Lạc Kiều Ninh đứng ở mép vực, khóe môi máu tươi trà ra không ngớt, trên người quần áo đã nhiễm đỏ vì những vết thương chồng chất. Nàng quay lại, nhìn hai người đằng sau với ánh mắt đau đớn tột cùng mang chút khó hiểu,
- Tại sao, tại sao muội lại làm vậy? Ta là tỷ tỷ của muội cơ mà
- Tỷ tỷ, ngươi cũng xứng làm tỷ tỷ của ta ?
Mọi thứ tốt đẹp từ trước đến giờ ngươi đều cướp đi hết: tiền bạc, danh vọng, kể cả võ thuật ta cũng không bằng ngươi. Ngay đến cả nam nhân của ta ngươi cũng đòi cướp.- Lạc Mạnh Hà chỉ Lạc Kiều Ninh quát. Nói xong, Lạc Mạnh hà quay qua ôm người đàn ông bên cạnh nhếch mép cười
– Nhìn đi,người đàn ông này là của ta.
- Tại sao chàng đối xử với ta như vậy? Chàng nói yêu ta, muốn sống cùng ta đến trọn đời mà, tại sao………..? – Nước mắt rơi lã chã, Lạc Kiều Ninh ôm bụng nôn ra một ngụm máu lớn
- Người ta yêu là Mạnh Hà, ta chỉ lợi dụng ngươi thôi. Ngươi quá ngu ngốc nên mới tin tưởng lời nói dối đó. – Nam nhân trả lời đồng thời vòng tay chạm bờ mông của Lạc Mạnh Hà cúi người hôn xuống như để trả lời cho Lạc Kiều Ninh biết
Lạc Mạnh Hà sung sướng nhìn Lạc Kiều Ninh bằng ánh mắt đắc muốn nói: ngươi thấy chưa, chàng là của ta. Hôm nay mọi thứ của Lạc Kiều Ninh đều là của nàng, của nàng tất cả
- Tỷ tỷ, ngoan ngoãn giao ra ấn gia chủ cho ta ta sẽ cho tỷ chết được toàn thây. Tỷ biết loại độc tỷ trúng là gì không? Là “ thiên trường địa cửu” đó. Dị năng của tỷ cũng vô dụng thôi. Ngoan ngoãn lấy ra – Lạc Mạnh Hà dụ dỗ nói, nàng ta cũng lo lắng nếu không có ấn gia chủ thì nàng ta không thể lên ngôi gia chủ được và có nguy cơ gia chủ rơi vào trong tay đồng tộc khác.
- Ha Ha Ha. Lạc Mạnh Hà , Trần Khiêm, ta dù có chết cũng không giao ra cho mấy người… khục ... ta tin người ta phải trả quả báo, các người đừng mơ tưởng len ngôi vị gia chủ..khục…Các người chết cùng ta thôi.
Lạc Kiều Ninh cười nói vừa nôn ra máu, nàng hận hận cái thế giới này oan nghiệt, hận nàng quá tin tỷ muội của mình, quá tin người mình yêu. Vậy thì xóa hết đi, xóa hết tất cả đi. Lạc Kiều Ninh tự bạo nguyên anh đồng quy vu tận với hai kẻ lòng lang dạ thú
- Chạy, chạy mau, Nàng ta định bạo nguyên anh….aaa…a..a
- Bùm
Mọi thứ trôi vào im lặng, linh hồn Lạc Kiều Ninh bơ vơ trôi vào khoảng không gian bất tận, mọi thứ chìm vào bóng tối. Lạc Kiều Ninh nhìn thấy phía xa xa có mảnh huyết sắc đang le lói, nàng tò mò bước tới phía đó. Nàng đi rất lâu mới thấy rõ được màu sắc đó la một bông Mạn đà la đang nở rực rỡ. Mạn đà la là bông hoa địa ngục nàng cũng biết. chẳng lẽ nàng đang trên đường tới địa ngục. Nhìn bông Mạn đà la này nàng lại nghĩ tới bản thân mình, nước mắt chảy xuống thầm nói
- Tình mà như vô tình, Vô tình mà có tình
- Ha ha ha, cô bé, ta đợi cháu đã lâu lắm rồi. nên trở lại thôi.
Một giọng nói ấm áp vang vọng cả đêm đen, Lạc Kiều Ninh ngơ ngắc nhìn xung quanh thì bỗng nhiên bông Mạn đà la tỏa sáng rực rỡ bay về phía mi tâm của nàng và biến mất. Ánh sáng lóa lên rồi biến mất, Lạc Kiều Ninh không còn biết gì nữa
Lạc Kiều Ninh mở mắt ra nhìn bên cạnh thì thấy đứa bé tầm tuổi đang nắm lấy tay nàng và khóc
- Tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi. Tỷ đừng bỏ Lạc Ân mà. Tỷ tỷ hu hu hu ..