nghĩa rằng, Đế quốc sẽ rất nhanh nhận được báo cáo của Cesare, dưới sự giật dây của Cesare, cấp tốc làm ra phản ứng, phản ứng này có thể thủy diệt toàn bộ quốc gia giáo hội Tinh Hoàn trong nháy mắt.
Gần ba ngày sau, Đế quốc liền làm ra phản ứng.
Đế quốc nhờ tin tức Cesare gửi tới, biết được nguyên nhân chết của Nguyên soái Ausgust Than có điểm kỳ quái, có lẽ là bị ám sát.
Nguyên soái Ausgust Than làm việc cho Đế quốc, ông vừa chết, kế hoạch thông qua tay ông lấy được quặng Iridi của Đế quốc thất bại trong tiếc nuối.
Đây không chỉ là một hồi ám sát chính trị -- đây là sự phản kháng quốc gia giáo hội Tinh Hoàn dành cho Đế quốc!
Thất bại về thất bại, tức giận về tức giận, bên ngoài, những lời này không thể nói.
Đế quốc chế tạo một cái kíp nổ -- phái vài điệp viên ẩn núp ở quốc gia giáo hội Tinh Hoàn làm giả một phong bưu kiện, bưu kiện này lấy danh của nghị viên quốc gia viết, bên trong công bố kế hoạch tương lai của quốc gia này -- khai thác quặng Iridi, chế tạo vũ khí, đối kháng Đế quốc.
Ngay sau đó, Đế quốc liền lấy cái cớ bị quốc gia bị uy hiếp trên mặt quân sự, chuẩn bị xuất binh với quốc gia giáo hội Tinh Hoàn.
Bọn họ không muốn hao tổn tâm cơ dùng phương pháp khéo léo lấy được tinh quặng Iridi, mà chuẩn bị dùng phương pháp trực tiếp nhất -- dũng vũ lực xâm lược.
Từ trên xuống dưới quốc gia giáo hội Tinh Hoàn lâm vào khủng hoảng.
Lực lượng quân sự của Đế quốc quá mức cường đại, căn bản không thể chống cự.
Giáo hoàng cùng Thủ tướng thương nghị qua, quyết định hướng Liên minh cầu viện.
Liên minh cũng nghĩ đến tinh quặng Iridi, đương nhiên không có khả năng ngồi nhìn Đế quốc độc chiếm.
Sau một phen hỗn loạn, Liên minh cũng giơ cờ lên, nhân danh phản đối hành động xâm lược ngang nhiên của Đế quốc đối với quốc gia giáo hội Tinh Hoàn, quyết định xuất binh, vì hòa bình, bảo hộ quốc gia giáo hội Tinh Hoàn tránh khỏi ma trảo của Đế quốc.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, trận hỗn chiến giữa ba thế lực là không thể tránh được.
"Rốt cuộc vẫn đi đến bước này." Lý Việt Bạch độc thoại trong khi đang tản bộ ở hoa viên, nhớ lại cảnh tượng lần đầu bản thân xuyên không tới, mặc dù chưa đầy hai năm, nhưng lại giống như cách cả một thế hệ.
"Đúng vậy." Hệ thống nói.
"Nếu tao có thể kịp lúc bắt Cesare, hiện tại sẽ không..." Lý Việt Bạch nói.
"Ký chủ, xin ngài không cần tự trách, đi đến bước này là không thể tránh khỏi." Hệ thống an ủi.
"Cứ như vậy..." Lý Việt Bạch cũng không cảm thấy được an ủi: "Chúng ta sẽ rất vất vả mới thắng được."
"Thắng?" Hệ thống cả kinh: "Hiện tại tình huống đã như vậy, ký chủ vẫn cảm thấy bản thân có thể thắng sao?"
"Đó là đương nhiên, thắng thì nhất định phải thắng." Lý Việt Bạch kỳ quái: "Nếu không, mày nghĩ tao và mày sẽ tìm cách gì? Tìm cách thua như thế nào sao?"
"Tôi cho rằng ngài đang tự hỏi nên tự sát như thế nào thì tốt nhất..." Hệ thống xin lỗi.
"..." Lý Việt Bạch bị hệ thống chọc giận đến nỗi nở nụ cười.
- ----------
Note: Mình cảm thấy LVB ở thế giới này cứ như ông tơ bà nguyệt í, hết ship Lôi x Cesare lại đến Lôi x Richard =)) Nhân tiện, bạn nào có bản edit của truyện "Điện thoại của ta thông tam giới" từ chương trở đi nếu có lòng tốt thì hãy liên hệ với mình với, hôm trước đang edit tự nhiên ông anh bảo edit cho ông truyện này để ông đọc, ông chê bản cv khó đọc quá =))