Lúc đó ở yêu giới đang bị bao phủ bởi một mảng âm trầm, Ma quân Mạch Thiên Sát đang tu luyện yêu công, đương nhiên việc đó không có gì khác thường chỉ là một hai ngày nội quan của yêu điện phải khiêng ra một người à không là một yêu. Không biết là do yêu công ảnh hưởng hay do nguyên nhân mà ai cũng biết là gì đó tính tình bệ hạ ngày càng khó hầu hạ. Chỉ cần chướng mắt lập tức bệ hạ sẽ chẳng keo kiệt mà tặng cho một chưởng.
Nhưng có một người rất dửng dưng với việc này thậm chí còn có một chút vui vẻ khi thấy người gặp họa, mặc kệ sóng gió nổi lên sau cái chết của" Hoa Thiên Cốt" Trúc Nhiễm vẫn thảnh thơi dạo quanh thưởng thức phong cảnh của yêu điện. Người dụng tâm chắc chắn sẽ nhìn ra sơ hở cái chết " Hoa Thiên Cốt" đáng tiếc bây giờ còn ai có thời gian để ý đến. Bạch Tử Họa ngay cả thi thể của Thiên Cốt cũng không muốn an táng suốt ngày chỉ nhốt mình trong tuyệt tình điện ai cũng không muốn gặp, Đông Phương Úc Khanh ngoại trừ hôm đó lộ ra ra vẻ mặt cổ quái khi thấy thi thể của Thiên Cốt thì cũng không có động tĩnh gì Dị Hủ Các cũng im hơi lặng tiếng, còn Ma quân bệ hạ sau khi trở về thì la hét đòi tấn công tiên giới sau khi Xuân Thu bất bại hết sức khuyên bảo thì cũng yên lặng đóng cửa tu luyện ngoài trừ thường xuyên đưa khuôn mặt thối với thuộc hạ thì cũng không có động tĩnh gì lớn có lẽ là bình yên trước cơn bão như mà cũng làm ngừơi ta chán đến người mọc rêu.
Ai mặc dù là không phúc hậu nhưng thật sự mong cơn bão đó đến sớm một chút.
-Ngươi đúng thực là không phúc hậu đó!- một giọng nói vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Trúc Nhiễm.
-Là ngươi!
-Gọi ta là hoàng thân!
-Hoàng thân?
-Phải! ở đây nói chuyện không tiện ta mang ngươi đi- nói xong bóng dáng của Trúc Nhiễm cũng biến mất ở yêu điện.
Ở lúc đó tại một nơi khác
Một hắc y nhân quỳ trên mặt đất bẩm báo với chủ nhân
- Hắn đã rời khỏi yêu điện!
-Xem ra có người không kiên nhẫn rồi, tìm cách để Ma quân 'tình cờ" biết được! à sẵn tiện báo cho tôn thượng đáng kính một tiếng mang cho hắn cái này.
-Dạ!
Ngươi kia hắn không biết là thần thánh phương nào nhưng Trúc Nhiễm thì có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Dị Hủ Quân sao xem ra bức màn này sắp được vén lên làm Dị Hủ quân lâu như vậy suýt nữa đã quên luôn cảm giác này, cảm giác tò mò.
Yêu điện
-Ta hỏi ngươi lần nữa hắn ở đâu?- gương mặt Sát Thiên Mạch âm trầm nhìn tên lính canh đang run lẩy bẩy dưới mặt đất- đáng chết hắn là người duy nhất biết về cái chết của bé con ngươi lại để hắn đi mất.
Đang lúc Ma quân đang định vỗ cho tên lính canh kia một chưởng thì có một bàn tay cản lại.
-Xuân Thu Bất Bại ngươi cũng muốn đi cùng hắn sao?
-Bệ hạ bớt giận, ngươi nghĩ xem có thể ở đây mang người ra chắc chắn không phải nhân vật tầm thường hắn chỉ là tên yêu quái thấp kém sao có thể ngăn chặn được.
- Ngươi nói xem phải làm sao?
-Hắn vừa đi không lâu nếu bây giờ...- còn chưa nói xong bóng dáng của Sát Thiên Mạch đã biến mất.
Tên lính bị dọa cho phát ngốc sực tỉnh quay qua Xuân Thu Bất Bại dập đầu liên tục
-Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân!
-Ngươi vô dụng như vậy giữ lại có ích gì?- hắn lạnh lùng nhìn tên lính đang quỳ trên đất.
-Đại...đại nhân!-thân hình vừa thả lỏng lại cứng ngắc trở lại.
-Ta đùa đấy!- Xuân Thu Bất Bại vỗ vai hắn vẻ mặt phi phi tiếu nhìn biểu hiện đơ ra của mỗ lính nọ, trêu chọc người khác thì ra thú vị như vậy thảo nào bệ hạ bình thường lấy người khác ra làm vui cái này phải học tập nha!
Tên lính giống như bị sét đánh trúng đến khi Xuân Thu Bất Bại đi khỏi vẫn chưa hoàn hồn- cái...cái này đại nhân đùa bỡn mình?
Tuyệt tình điện
-Thượng tôn đã bao lâu rồi chưa ra khỏi đây?
-Bẩm thế tôn đã ba tháng!
-Hừ vì một tên nghiệt đồ mà ra đến nông nỗi này hắn còn đem di ngôn của sư phụ xem ra gì không?- Ma Nghiêm tức giận quát ầm lê trước cửa điện nhưng vẫn không thấy sư đệ mình đáp lại, thẹn quá hóa giận quay người hậm hực rời khỏi.
Đợi Ma Nghiêm và đệ tử vừa đi một con hạc giấy bay đến, Bạch Tử Họa muốn yên tĩnh một mình đương nhiên không có đệ tử nào có gan lãng vãng ở đây nhờ vậy hạc giấy hết sức thuận lợi bay vào tuyệt tình điện.
Chỉ thấy chưa đầy một khắc thượng tôn lao nhanh ra ngoài trong tay còn siết chặc một thứ đó là con hạc giấy truyền tin lúc nãy, rồi cưỡi mây đạp gió bay đi mất.
Dị Hủ Các
-Nhân vật quan trọng đều khởi hành rồi chủ nhà cũng phải xuất hiện thôi!- nói rồi bóng dáng đeo mặt nạ cũng biến mất trong bóng tối.
Trong khi đó tại một cái nơi không thể vắng vẻ hơn
-Ngươi muốn làm gì tiếp theo?- nam nhân hỏi một nữ nhân quay lưng lại với mình.
-Hiện tại ta không thể nói!
-Vớ vẩn vậy gọi ta ra làm gì?- nam nhân hậm hực nói.
-Đương nhiên...chết tiệt có người đến!- mắt phượng sắc bén nhìn về nơi có khí lực bay đến.
-Còn không đi mau!- nói đùa nếu hắn bị phát hiện thông đồng với kẻ này lừa thần gạt yêu còn không bị chặc ra làm khúc rồi đánh cho hồn siêu phách tán mới lạ.
-Hừm không kịp rồi!-mỗ nữ nào đó thản nhiên đánh tan cái hy vong mong manh của hắn.
Vừa dứt lời một trận cuồng phong mang theo một mỹ nam tới, Trúc Nhiễm trong lòng thầm kêu không ổn quay đầu nhìn lại thì thấy Huyết Liên Nguyệt Băng đã biến thành một nam nhân anh tuấn bất phàm, với khả năng biến đổi chớp nhoáng của nàng hắn chỉ có thể âm thầm rơi hắc tuyến.
-Trúc Nhiễm ngươi cuối cùng muốn giở trò gì tại sao lại chạy đến đây?- Sát Thiên Mạch không còn kiên nhẫn hét lên.
-Ma quân có phải bệnh của ngài lại tái phát không ta đến đây gặp người quen thì có gì là bất thường?- Dù hắn không biết người tên hoàng thân này là ai nhưng có thể cướp người từ tiên giới có đương nhiên không tầm thường chỉ cần nàng ở đây mình nhất địnhkhông gặp nguy hiểm.
-Hừ ta thấy gan ngươi không nhỏ - gì chứ nói là làm chính là tác phong của Ma quân, vừa nói xong chưởng phong lập tức xé gió bay đến.
Thay gì đánh cho Trúc Nhiễm tan xác chưởng phong chỉ làm hắn văng ra xa hoàn hảo đến một giọt máu cũng không rơi ra được.
-Ma quân bệ hạ đánh chó phải nhìn mặt chủ người thẳng tay như vậy thật là không để cho tại hạ chút mặt mũi nào rồi.
-Chết tiệc cái gì đánh chó…- Trúc Nhiễm còn chưa nói xong liền bị Huyết Liên Nguyệt Băng quăng cho một cái liếc lập tức câm miệng.
-Nếu trong lòng không có quỷ việc gì phải đến nơi vắng vẻ như thế này gặp mặt – Đông Phương Úc Khanh vừa mới đến cũng xem vào góp vui.
Không để hai người kịp trả lời một luồng ánh sang trắng mang bay đến, sau khi tản đi lộ ra Bạch Tử Họa.
Huyết Liên Nguyệt Băng biết hôm nay nếu không giải quyết tốt e rằng không thể rời khỏi dễ dàng- Trúc Nhiễm ta sai hàn long đưa ngươi đi đến chỗ an toàn trước ta sẽ theo sau ngay!
-Ngươi sợ bọn họ liên kết đối phó ngươi?- nghe Huyết Liên Nguyệt Băng dùng mật âm bảo mình đi trước hắn biết tình huống đã trở nên nghiêm trọng.
-Nói nhiều!- không đợi mọi người phản ứng một trận hàn khí khí bức người xông đến đợi khi nó đi khỏi bóng dáng Trúc Nhễm cũng không thấy đâu.
-Người các hạ tìm đã đi mất chắc không còn lí do gì giữ tại hạ lại đi!
-Muốn đi cũng được chỉ cần trả lời ngươi là ai? –Bạch Tử Họa đã không còn giữ được giọng bình tĩnh.
-Ta là ai không liên quan gì đến các người, sao hả chẳng phải không có chuyện gì mà Dị Hủ Quân không biết sao, thượng tôn có thể hỏi hắn biết đâu…- Huyết Liên Nguyệt Băng không nói hết câu mà quay sang mỉm cười nhìn Đông Phương Úc Khanh.
-Ngươi là ai đương nhiên trời biết đất biết ngươi biết nhưng rất tiếc ta lại không biết được – Đông Phương Úc Khanh cũng vẻ mặt phi phi tiếu tiếu trả lời.
-Đừng nói nhiều ngươi và Trúc Nhiễm có liên hệ gì đến cái chết của bé con nếu hôm nay không ngoan ngoãn phun ra đừng trách ta ra tay độc ác.
-Có vẻ như ma quân đã lầm thì phải nếu muốn biết kẻ hại chết Hoa Thiên Cốt có phải nên tìm đến tiên giới chứ.
-Hừm đừng giả ngây trong người Cốt đầu có nguyên thần của Yêu thần sao có thể dễ dàng chết như vậy, trừ phi…
-Đông Phương Úc Khanh ngươi muốn nói gì, tờ giấy này có phải là của ngươi không?
-Chính là của ta tốc độ của thượng tôn đúng là mau lẹ.
-Vậy ý của ngươi!
Bạch Tử Họa vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương Úc Khanh, Nguyệt Băng lại là vẻ mặt nghi ngờ, hắn cuối cùng đã biết được những gì?
-Đông Phương Úc Khanh ngươi là nữ nhân sao, ấp a ấp úng còn không mau nói trừ phi cái gì- Sát Thiên Mạch tức giận quát.
-Ý ta chính là trừ phi có ngươi đưa nguyên thần Yêu Thần ra khỏi người Cốt Đầu hoặc Cốt Đầu vốn dĩ không chết – nói đến đây Đông Phương Úc Khanh đưa mắt sang nhìn Huyết Liên Nguyệt Băng – người có thể đưa nguyên thần của yêu thần xuất ra khỏi thân xác hầu như là không có, nếu nói hắn tự xuất càng không thể, sở dĩ rời khỏi Nam Vô Nguyệt là do tìm được vật chủ tốt hơn nếu nhưng ở hoang man lại không có người như vậy.
-Ngươi muốn nói bé con còn sống, nhưng nếu như vậy thì nàng đang ở đâu?
-Ta đã nói đây chỉ là suy nghĩ của ta còn sự thật muốn biết thì phải hỏi người đã mang cái xác đó đến.
-Thượng tôn!