Mấy ngày sau, Cát Tường điện.
So sánh lần xuyên này với lần xuyên trước, điều Lý Việt Bạch kinh dị nhất vẫn là mình có thể lực lượng điều động được.
Lần xuyên trước, mình giống như cột sáng tư lệnh, người duy nhất có thể huy động được là Diệp Thanh, cho nên toàn bộ hành trình đều là kề vai chiến đấu hoặc đơn đả độc đấu.
Lần xuyên này mỗi ngày đều có hàng vạn tu sĩ Côn Luân nghe theo sự sắp xếp của mình, nếu ngày nào đó phái thiếu vài người, hoặc thiếu chú ý đến phong nào các nào đều có thể khiến tu sĩ hoài nghi có phải mình bị tế tửu đại nhân vứt bỏ hay không.
Nhiều người càng phải làm việc cẩn thận, mỗi một mệnh lệnh đều quyết định sinh tử của vô số người.
Ngọc Thiên Lưu mang thủ hạ đi trốn, không biết tung tích, có người nói giặc cùng đường không nên đuổi theo, cũng có người nói nên thừa dũng truy giặc cùng đường. Dựa theo hướng đi của cốt truyện, ngày nào đó Ngọc Thiên Lưu sẽ tập kết nhân mã lần thứ hai giết ngược trở lại Côn Luân, so với ngồi chờ hắn tới trước cửa, không bằng chuẩn bị trước.
Lý Việt Bạch phái không ít mật thám ra ngoài, khắp nơi tìm kiếm tung tích của Ngọc Thiên Lưu, hi vọng có thể mang về một ít tin tức hữu dụng, ở trong những mật thám đương nhiên cũng không thiếu thích khách.
"Phái người ám sát huynh trưởng?" Ngọc Thiên Cơ lười biếng nằm trên đùi Lý Việt Bạch, một tay cầm hoa quả từ trên bàn thủy tinh đưa tới miệng: "Chủ ý không tồi, chẳng qua..."
"Tiên Chủ lo lắng cho an nguy của mật thám cùng thích khách sao?" Lý Việt Bạch thấp giọng nói: "Cho bọn họ mệnh lệnh, đương nhiên phải để bảo vệ an toàn của bản thân lên trên cùng, tìm hiểu tin tức chỉ là phụ, ám sát cũng không phải nhiệm vụ hàng đầu, còn nhiệm vụ cuối có cơ hội tuyệt hảo mới ra tay, bởi vậy, không cần lo lắng."
"Không phải." Ngọc Thiên Cơ bĩu môi: "Vạn nhất huynh trưởng thật sự bị ngươi giết, vậy nhiệm vụ thế giới này chẳng phải là thành công hoàn thành? Mục mỹ nhân cứ như vậy mà rời khỏi ta sao? Cái này làm sao mà tốt được?"
"Ký chủ, nhiệm vụ chính của lần xuyên này quả thật là giết chết Ngọc Thiên Lưu." Hệ thống nhảy ra nhắc nhở: "Ngọc Thiên Lưu vừa chết, nhiệm vụ liền thành công, ngài phải trở về cái phòng kia... Chờ đến thế giới tiếp theo."
"..." Lý Việt Bạch giật mình, theo bản năng nói: "Nhiệm vụ đương nhiên phải hoàn thành, nếu không..."
"Nếu không chúng ta sẽ chết đúng không?" Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Bổn Tiên Chủ lại cảm thấy, so với chuyện cùng Mục mỹ nhân đường ai nấy đi, chúng ta cùng chết càng thống khoái hơn."
"Đừng ngớ ngẩn." Tay Lý Việt Bạch sờ trán y: "Mục đích hàng đầu của chúng ta không phải giành chiến thắng sao?"
"Được được được." Ngọc Thiên Cơ thích ý cọ cọ tay hắn: "Lại nói, Mục mỹ nhân rốt cuộc phái bao nhiêu người đi ám sát Ngọc Thiên Lưu?"
"Đúng vậy ký chủ, rốt cuộc ngài phái bao nhiêu người đi ám sát Ngọc Thiên Lưu?" Hệ thống cũng hỏi theo.
Đồng thời bị hai "người" hỏi cùng một vấn đề làm Lý Việt Bạch lại có ảo giác trở lại lớp học.
"Mày không phải hệ thống công nghệ cao sao?" Lý Việt Bạch kinh ngạc hỏi hệ thống: "Đơn giản như vậy cũng không tính toán được?"
"Ý là nói, hệ thống không tính được là không nên, bổn Tiên Chủ không tính được là rất bình thường sao?" Ngọc Thiên Cơ ủy khuất làm nũng.
"..." Lý Việt Bạch thật vất vả mới nhịn xuống xúc động muốn gật đầu.
Tiên Chủ đại nhân tuy trên phương diện quyết định đại sự còn có chút anh minh, nhưng trước nay không câu nệ tiểu tiết, trên phương diện tính toán viết chữ có thể sai bao nhiêu thì sai bao nhiêu cũng được.
Quay lại vấn đề chính, ngay cả Lý Việt Bạch cũng không biết mình đã phái đi bao nhiêu mật thám.
Dù sao loại chuyện này cũng không thể quang minh chính đại làm, cho dù ở trong Côn Luân cũng chỉ có mấy tâm phúc được tin tưởng biết, cả sự kiện hư hư thật thật, thật thật hư hư thì mật thám nằm vùng mới không bị lộ bí mật.
"Quay lại vấn đề, Mục mỹ nhân nhi, ta nhớ rõ người ngươi phái, có mấy kẻ là thủ hạ của Vạn Quảng Lưu." Ngọc Thiên Cơ lười biếng nói: "Vạn Quảng Lưu này, lão nhân gia ngài tin được sao?"
"Một đời này còn tin được." Lý Việt Bạch nói.
Vạn Quảng Lưu phong chủ Thanh Long phong, trong cốt truyện nguyên bản là phần tử nguy hiểm, nhân tố không ổn định, một đời này Lý Việt Bạch hết sức cẩn thận, nơi chốn đều chú ý khen thưởng vật chất cùng khai thông tâm lý cho người này, cẩn thận đến trình độ này, nếu người này còn làm phản, vậy quá không thức thời.
"Chính là theo bổn Tiên Chủ biết." Ngọc Thiên Cơ cầm quạt lên, dùng mặt quạt che miệng lại, cười trộm nói: "Không lâu trước đây, Vạn Quảng Lưu vừa thú Cơ Dao làm vợ."
"A, chuyện này..." Lý Việt Bạch lại cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
Trước khi bắt đầu tiên minh đại hội, Cơ Dao đã khá cấp bách, gia tộc nàng đã rơi đài, chính là nàng không cam lòng mất đi địa vị của mình, đương nhiên sẽ nóng lòng tìm kiếm một vị phu quân địa vị cao hơn, thậm chí lần đầu còn đánh chủ ý lên đầu Lý Việt Bạch.
Sau khi bị Lý Việt Bạch dọa chạy, nàng mới ý thức được Vạn Quảng Lưu càng là đối tượng săn bắn thích hợp.
"Việc này ta đương nhiên biết." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Đại hôn của phong chủ Thanh Long phong, Tiên Chủ cùng tế tửu sao có thể không biết? Chỉ là quá nhanh."
Hai người này quen biết trước khi bắt đầu tiên minh đại hội, tiên minh đại hội vừa kết thúc không lâu liền vội vàng thành hôn.
"Nhanh?" Ngọc Thiên Cơ nheo đôi mắt lại, đánh giá Lý Việt Bạch từ trên xuống dưới: "Sao lại nhanh? Chẳng lẽ phải giống như Mục mỹ nhân, cả đời giữ mình trong sạch?"
"..." Lý Việt Bạch đã quen chuyện Ngọc Thiên Cơ đem đủ loại đề tài dẫn đến việc đùa giỡn mình, đơn giản nhắm mắt lại, bắt đầu thầm đánh giá trình độ nguy hiểm của Cơ Dao.
Đánh giá không bao lâu liền có người bái kiến.
Người tới là một tâm phúc đắc lực, hắn đi nhanh như chớp, bẩm báo: "Tiên Chủ, tế tửu đại nhân, người ngài phái ra đã trở lại..."
"Người phái ra" này, đương nhiên là mật thám.
"Là ai?" Lý Việt Bạch mở mắt.
"Thủ hạ của Vạn phong chủ..." Tâm phúc thấp giọng nói.
"Hiện mật thám ở đâu?"
"Vừa vào sơn môn không lâu, dựa theo quy củ, trước phải đi bẩm báo rõ ràng với Vạn phong chủ, sau đó tới bái kiến Tiên Chủ..."
"Miễn." Lý Việt Bạch vội vàng hạ lệnh: "Bảo hắn tỉnh lược lễ nghi phiền phức này đi, trực tiếp tới gặp Tiên Chủ là được."
"Vậy còn Vạn phong chủ..." Tâm phúc sửng sốt.
Mọi người ai cũng biết Vạn phong chủ tính tình kiệt ngạo, cho dù là mệnh lệnh của Tiên Chủ cũng chưa chắc tuân theo. Lần này thủ hạ bỏ qua gã, trực tiếp gặp Tiên Chủ, chẳng phải là không xem phong chủ gã ở trong mắt?
"Bên Vạn phong chủ, ta sẽ tự mình đi." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại ngươi nhanh chóng ngăn cản họ, bảo họ trực tiếp tới Cát Tường điện."
"Vâng." Tâm phúc tuân lệnh, vội vàng rời đi.
"Ký chủ tại sao lại khẩn trương như thế?" Hệ thống khó hiểu: "Vài tên mật thám kia có là gì chứ, vội vã bảo bọ họ lại đây..."
"Dựa theo quy củ, quả thật bọn họ nên hộ báo với Vạn phong chủ trước." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ là, bên người Vạn phong chủ nhiều hơn một Cơ Dao."
"Ngài sợ Cơ Dao nghe thấy tin mật thám?" Hệ thống nói: "Hiện tại nàng không đủ sức làm chuyện xấu đi..."
"Cẩn thận vẫn tốt hơn." Lúc nói chuyện, Lý Việt Bạch đã nhanh chóng rời đi.
"Này..." Ngọc Thiên Cơ còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Việt Bạch đẩy ra, đành phải gân cổ kêu lên: "Mỹ nhân nhi ngươi đi đâu đó?"
"Ta đi mời Vạn phong chủ, ngươi chờ ở chỗ này." Khi trả lời, Lý Việt Bạch đã đi xa mấy trượng.
Ngọc Thiên Cơ quen thói đang tính ăn đậu hủ lại bắt phải không khí, đôi tay mất đi mục tiêu giơ lên giữa không trung, cực kỳ xấu hổ.
"Mỹ nhân nhi, ngươi không khỏi quá tuyệt tình đi..." Ngọc Thiên Cơ vội vàng giả vờ đáng thương làm Tây Thi ôm ngực: "Nói đi là đi, cư nhiên không mang theo bổn Tiên Chủ!"
"Ngoan, rất nhanh ta sẽ về." Trong đầu Lý Việt Bạch ngàn lời vạn chữ, nghi ngờ tăng cao, không thèm phản ứng Tiên Chủ trẻ con nhà mình, theo bản năng xua xua tay, nói ra câu thường dùng để dỗ học sinh.
Lần xuyên này, hắn vẫn luôn tận chức tận trách sắm vai nhân vật Mục Thanh Ninh, muốn nghiêm túc liền nghiêm túc, muốn đứng đắn liền đứng đắn, tận lực không để lộ tính cách của mình, nói ra một chữ "Ngoan" như thế, không khỏi có chút mới lạ.
"Ai nha ai nha..." Ngọc Thiên Cơ giống như vừa được ăn cái gì ngon ngọt, lập tức phấn khởi xoa ngực: "Những lời này bổn Tiên Chủ nghe sao lại thân mật vậy nhỉ, chẳng lẽ một mảnh chân tình của bổn Tiên Chủ rốt cuộc đả động được mỹ nhân nhi rồi sao..."
Để lại y một mình say mê trong điện, Lý Việt Bạch mang theo mấy tâm phúc bên người tới Thanh Long phong.
Số tu sĩ Thanh Long phong không ít, nổi tiếng kiếm thuật cao siêu, gần đây vừa thắng trận, sĩ khí tăng vọt, mỗi ngày đều xếp trận hình, tu tập kiếm thuật.
Hơn nữa phong chủ vừa mới đại hôn, không khí vui mừng còn chưa tan hết, toàn bộ Thanh Long phong đều vô cùng náo nhiệt, toàn bộ tốt lành.
Lý Việt Bạch cũng không có tâm tán gẫu cùng chư vị tu sĩ, cũng không bảo người thông báo, lập tức tìm tới thư phòng của Vạn Quảng Lưu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngoại trừ Vạn Quảng Lưu, Cơ Dao cũng ở đó.
"Tế tửu đại nhân?" Vạn Quảng Lưu thấy Lý Việt Bạch đột nhiên tới chơi, trong lòng một trận kinh ngạc, lông mày nhướn lên, vội vàng đứng dậy tiến lên nghênh đón: "Tế tửu đại nhân vì sao tự mình quang lâm hàn xá? Chẳng lẽ là có chuyện lớn gì?"
Xưa nay tính cách gã chính chính là như vậy, cương trực thô bạo, có cái gì nói cái đó, không sợ đắc tội người khác.
Lý Việt Bạch thấy gã như vậy, càng thêm yên tâm.
Hiện tại Vạn Quảng Lưu vẫn đối đãi với Mục Thanh Ninh như người một nhà, không sinh ra khoảng cách thù hận gì cả, cho nên nói mới nói chuyện tùy tiện như thế.
Trời mới biết Lý Việt Bạch phí bao nhiêu công tới chuyện chiếu cố cảm thụ của Vạn Quảng Lưu, nơi chốn đều tránh đắc tội gã, hiện tại xem ra những nỗ lực này không uổng phí.
"Không có việc gì." Lý Việt Bạch bày ra đầy mặt nụ cười ấm áp đạt chuẩn, nói: "Mấy ngày trước Vạn phong chủ đại hôn, bỉ nhân lại không thể tự mình trình diện, cho nên hôm nay tới cửa, coi như bổ sung lễ nghĩa chậm chút đi."
"Ha ha ha ha... Vậy liền cảm ơn tế tửu đại nhân." Vạn Quảng Lưu cười nói.
Cơ Dao ngồi trước án đứng dậy, thướt tha tiến đến hành lễ với Lý Việt Bạch: "Đa tạ tế tửu đại nhân."
Nàng vẫn mặc váy áo đỏ thẫm như cũ, tóc quấn thành búi, tùy ý cắm mấy chiếc trâm mã não, ung dung hào phóng, đầy mặt tươi cười, đúng tư thái hạnh phúc sau tân hôn, lại có vài phần nhiệt tình nhìn không ra.
Lý Việt Bạch cùng phu thê hai người họ hàn huyên vài câu, tùy ý quan tâm một chút, liền nói: "Vừa lúc Tiên Chủ có một số việc muốn thương lượng cùng Vạn phong chủ, không bằng Vạn phong chủ cùng bỉ nhân đi đến Cát Tường điện?"
"Tiên Chủ có lệnh, tại hạ không dám từ chối." Vạn Quảng Lưu cười nói: "Chỉ là không biết mọi chuyện ra sao?"
Lý Việt Bạch cười mà không đáp.
Cơ Dao thấy thế, lập tức minh bạch, hành lễ, cúi đầu nói: "Là thiếp thân lỗ mãng, tế tửu đại nhân có chuyện quan trọng giao cho phu quân, thiếp thân không nên ở đây."
Dứt lời, nàng liền xoay người làm bộ rời khỏi.
Trên mặt Vạn Quảng Lưu lập tức hiện lên vài phần không vui.
Trong mắt Vạn Quảng Lưu, tuy phụ mẫu Cơ Dao phạm tội, nhưng bản thân nàng vẫn trong trong sạch sạch, tuyệt không có ý xấu, tế tửu đại nhân không tin Cơ Dao, cũng đồng nghĩa với không tin mình, không cho mình mặt mũi.
"Mời quay trở lại, phu nhân cũng không phải ngoại nhân." Lý Việt Bạch cười nói: "Là chuyện Thiên Lưu quân, mật thám vừa mới truyền đến tin tức, nói Thiên Lưu quân hôm qua bị người ta ám sát."
Những lời này đương nhiên là giả, thuận miệng nói dối mà thôi.
Nhưng mà sau khi nghe những lời này, thân hình Cơ Dao hơi run một chút.
Nàng xoay người lại, lại là đầy mặt vui mừng, vội la lên: "Tế... Tế tửu đại nhân, lời này là thật chăng?"
Lý Việt Bạch gật gật đầu.
"Này... Thật tốt quá, mối họa lớn của Côn Luân cuối cùng cũng bị diệt trừ." Cơ Dao cười nói: "Thiếp thân chúc mừng Tiên Chủ, chúc mừng tế tửu đại nhân."
"Bỉ nhân nghe được, thời trẻ phu nhân từng một lòng một dạ với Thiên Lưu quân." Lý Việt Bạch bất động thanh sắc nói: "Hôm nay nghe được tin hắn chết, vì sao phu nhân lại lộ vẻ vui mừng?"
"Thời trẻ, Thiên Lưu quân là trưởng tử của lão Tiên Chủ, thiếp thân sao dám không khen hắn." Cơ Dao không tránh, đầy mặt thản nhiên: "Chính là hiện giờ, Thiên Lưu quân phạm phải tội lớn, đúc thành đại sai, uy hiếp tới mấy vạn tu sĩ Côn Luân ta, thiếp thân đương nhiên coi hắn là cừu địch, muốn diệt trừ sảng khoái, nghe được tin hắn chết, đương nhiên vui mừng khôn xiết."
"Phu nhân thâm minh đại nghĩa, bỉ nhân kính phục." Lý Việt Bạch thở dài: "Chỉ tiếc, tính thật giả của tin tức kia còn chưa biết."
"Thì ra là thế." Cơ Dao cũng thở dài, nhắm mắt lại.
Hàn huyên xong, sau khi Vạn Quảng Lưu cáo biệt phu nhân nhà mình liền cùng Lý Việt Bạch đến Cát Tường điện.
Ra khỏi Thanh Long phong, Lý Việt Bạch một lần rồi lại một lần nhớ lại động tác cùng biểu tình của Cơ Dao.
Một chuyến đi này không tệ, suy nghĩ của Cơ Dao thu hết vào đáy mắt.
Cho dù miệng nói căm thù Ngọc Thiên Lưu đến tận xương tủy, nhưng xem cách nàng nỗ lực che dấu biểu tình cũng động tác... Nàng giống với cốt truyện nguyên bản, vẫn đứng ở bên phía Ngọc Thiên Lưu.
Mà Vạn Quảng Lưu, ngược lại thật sự tình sâu ý nặng với Cơ Dao, mười phần tin tưởng, một phân tín nhiệm này không hề che dấu dù chỉ một chút.
"Tế tửu đại nhân." Ra khỏi Thanh Long phong, sắc mặt Vạn Quảng Lưu càng thêm không tốt, xung quanh không có người ngoài, thậm chí gã dám trực tiếp chất vấn Lý Việt Bạch: "Vừa rồi vì sao ngài cố ý thử thê tử của tại hạ? Chẳng lẽ ngài vẫn hoài nghi nàng?"
"Đắc tội." Lý Việt Bạch thở dài: "Thân phận của phu nhân, Vạn phong chủ cũng hiểu rõ..."
"Chuyện của phụ mẫu đâu liên quan gì đến nàng?" Vạn Quảng Lưu nói: "Nếu là cùng gia tộc nên bị liên lụy, ngày đó Thiên Lưu quân cùng Tiên Chủ cũng là huynh đệ, chẳng lẽ cũng có tội sao?"
"Vạn phong chủ tại sao dám cam đoan nàng tuyệt không hai lòng?" Lý Việt Bạch dừng chân, nói.
Câu nói vừa rồi của Vạn Quảng Lưu thật sự lỗ mãng cuồng vọng quá mức, quả nhiên người kia đặt trong hoàn cảnh khác một chút cũng không thay đổi.
"Cơ Dao là thê tử của tại hạ, hết thảy tâm tư của nàng, tại hạ thu hết đáy mắt." Âm thanh Vạn Quảng Lưu lạnh lùng: "Nàng tâm địa thuần thiện, tuyệt không phải người đầy bụng âm mưu quỷ kế."
"Càng là người thân mang trọng trách, càng phải đa nghi nhiều tâm tư, nếu không..." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh.
"Tại hạ vì Côn Luân anh dũng đấu tranh, chỉ vì bảo đảm bình an của mấy vạn tu sĩ Côn Luân, nếu ngay cả thê tử cũng bị hoài nghi... Vậy tại hạ thật không rõ tế tửu đại nhân còn có thể tin tưởng ai!" Vạn Quảng Lưu cả giận.
"..." Lý Việt Bạch trầm mặc một lúc lâu.
Trên thế giới này, có mấy ai có thể nhìn thấu người bên gối?
Người tự nhận là nhìn thấu đúng là khắp nơi đều có.
Nhưng xem thái độ của Vạn Quảng Lưu, nếu mình cứ tiếp tục hoài nghi Cơ Dao, vậy thật sự phải xé rách mặt với gã.
Thôi, xé rách thì xé rách đi.
"Vạn phong chủ." Lý Việt Bạch nghiêm mặt nói: "Nếu ngài khăng khăng tin tưởng nhậm lệnh phu nhân, vậy bỉ nhân đành phải... Tạm thời không trao đổi chuyện quan trọng của Côn Luân với ngài."
Giữa phu thê không có khả năng giấu giếm, nếu một ít bí mật bị Vạn Quảng Lưu biết được, vậy rất nhanh Cơ Dao cũng sẽ biết, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Thân thể Vạn Quảng Lưu cứng đờ, lửa giận trên mặt càng lúc càng nóng cháy, nhưng ngại lúc trước ở chung với tế tửu đại nhân khá hòa hợp, có tâm kính sợ với tế tửu đại nhân, không dám phát tác ngay lập tức.
"Nếu tế tửu đại nhân không tín nhiệm tại hạ, tại hạ liền cáo lui trước." Vạn Quảng Lưu chắp tay liền phất áo bỏ đi.
Lý Việt Bạch không giữ lại.
"Ký chủ, hệ thống cần phải cảnh cáo ngài, nếu mất đi tín nhiệm của Vạn Quảng Lưu, hậu quả rất không ổn." Hệ thống nhắc nhở.
"Hiện tại tao mất bao nhiêu tín nhiệm của gã?"
"Ước chừng %..." Hệ thống tính tính.
"... Cái này cũng rớt quá nhanh đi!" Lý Việt Bạch thực buồn bực, trời biết hắn lúc trước vì tích cóp % này mà phí biết bao tâm lực, lần này nói rớt liền rớt, thật sự rất đau lòng.
"Ký chủ, tốt nhất ngài lại nỗ lực một phen, duy trì tín nhiệm còn lại của Vạn Quảng Lưu đối với ngài, đừng để bị giảm xuống." Hệ thống nói.
"Vậy nếu cho Cơ Dao biết được chuyện cơ mật Côn Luân, trình độ nguy hiểm là bao nhiêu?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Khả năng quá nhiều, không thể tính toán." Hệ thống từ bỏ nói.
"Tao không dám mạo hiểm, nếu so sánh lên, đắc tội Vạn Quảng Lưu càng ổn thỏa hơn." Lý Việt Bạch nói.
Chuyến đi này hắn vốn vì mời Vạn Quảng Lưu, hiện tại chỉ còn một người, cũng chỉ có thể quay về như vậy.