Bạch Thắng im im lặng lặng nhìn cô, phong thái yên tĩnh mà kiên nhẫn.
Ánh nắng vàng ấm áp rơi trên người bọn họ. Sau nửa ngày, Quý Nghiên mới thở ra một hơi, mở miệng, nhưng mang theo mười hai phần mười không thể tin. “Làm sao anh biết?”
“Tra IP.” Anh bình tĩnh nói.
“…” Quý Nghiên á khẩu không trả lời được.
Cái máy tính này là vừa mới mua, chính cô đã cài đặt thêm mấy tầng bảo vệ. Nhưng mà về phương diện này Quý Nghiên hoàn toàn là chim non, chỉ biết duy nhất vài cái mà Dương Hàm Mặc đã dạy cô, cái máy tính trước kia cũng có bảo vệ, đều là Dương Hàm Mặc tự mình giúp cô thiết lập, cô sử dụng cũng rất yên tâm. Trái lại sơ sót hôm nay, dùng kỹ thuật của Bạch Thắng, tra IP của cô là chuyện dễ dàng, thủ đoạn này của cô hoàn toàn không đủ dùng.
Quý Nghiên ủ rũ nói: “Sao trước kia anh lại không tra IP của em?”
Bạch Thắng nói: “Cũng có điều tra, nhưng em đặt bảo vệ, anh nghĩ có lẽ là em không muốn cho mọi người biết rõ thân phận của em, nên không điều tra tiếp.”
Dù sao lúc ấy Quý Nghiên cũng chỉ vẽ thiết kế vũ khí cho Cục Quốc An, nói trắng ra chỉ là người làm công, chưa tính là nhân viên nội bộ, lại càng không liên quan đến bất kỳ chuyện bí mật nào, cho nên không có tính uy hiếp. Dù cô có thân phận gì, tự nhiên cũng sẽ không quá quan trọng.
Nếu như hôm nay không phải cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu khiến anh cảm thấy quen thuộc, hơn nữa lộ ra những tin tức kia, ăn khớp với Quý Nghiên, lại liên tưởng đến bản thân lúc dạy Quý Nghiên bắn súng, trong lúc vô tình đã cho thấy cô rất quen thuộc với súng ống, làm cho Bạch Thắng sinh nghi, chứ nếu không phải vậy thì anh cũng đã không thăm dò IP của Quý Nghiên rồi.
Giây phút chứng kiến thông tin này, Bạch Thắng thật sự có chút dở khóc dở cười.
Anh trịnh trọng nhắc nhở cô: “Nghiên Nghiên, em đổi máy tính xong đã quên mất cài đặt bảo vệ rồi.”
Quý Nghiên: “…”
Anh cũng không cần làm gì liền trực tiếp tra được tin tức của cô.
Quý Nghiên rớt nước mắt: “Kỹ thuật của em kém đến trình độ này sao?”
Đã đến mức có thể trực tiếp bỏ qua rồi.
Đâu phải cô không có cài đặt bảo vệ! Cô còn không ngừng cài thêm, mấy tầng bảo vệ đó cũng khá tốt mà. Huhu… Quý Nghiên càng cảm thấy bị đả kích.
Bạch Thắng nhíu mi: “Mặc kệ như thế nào, anh cũng rất kinh ngạc.”
Thì ra cô vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ là anh không biết.
Quý Nghiên không hổ là sinh vật đề kháng đả kích, nghe xong lời này, tinh thần lập tức tỉnh táo, hơi đắc ý nói: “Em đã nói em có thể bằng bản lĩnh của mình tiến vào NSA mà! Anh còn không tin.”
“Ừ, Nghiên Nghiên rất tuyệt!” Anh hùa theo lời cô nói tiếp.
Lời tán dương không hề keo kiệt chút nào làm cho trong lòng Quý Nghiên thoắt cái không còn vướng mắc, cảm giác thành tựu tỏa ra, cười tủm tỉm nhìn anh. “Thật là tinh mắt…”
Bạch Thắng khẽ cười lên.
Quý Nghiên thừa dịp hỏi luôn: “Như vậy coi như em đã được thông qua rồi đúng chứ?”
Ánh mắt của cô tràn ngập chờ mong, ai ngờ Bạch Thắng lại lắc đầu.
“Vẫn chưa được?” Sắc mặt của Quý Nghiên lập tức xị xuống. “Rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?”
Đừng nói là nãy giờ anh chỉ đang đùa giỡn cô thôi đó nha?
Bạch Thắng chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, em đi cùng với anh.”
Nghe giọng điệu của anh thì giống như là có ý muốn cô ở bên kia chờ một chuyến. Quý Nghiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bình thường anh cũng có về Bắc Kinh, nhưng thời gian luôn không lâu, mỗi lần xử lý xong chuyện liền nhanh chóng trở về.
Bạch Thắng nói: “Đi xử lý chuyện của thế giới ngầm, phải mất một ít thời gian. Nếu em đã muốn vào NSA thì lần này coi như là bài sát hạch của em đi, nếu như đạt yêu cầu thì cho qua, như thế nào?”
Giọng điệu của anh giống như đang giải quyết việc chung, bởi vì chuyện của Vân Song Chỉ lúc trước mà lần này Bạch Thắng không thể không cân nhắc đến tâm trạng của thuộc hạ. Mọi người đã từng chứng kiến một trận bi kịch, khó tránh khỏi sẽ sinh ra bóng ma, nếu anh đưa Quý Nghiên vào, nói người khác không có ý kiến là giả dối, chắc chắn trong lòng sẽ có nghĩ này nghĩ nọ. Bản thân Quý Nghiên lại là người nhạy cảm như vậy, đến lúc đó trong lòng cô cũng sẽ không vui, thời gian ở trong Cục Quốc An cũng sẽ trôi qua rất khó chịu.
Trước đó Bạch Thắng còn lo lắng không biết giải quyết vấn đề này như thế nào, hôm nay biết rõ thân phận nhà chế tạo súng đạn của cô, chuyện này coi như có thể xử lý tốt hơn nhiều. Mười ba tuổi Quý Nghiên đã bắt đầu vẽ bản thiết kế cho Cục Quốc An, đã cống hiến không ít, người trong cục tuy không biết cô, nhưng cũng biết đến người này, đối với cô càng thêm tán thưởng. Đã có thân phận nhường này thì có thể giải đi không ít tiếng chất vấn. Hơn nữa, trước hết lần này để cho cô ở bên cạnh anh, càng tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau, cũng để cho Quý Nghiên sớm ngày thích ứng cuộc sống ở NSA. Anh tin tưởng dùng năng lực của cô, rất nhanh có thể khiến cho trong lòng mọi người tiếp nhận cô.
“Không thành vấn đề.” Quý Nghiên trưng ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ tiếp nhận thách thức.
Thật ra cô vốn cảm thấy bản thân cần thời gian để rèn luyện, đây là một cơ hội tốt, cũng là một khởi đầu tốt.
Bây giờ Quý Nghiên cũng có chút nóng lòng muốn bắt đầu thử thách, về sau có thể thường xuyên ở bên cạnh anh, cùng anh kề vai chiến đấu…
Cảm giác như bước được đến gần anh thêm một bước.
Thật tốt.
“Vậy việc em du lịch khắp thế giới cần phải bỏ sao?” Quý Nghiên hỏi.
Bạch Thắng lắc đầu nói: “Không cần, em cứ giữ đi.”
Thân phận của cô không nên công khai, như vậy đôi khi làm việc còn có thể thuận tiện hơn một chút. Hơn nữa càng có lợi cho sự an toàn của cô, bây giờ với sức lực của cô còn chưa đủ để đảm bảo có thể bảo vệ mình thật tốt, như vậy có thể an toàn hơn rất nhiều, cũng bớt được rất nhiều việc! Anh chỉ cần chào hỏi với Mẫn lão đại một tiếng là được rồi.
Nhà họ Ngôn.
Ngôn Quyết ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai chân bắt chéo, trong tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng. Khóe môi tà mị cong lên, không biết ghé vào tai người phụ nữ kia nói câu gì, cô ta đột nhiên che miệng thẹn thùng cười cười, điệu bộ như cô gái nhỏ.
Thế nhưng sau đó, người phụ nữ kia liền nghiêng người quấn lấy ngồi lên đùi Ngôn Quyết, đôi môi khiêu gợi rơi trên lồng ngực hơi lộ ra của hắn, đầu lưỡi liếm láp, thành thạo trêu đùa. Đồng thời, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương một đường di chuyển xuống, thẳng đến giữa hai chân của hắn, kéo khóa, thăm dò vào bên trong.
Nhìn vật nhảy ra trước mắt, tiếng than nhẹ phát ra từ trong miệng cô ta, Ngôn Quyết tựa lưng trên ghế sofa, tùy ý cô ta châm lửa khắp nơi trên người hắn. Đôi mắt tím nhắm lại, khóe miệng như có như không vẫn treo nụ cười như cũ. Đột nhiên, đôi môi mỹ nữ kia từ bộ ngực của hắn kéo dài một đường, lên đến hầu kết, đến cằm, rồi đến môi, khi cô đang chuẩn bị hôn lên môi hắn, mắt Ngôn Quyết chợt lóe lên, một sức mạnh tàn khốc quét tới.
Bàn tay rõ những khớp xương túm lấy tóc của người phụ nữ, đầu của cô ta lập tức ngửa ra sau, kèm theo đó là một tiếng thét đau đớn bén nhọn, giọng Ngôn Quyết lạnh như băng nói: “Con đàn bà này, lá gan của cô thật lớn.”
Người phụ nữ kia vô cùng uất ức nhìn hắn, phát hiện người đàn ông vừa rồi còn dịu dàng trêu chọc cô giờ phút này khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, khóe miệng của hắn không hề vui vẻ, trong đôi mắt cuốn hút màu tím mê hoặc linh hồn kia, càng không có chút tình cảm nào. Ngược lại chỉ làm cho người ta cảm giác được một nỗi khát máu lạnh lẽo.
Trong lòng người phụ nữ lập tức cả kinh.
Ai cũng biết, môi là vùng cấm của Ngôn Quyết.
Hắn đã từng lên giường với vô số phụ nữ, lại chưa từng hôn môi bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là xinh đẹp tuyệt trần, Ngôn Quyết cũng sẽ không hôn. Cũng sẽ không để cho người khác hôn mình. Đã từng có phụ nữ ỷ mình có mấy phần quyến rũ, tự cho là bản thân đặc biệt đối với Ngôn Quyết, cho nên đánh bạo đang lúc hành sự muốn hôn Ngôn Quyết, kết quả… vô cùng bi thảm. Cho dù tin tức truyền ra ngoài, nhưng vẫn luôn có người không rút ra bài học giẫm lên vết xe đổ, tất cả đều tưởng rằng lời đồn đãi quá khoa trương, đợi đến lúc chính mình trải qua, thực sự là muốn hối hận cũng không kịp.
Hiển nhiên, người phụ nữ trước mắt này là một trong số đó.
Tiếng bước chân trầm ổn ung dung truyền đến, Ngôn Tuyết nhàn nhạt liếc cửa ra vào, thoáng chốc thu hồi ánh mắt, hung hăng vô tình ném người phụ nữ qua một bên, sau đó trầm giọng nói với thủ hạ: “Dẫn đi.”
Nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Trong phòng khách rất nhanh chỉ còn lại Ngôn Quyết cùng với người vừa đi vào, Ngôn Quyết sửa sang lại quần áo xộc xệch, vẫn ngồi trên ghế salon, cánh tay khoác lên thành ghế, khóe miệng khôi phục lại nụ cười như có như không.
“Vậy là anh lại chủ động đến tìm tôi, thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh ()”
(): được sủng ái mà vừa mừng vừa lo.