Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

chương 40: họa quốc yêu cơ (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ là do quá mức ấm áp, Quý Lạc thế nhưng lại mơ mơ màng màng rồi ngủ, chờ thời điểm cô có lại ý thức, trong tầm mắt bỗng loáng thoáng có chút ánh lửa, cô mở to mắt, thì thấy Nguyệt Trì chính trắc đối với cô ngồi, vừa thấy chính là một bộ dáng xuất thần.

Quý Lạc nhớ tới chính mình là đang hôn mê, vì thế liền lập tức ưm hai tiếng, Nguyệt Trì nghe thấy thanh âm vọng lại, nhìn lên thì vừa lúc đối diện với đôi mắt của cô.

Vốn dĩ Quý Lạc có một đôi mắt đào hoa rất câu nhân, giờ phút này đôi mắt ấy lại giống như ánh sáng lộng lẫy, mà ảnh ngược ánh lửa nơi đáy mắt cô càng làm cho cô yêu diễm thêm rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, không khí hơi hơi đọng lại, cho đến khi Nguyệt Trì phản ứng lại hành vi của chính mình có chút không ổn, lúc này mới dời đi tầm mắt, cường trang trấn định mà hỏi: "Cô tỉnh rồi?"

Tuy rằng ngữ khí nghe ghì thấy không có gì, nhưng nhìn vào sườn mặt của hắn, rõ ràng là có điểm xấu hổ, Quý Lạc cười nói: "Ừm, sao Nguyệt công tử lại ở chỗ này?"

Những lời này của cô, nhưng thật ra cố ý lộ ra một sơ hở, quả nhiên, Nguyệt Trì cũng không có vội vã trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi: "Cô làm sao biết ta họ Nguyệt?"

Đối với thân phận này, hắn luôn luôn che dấu rất khá, chính là vì để hành sự cho thuận tiện, hiện giờ một nữ tử hèn nhát, thế nhưng lại biết hắn?

Sau khi Quý Lạc nghe xong, liền nhẹ giọng cười cười, thanh âm phảng phất như tiếng chuông bạc, thanh thúy sạch sẽ: "Ta sớm đã biết Nguyệt Trì công tử." Cuối cùng, cô còn nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, "Hơn nữa, ta vẫn luôn sùng bái Nguyệt Trì công tử."

"Sùng bái ta?"

"Đúng vậy, nếu nói sùng bái, còn không bằng nói là ái mộ thì mới đúng."

Nguyệt Trì sống lâu như vậy, người ái mộ hắn xác thật có không ít, có người luôn mượn cớ đưa khăn lụa cho hắn, cũng có người là đưa túi thơm, sau khi bị hắn cự tuyệt, những người đó liền không hề dây dưa nữa, mà vị trước mắt này, nói chuyện thật sự quá mức trực tiếp.

"Cô......"

Nguyệt Trì nhất thời bỗng cứng họng, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói, "Cô nghỉ ngơi trong chốc lát đi."

Quý Lạc nghe xong, ngữ khí thật sâu kín mà nói: "Ta vừa mới tỉnh."

"......"

Nguyệt Trì đang cố ý để tránh mở lời, nhưng Quý Lạc lại không cho hắn như nguyện.

"Nguyệt công tử thích ta sao?"

Quý Lạc nói, rồi an vị lại, hai đầu gối khép vào nhau, tay ôm lấy đầu gối, đầu đặt ở phía trên, hơi hơi nghiêng đầu qua, hai mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Nguyệt Trì.

Nguyệt Trì quay đầu lại, nhìn mắt của Quý Lạc, xong rồi lại quay đầu đi, tay cầm vài nhánh cây trên mặt đất, không hề có kết cấu mà ném vào đống lửa, đống lửa liền phát ra một tiếng "Bang".

"Ta...... Ta cả đời này sẽ không cưới vợ, cô hãy hết hy vọng đi."

Có lẽ là sợ Quý Lạc không chịu từ bỏ ý định, Nguyệt Trì liền dùng ngữ khí nghiêm túc nói ra một câu mà hắn tự nhận là rất tàn nhẫn.

Đương nhiên, chỉ có mình hắn tự nhận là tàn nhẫn, còn Quý Lạc thì không cho là vậy, ngược lại cảm thấy Nguyệt Trì như thế thật đáng yêu.

"Nga."

Chỉ nga một tiếng? Chẳng lẽ nhanh như vậy mà cô đã hết hy vọng?

"Ta đương nhiên sẽ không chết tâm."

Nguyệt Trì sửng sốt, chẳng lẽ cô biết thuật đọc tâm?

"Làm ơn, trong đầu huynh nghĩ cái gì đều viết rõ ra trên mặt, hơn nữa, huynh không cưới vợ cùng ta thích huynh đâu có liên quan gì? Huynh có thể không cưới vợ, nhưng không thể ngăn cản ta thích huynh."

Nguyệt Trì không nghĩ tới trên đời lại có một người vô lại như vậy, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nghẹn ra một câu: "Không thể."

Sau đó mới nhìn thẳng vào Quý Lạc nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Quý Lạc với vẻ mặt vô tội: "Không phải nói là ái mộ huynh sao, vì thế ta đã theo dõi huynh đến đây, đáng tiếc nửa đường lại té xỉu."

Sau khi Nguyệt Trì nghe xong, vẻ mặt liền phức tạp, lúc này hắn thật sự tin tưởng Quý Lạc là vì thích hắn, cho nên mới chấp nhất như vậy, hắn nhịn trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhịn không được, mới hỏi: "Nữ tử thanh lâu các cô đều tùy tiện như vậy sao?"

Lời này vừa nói ra, hắn liền thấy hối hận, rõ ràng là hắn muốn nói trước giờ cô vẫn luôn to gan như vậy sao? Nhưng mà không biết vì cái gì, lời nói ra lại biến thành như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio