"Ưm, về sau anh có thể thu lại một chút hay không? Cứ tiếp tục khiêu gợi người khác như vậy, em sẽ chịu áp lực rất lớn nha! Còn nữa, về sau bộ dạng đi tắm của anh cũng chỉ có thể cho mình em thấy thôi." Quý Nghiên bá đạo nói.
Lúc Bạch Thắng vừa tắm xong thật sự rất gợi cảm, đôi mắt sáng thâm thúy lộ ra một tầng hơi nước, khuôn mặt như vẽ, cô không muốn bị những người phụ nữ khác chiếm tiện nghi đâu!
“Ha ha.” Bạch Thắng cười khẽ một tiếng, cảm giác rất vui sướng. Cầm khăn mặt trong tay, đến gần cô, Quý Nghiện ngồi ở trên giường, đầu hơi ngửa lên vừa đủ để nhìn thấy nét mặt của anh, có lẽ vì vậy mà không hiểu sao một cảm giác áp bức chợt ập đến. Cô vô thức lùi về phía sau. Nhưng sau lưng lại đụng phải ván giường lạnh lẽo, Quý Nghiên không thể lùi tiếp, hai tay siết chặt cái chăn trước người, ánh mắt trong suốt không tự chủ được hơi nhìn anh.
Bạch Thắng đứng bên giường, hai tay chắp sau lưng, hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú chỉ cách cô vài centimet. Hơi thở nam tính mạnh mẽ lập tức bao phủ, tim Quý Nghiên bỗng nhiên lỡ mất một nhịp, không tự chủ được run rẩy, anh nhấc khóe môi, đối diện với ánh mắt cô, giọng nói mát lạnh mang chút trêu ghẹo không chút do dự chậm rãi nói: “Sau này dáng vẻ khỏa thân của anh cũng chỉ có một mình em được nhìn thấy.”
Nói xong, đúng như mong muốn liền nhìn thấy sắc mặt cô đỏ lên như muốn bùng nổ, Quý Nghiên há to miệng, nửa ngày sau mới kìm nén thốt ra một câu: “Lưu manh.”
Bạch Thắng ngồi thẳng lên, nhíu mày. “Lưu manh chỗ nào?”
Quý Nghiên theo phản xạ nói: “Chỗ nào cũng lưu manh.”
Bạch Thắng buồn cười giương môi: “Ừm, đàn ông không lưu manh sao có thể theo đuổi được bà xã?”
“…” Quý Nghiên bị anh làm cho nghẹn lời.
Anh lại nói: “Yên tâm, anh chỉ lưu manh với một mình em.”
“…” Loại lời này anh có thể đừng dùng bộ mặt phớt tỉnh như vậy mà nói được không?
Quý Nghiên muốn khóc rồi, dùng lời nói đấu với Bạch thiếu gia, muốn chiếm ưu thế không phải là rất khó khăn sao? Quý Nghiên quả quyết bại trận, cũng không phải là lần đầu tiên. Cô ôm chăn xuống giường, không thèm liếc anh một cái, chỉ để lại một câu: “Em cũng đi tắm.”
Liền chạy thục mạng.
Cho nên nói, da mặt mỏng đối phó với da mặt dày, so ra da mặt mỏng luôn phải chịu thiệt.
Bạch Thắng nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, trong mắt tụ lại vui vẻ. Ném khăn mặt sang một bên, rút cuốn tạp chí trên giường, hai chân bắt chéo tựa vào đầu giường, ngón tay lật tạp chí, dưới ánh đèn vàng nhạt khuôn mặt có vẻ tao nhã mà nhu hòa.
Hôm sau là ngày cuối tuần, vừa vặn Quý Nghiên được nghỉ.
Trong thời gian lễ Giáng Sinh này, nghỉ dưỡng thần là tốt nhất.
Cô thoải mái nhàn nhã ở nhà lên mạng.
Hôm này thời tiết rất tốt, ánh mặt trời cực kỳ ấm áp, lại không chói mắt, ánh sáng vừa đủ, trong không khí ngẫu nhiên thổi tới một cơn gió nhẹ, vừa mát lạnh vừa khoan khoái. Quý Nghiên ôm máy tính ngồi trên ban công, trên bàn gỗ mun nhỏ đặt một ly cả phê và mấy món điểm tâm ngọt tinh xảo, thật sự là đầy đủ cho một cuộc sống cá nhân!
Cô thỏa mãn nhếch môi, nhìn ra cảng biển xa xa, một bức tranh xanh thẳm đồ sộ, cực kỳ lộng lẫy. Phong cảnh Hong Kong ban ngày rất khác với ban đêm, đưa mắt nhìn có thể trông thấy tầng tầng lớp lớp những tòa cao ốc chọc trời, cùng với dãy núi xanh biếc trong lành dễ chịu, cảng Victoria vang danh toàn cầu, những chiếc thuyền nhỏ đang chạy. Giờ khắc này, có thể nói là phong cảnh nơi này rất tốt, có thể nhìn một cái là thấy được hết quang cảnh thành phố này.
Khiến tâm trạng con người cũng không tự giác được bắt đầu tốt lên!
Quý Nghiên bật máy tính, đăng nhập vào Cục Quốc An, dựa theo lời Dịch Vĩnh Quân nói với cô mà nhập vào mấy câu lệnh. Hình ảnh vừa chuyển, liền nhìn thấy một khung đối thoại màu đen.
Thành công rồi!
Quý Nghiên kiềm chế hưng phấn trong lòng, gõ chữ thoăn thoắt.
(Chú thích: là tên đăng nhập)
…
: Chỉ huy (Khuôn mặt cười)
Bạch thiếu gia: Nói.
Quý Nghiên bĩu môi, thật là lạnh lùng! Cô làm mặt quỷ với cái màn hình, gõ từng chữ từng chữ.
: Tiêu chuẩn xét duyệt NSA là gì vậy ạ? Bây giờ em đang muốn vào anh thấy có được không?
Bạch thiếu gia: Bản lĩnh như thế nào?
: Taekwondo nhị đẳng huyền đai, từng học Karate và Judo một thời gian...
Bạch thiếu gia: Tuổi?
: tuổi.
Bạch thiếu gia: À.
: …?
Bạch thiếu gia: Căn cơ bình thường, tuổi tác hơi lớn, bản lĩnh chưa đủ nổi trội.
Quý Nghiên: “…”
Lại bị ghét bỏ rồi! Căn cơ như vậy thì cô có thể hiểu được, nhưng tuổi hơi lớn? Quý Nghiên yên lặng, tuổi rõ ràng là độ tuổi như hoa chứ? Tiểu Bạch anh chắc chắn không phải người trái đất rồi! Hu hu… Chẳng lẽ anh nói chuyện với người khác đều là thẳng thắn như vậy sao? Quý Nghiên bị đả kích.
: Vậy là em bị out sao?
Bạch thiếu gia: Không hẳn. Thiên phú chế tạo súng ống đạn dược của em rất cao, đến sở nghiên cứu là được rồi.
Trong Cục Quốc An, không phải người nào cũng xông pha tiền tuyến, giống như vài nhân viên nghiên cứu hạt nhân, nhân viên kỹ thuật, đều ở hậu phương chuyên tâm nghiên cứu. Những người này đều không cần bản lĩnh, chỉ cần có kỹ năng cực tốt, khả năng tự vệ lại càng phải mạnh hơn, để lỡ có xảy ra chuyện gì thì tỉ lệ trốn thoát cũng lớn hơn chút. Trước kia cũng có xảy ra mấy vụ nhân viên nghiên cứu bị bắt sau khi làm phản, đương nhiên thà chết cũng không theo, cho nên, càng có nhiều người tài như vậy… thì khẳng định càng có ưu thế.
“…” Quý Nghiên lại im lặng lần nữa.
Nếu được rồi thì lúc đầu anh nói những thứ kia để làm gì? Bình thường đả kích người ta vui lắm sao? Cô cảm thấy Tiểu Bạch rất khổng tước mà.
: Vậy bây giờ em cần phải làm gì?
…
Không có người trả lời.
Quý Nghiên vừa ăn điểm tâm ngọt vừa ngồi đợi.
Trên màn hình vẫn không có hiện lên tin nhắn mới.
Vì vậy cô vừa cắn mấy miếng bánh ngọt vừa gửi đi mấy hàng dấu ba chấm.
…
Lặng im.
Năm phút sau.
Quý Nghiên nhìn một chuỗi dài dấu ba chấm mà mình gửi nãy giờ, đã chiếm hết toàn bộ khung chat, nhưng vẫn không thấy bất kỳ câu trả lời nào. Cô xoắn xuýt cắn ngón tay. “Không phải bị đứt mạng rồi chứ?”
Không có khả năng! Mạng lưới internet của nhà họ Bạch trước giờ luôn rất tốt, cực kỳ ổn định. Anh đang ở phòng làm việc, tín hiệu tất nhiên phải tốt hơn sân thượng mới đúng! Quý Nghiên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu xị xuống. A… Hay là lặng lẽ chạy tới phòng làm việc thử xem? Chắc không bị phát hiện đâu nhỉ?
Nhưng nếu như bị phát hiện thì cô cũng có thể nói là mình vô tình đi ngang qua mà o(n_n)o~
Quý Nghiên hạ quyết tâm, đang chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người cao ráo chậm rãi đi về hướng này. Hai tay đút vào túi quần, đi lại cực kỳ thong dong thoải mái, anh mặc quần áo ở nhà màu xám, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật lên vẻ trẻ tuổi đẹp trai của anh.
“Ây…” Quý Nghiên ngẩn người, không chút biến sắc khép laptop lại, đôi mắt trong sáng nhìn anh hỏi: “Sao anh lại qua đây?”
Chân dài bước tới, đi thẳng đến trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm mới nhàn nhạt quét lên cái laptop trên bàn nhỏ bị cô đóng lại kia, đuôi lông mày cong lên, ánh mắt chuyển lên người Quý Nghiên, mở miệng, mang theo một chút hờ hững nói: “Anh đến xét duyệt.”
Quý Nghiên hiển nhiên không kịp phản ứng.
Bạch Thắng cười nhẹ, thoáng chốc nghiêng người mở laptop của cô ra, Quý Nghiên còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy màn hình lóe lên, hình ảnh vừa nãy hiện ra trước mắt. Bạch Thẳng chỉ đơn giản liếc qua, một tay nâng laptop, một tay đặt lên trên màn hình, giơ nó đến trước mắt Quý Nghiên. Nhướn nhướn mày hỏi: “Nhà thiết kế vũ khí của anh.”
“…”
Quý Nghiên hóa đá.