Sườn núi không lộng gió, thoáng xa xa truyền đến tiếng những đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, có vài lữ khách dẫn theo con du ngoạn gần đó.
Tịch Sư Tử không nói gì, cô chỉ ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn một chút, Tô Phùng Tần nãy giờ vẫn trầm mặc nhìn xa xăm.
Cùng nàng sóng vai mà đứng, khuôn mặt tuyệt đẹp như được một điêu khắc gia cao siêu kỹ nghệ điêu khắc thành. Đầu lông mày có chút giương lên, ôn nhu mà không mất đi khí khái hào hùng, còn có cặp mắt trong trẻo như dòng suối lạnh, thu lấy toàn bộ cảnh quan bên dưới đồi.
Càng nhìn, dáng vẻ Tịch Sư Tử càng thêm đạm mạc, nhưng so sánh với Tô Phùng Tần, tuy nàng luôn lễ phép mỉm cười ôn nhu, nhưng mới thật là lạnh lùng.
Tịch Sư Tử cảm thấy mình giống như đang đợi Tô Phùng Tần nói với mình điều gì đó, nhưng lại không biết điều ấy là gì.
"Sư Tử còn nhớ Chân Lộ Sanh không? Em đã gặp chị ta vài lần, người phụ nữ luôn mặc sườn xám ấy." Giọng Tô Phùng Tần nhàn nhạt bay trong gió, truyền vào tai Tịch Sư Tử.
Tô Phùng Tần tựa hồ chuẩn bị nói gì đó, Tịch Sư Tử mấp máy môi, lại cảm thấy có chút buồn buồn, nói ra tức là nhớ lại, là đau khổ, cô cúi đầu trả lời một câu: "Em vẫn nhớ."
Tịch Sư Tử làm sao có thể quên người phụ nữ cao quý xinh đẹp, lại hùng hổ dọa người ấy được. Mặc dù chỉ gặp qua vài lần ngắn ngủi, cũng không nói với nhau mấy câu, nhưng Tịch Sư Tử có ấn tượng rất sâu sắc đối với cô ta, cô luôn cảm thấy Chân Lộ Sanh tựa như một con hồ ly lười biếng và giảo hoạt, luôn luôn ở trong bóng tối trêu người. Mặc dù tuổi trẻ xinh đẹp, vừa có tiền lại có địa vị, nhưng Tịch Sư Tử lại không thích nàng, nàng quá u ám , lần đầu gặp nàng đã không ưa nàng.
"Chị đã từng, rất yêu...chị ấy." Tô Phùng Tần dùng giọng nói bình thản không gợn sóng, phảng phất giống như kể một câu chuyện chẳng còn liên quan tới mình.
Tâm Tịch Sư Tử đột nhiên nhảy một cái, có một cỗ mùi vị đắng chát ê ẩm nén xuống lòng cô, vừa buồn vừa khó chịu. Cô mơ hồ cảm thấy loại cảm giác này, hẳn là uống dấm chua đi?! Bởi vì đây là lần đầu tiên cô nghe Tô Phùng Tần nói yêu thích một người, mà người ấy lại còn là Chân Lộ Sanh.
"Vào năm thứ nhất đại học chị đã quen biết chị ấy, tính tới thời điểm hiện tại cũng đã qua tám năm, nếu không gặp được chị ấy, có lẽ chị vẫn còn ở bên lão sư chờ Sư Tử xuất hiện, cũng không biết nếu thật là như thế, sẽ như thế nào." Tô Phùng Tần nói, khi nhấc đến Chân Lộ Sanh, thì nụ cười trào phúng nơi khóe môi đột nhiên trở nên có chút dịu dàng.
Tịch Sư Tử trầm tư nửa ngày, mới mở miệng: "Khi đó, nếu quen biết chị trên giảng đường, em sẽ rất thích học tỷ ."
"Vì sao." Tô Phùng Tần hỏi.
"Bởi vì học tỷ rất đẹp." Tịch Sư Tử thành thật trả lời.
"Ở trường cũng còn nhiều nữ sinh vừa trẻ vừa đẹp hơn chị mà?" Tô Phùng Tần nhíu mày, mượn ưu thế của giày cao gót, giống như cười mà không phải cười nhìn ngang qua chỗ Tịch Sư Tử
"Mỗi năm trường đều chọn ra hoa hậu giảng đường, những người được tuyển chọn đều không xinh đẹp bằng học tỷ. Hằng năm cứ đúng dịp ấy sẽ có rất nhiều người bàn tán về học tỷ, bởi vì dù học tỷ đã rời khỏi trường thì vẫn còn rất nhiều người nhớ tới dáng vẻ của học tỷ năm xưa." Tịch Sư Tử nói như vậy bởi vì thời còn học đại học cô vẫn hay chú ý tới bát quái ở trường.
Tô Phùng Tần ngây cả người, cúi đầu xuống không nói gì, nàng chỉ biết thanh danh của mình ở trường cũ rất xấu, đại khái không ai thích nàng. Tin đồn lúc nào cũng là nàng làm tiểu tam, từng bước từng bước treo lên giường, phá gia đình người ta, sao có người tôn kính nàng được chứ? Bất quá chỉ là đối tượng để người ta trà dư tửu hậu[], mặc kệ người phỉ nhổ mà thôi.
Tịch Sư Tử nhìn Tô Phùng Tần cúi đầu cười yếu ớt, có chút do dự cắn cắn môi dưới, Tô Phùng Tần đã chủ động nhắc tới Chân Lộ Sanh, cô liền thuận theo câu chuyện, chăm chú hỏi: "Học tỷ cùng Chân tiểu thư quen biết nhau như thế nào?"
"Chị cùng chị ấy quen biết nhau như thế nào à?" Tô Phùng Tần ngây cả người, cúi đầu nhẹ giọng nói lại một lần, biểu lộ trên mặt có chút phức tạp.
Tô Phùng Tần cúi đầu trầm mặc hồi lâu, thân thể gầy yếu thẳng tắp trong gió nhẹ, vài sợi tóc bị gió thổi quanh thái dương.
Tịch Sư Tử cứ như vậy nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng , chờ đợi câu trả lời của nàng. Thế nhưng đợi một hồi lâu, Tô Phùng Tần cũng không nói gì. Đôi mắt Tịch Sư Tử hiện lên chút thất vọng, trên mặt lại không chút biểu tình, cô thản nhiên nói: "Nếu như học tỷ không muốn nói, thì quên đi."
Có một số việc, hay là nên đợi đến khi học tỷ nguyện ý nói cho cô, cho dù có truy vấn được câu trả lời, thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô, thì cũng không khiến cô vui hơn tí nào.
"Không phải không nguyện ý." Tô Phùng Tần đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tịch Sư Tử, biểu lộ trên khuôn mặt trắng nõn có chút mơ hồ, đôi mắt có chút mờ mịt, nàng do dự nói: "Chỉ là không biết nên nói thế nào."
"Vậy thì đừng nói." Nhìn thấy bộ dáng Tô Phùng Tần có chút mờ mịt, Tịch Sư Tử ngầm thở dài.
Phong cảnh trên núi thật đẹp, đặc biệt là không khí trong lành, tựa hồ ngay cả thân thể cũng nhẹ nhõm hơn, cảm giác hoàn toàn khác biệt khi ở trong thành thị.
Bên trong thành phố, mặc dù có lầu cao nhà đẹp, nhưng lại càng giống một chiếc lồng bằng cốt thép hơn, tất cả mọi người ở bên trong chiếc lồng sinh hoạt, có đôi khi ngẩng đầu nhìn trời, đều bị cao ốc che khuất tầm mắt, loại cảm giác bị đè nén ấy rất khó chịu.
Tịch Sư Tử nhìn vào đường chân trời, một mảng sơn lâm rộng lớn, hít sâu một hơi, con người luôn có một mâu thuẫn, ở trong thành thị phồn hoa, thì hâm mộ núi rừng bình yên, nhưng khi vào rừng lại thấy tẻ nhạt vô vị, bắt đầu hoài niệm sự ồn ào của đô thị.
Tựa như cô bảo cô không muốn nghe Tô Phùng Tần nói, chỉ do nhất thời thôi, bây giờ nghĩ lại không hiểu được khúc mắc này của nàng, thì không hiểu được nàng, sao mà cô lại không mâu thuẫn cơ chứ?
Khi Tịch Sư Tử còn đang nhìn về phương xa trầm mặc, bên người lại truyền đến giọng lạnh nhạt của Tô Phùng Tần.
"Khi còn học đại học, chị không có người nuôi. Mặc dù có học bổng, miễn trừ học phí, nhưng tiền sinh hoạt phải tự mình kiếm. Cho nên khi có thời gian rãnh chị sẽ làm đủ mọi nghề, có khi một ngày làm mấy công việc, khi đó một ngày chỉ ngủ ba giờ cũng rất bình thường."
Tịch Sư Tử nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần, mặc dù Tô Phùng Tần nói rất hời hợt, nhưng lại nghe được sự chua xót trong lòng nàng, mặc dù khi còn học đại học Tịch Sư Tử cũng từng đi làm thêm, nhưng chỉ vì muốn trải nghiệm cuộc sống thôi, cô cũng chưa từng làm chỉ vì tiền sinh hoạt.
Tịch Sư Tử có chút hé môi, nhưng thấy bộ dáng Tô Phùng Tần lâm vào hồi ức, nên đành đè nén những câu hỏi trong lòng.
"Chị biết em muốn hỏi chuyện gì, có phải em muốn hỏi người nhà của chị đâu?" Tô Phùng Tần không nhìn Tịch Sư Tử, chỉ cúi đầu nhìn một mầm cỏ non cố gắng sinh trưởng bên hòn đá dưới chân.
Tịch Sư Tử từng nghe nói rất nhiều phiên bản về gia thế của Tô Phùng Tần. Có người nói, Tô Phùng Tần được sinh ra trong một vùng sơn thôn rất nghèo dựa vào thành tích ưu việt rời khỏi đó, cũng có người nói, Tô Phùng Tần gia cảnh không tệ, chỉ vì không thích gia đình nên chưa bao giờ đề cập với ai về gia cảnh của mình.
Tịch Sư Tử không biết những lời đồn này là thật hay giả, nhưng cô biết gia đình Tô Phùng Tần nhất định không phải hoàn hảo, bởi vì cô chưa từng nghe Tô Phùng Tần nhắc về gia đình mình.
"Chị là cô nhi, năm bốn tuổi được người ta nhận nuôi." Tô Phùng Tần nói mà biểu lộ trên mặt không thay đổi, giọng nói cũng rất bình thản.
Tịch Sư Tử mở to mắt, học tỷ ,chị ấy...là cô nhi?
"Chỉ tiếc trí nhớ của chị quá tốt, mặc dù chỉ mới bốn tuổi nhưng chị vẫn nhớ như in mỗi một chi tiết ở nơi đó. Trong mỗi một buồng có rất nhiều rất nhiều cô nhi, rất nhiều rất nhiều thân thể không nguyên vẹn, phần lớn đều gầy yếu, tính cách hướng nội, chị cũng là một trong bọn họ."
"Đa số mọi người ở đó đều rất gầy, bởi vì không có đủ thức ăn, không có quá nhiều người tới chọn lựa. Bởi vì hoàn cảnh ở đó quá tệ." Tô Phùng Tần vừa kể lại vừa dùng ngón tay họa lên không trung tựa hồ đang vẽ lại hình dáng ngôi nhà đó.
"Năm bốn tuổi, chị được một cặp vợ chồng nhận nuôi, một giáo sư và nông phụ ở nông thôn. Bởi vì bọn họ không thể có con, và khi ấy chị là đứa bé trông sạch sẽ nhất, cho nên mới may mắn được họ nhận nuôi."
Ánh mắt Tịch Sư Tử từ từ chạy theo tay Tô Phùng Tần giơ lên giữa không trung, nhìn đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng lướt trong không khí. Trong đầu của cô, phảng phất hiện lên một hình ảnh, một cô nhi viện cũ nát, một cô bé mặt mày sáng sủa người mặc một chiếc váy cũ co ro trong góc tối.
Cô bé kia gầy yếu mà im lặng, nàng ôm lấy chính mình trốn ở trong góc, đầu nho nhỏ chôn bên trong cánh tay. Sau đó từ từ ngẩng đầu, khi đó tiểu Tô Phùng Tần chắc hẳn rất xinh đẹp mà cũng rất bi thương, đôi mắt pha lẫn sự quật cường và trưởng thành ấy không hợp với độ tuổi của nàng, tựa hồ thời thời khắc khắc đều ngấn lệ.
"Học tỷ, đừng nói nữa, chúng ta về đi." Tịch Sư Tử đột nhiên duỗi tay nắm lấy ngón tay Tô Phùng Tần đang phác họa trên không trung, hơi thở có chút gấp rút.
Cô không muốn nghe, cô có thể đoán được Tô Phùng Tần vì sao một mực không chịu nhắc về quá khứ. Một hồi ức như thế, vốn dĩ không nên để nàng lại nhớ dù chỉ một lần.
Tay lạnh buốt từ từ nắm chặt bàn tay ấm áp của Tịch Sư Tử, Tô Phùng Tần vẫn nhìn về phương xa, đôi mắt tỉnh táo mà đạm mạc, lại tựa hồ như không nghe lời Tịch Sư Tử nói, tiếp tục nhớ lại.
"Đôi vợ chồng ấy rất tốt với chị, khi ấy chị rất vui vẻ rất hạnh phúc, thế nhưng sau khi nhận nuôi chị được một năm, đột nhiên họ lại có con, từ đó mọi chuyện cũng bắt đầu thay đổi." Tô Phùng Tần tự giễu cười cười.
"Cuối cùng chị cũng không phải con ruột, chỉ vì họ không có con mới nhận nuôi chị, sau khi họ có con của mình, thì ngay cả ánh mắt khi nhìn chị cũng từ từ thay đổi. Không còn yêu thương, chỉ còn sự không kiên nhẫn và chán ghét, vô luận chị ngoan ngoãn cỡ nào, hiểu chuyện cỡ nào, đối với họ mà nói, chị bất quá chỉ là một gánh nặng chẳng có liên hệ máu mủ, muốn vứt bỏ, nhưng lại ngại mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại."
"Học tỷ." Tịch Sư Tử nắm thật chặt bàn tay lạnh buốt của Tô Phùng Tần, cô biết Tô Phùng Tần sẽ không dừng lại, cô biết Tô Phùng Tần sẽ nói hết tất cả với cô, nhưng giờ đây cô không còn muốn nghe nữa.
"Họ chán ghét chị cỡ nào, chị cũng có thể chấp nhận, nhưng họ không chỉ như vậy, đối với người ngoài thì lúc nào cũng giả bộ như rất thương yêu chị. Thế nhưng khi không còn ai thì lấy hết mọi thứ nhường cho con của họ. Đây mới là điều khiến chị không tha thứ cho họ nổi, không thích thì không thích, tại sao phải như vậy chứ? Để chị hy vọng rồi lại thất vọng, hy vọng rằng có một ngày nào đó họ hồi tâm chuyển ý yêu thương chị như lúc ban đầu." Đồng tử Tô Phùng Tần dần tối đi, rốt cục hiển hiện đau khổ của nàng, chán ghét của nàng, căm hận của nàng...từ từ dâng lên thành một tầng sương mù vươn trên mắt nàng.
Từ xa tiếng những đứa trẻ nô đùa vẫn truyền đến rõ ràng, vui vẻ và hạnh phúc.
"Mặc dù bọn họ không yêu chị, nhưng vẫn có công nuôi dưỡng chị. Chỉ có điều, sau khi thi xong đại học đã có một chuyện xảy ra, khiến sự dối trá và giả tạo bao năm triệt để bị phơi bày."
Tâm Tịch Sư Tử đột nhiên nhảy điên cuồng, cô âm thầm cảm thấy có chút bất an và khủng hoảng.
Đột nhiên có nước mắt lưng tròng, cảm giác chán ghét của Tô Phùng Tần đang lan tỏa khắp người nàng, khiến hơi thở của nàng cũng nặng nề theo, thân thể bắt đầu có chút run rẩy, tựa hồ đây là đoạn hồi ức khiến nàng căm ghét nhất: "Sau khi thi xong đại học rồi về nhà, chị đột nhiên phát hiện đứa con trai bảo bối của họ, đã nhìn trộm khi chị đang tắm. Chị biết cho dù có nói họ cũng sẽ không tin, cho nên chỉ có thể tự mình cẩn thận. Thế nhưng chị không thể ngờ rằng nó dám nhân lúc nửa đêm cạy cửa vào phòng chị."
Tô Phùng Tần vừa thở gấp thân thể càng run hơn, nàng cắn môi của mình thật chặt, thống khổ nhắm nghiền hai mắt. Nắm tay Tịch Sư Tử, dùng sức như muốn bóp nát tay cô, lực đạo lớn đến kinh người.
Nhưng sự đau đớn thể xác thậm chí không hề khiến Tịch Sư Tử cau mày, tất cả tinh lực cùng lực chú ý của cô lúc này đã đổ dồn vào Tô Phùng Tần, nỗi thống khổ của nàng, sự phẫn nộ của nàng, lòng không cam chịu của nàng, hết thảy đều khiến Tịch Sư Tử vừa đau lòng vừa bất lực, ngực giống như bị một tảng đá to lớn chèn ép, còn đau lòng hơn Tô Phùng Tần.
"Mặc dù cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng đã đánh thức họ. Bọn họ quả nhiên không tin chị, bọn họ phẫn nộ nhìn chị, chỉ trích chị không biết xấu hổ câu dẫn con của họ, dùng hết những lời nói cay độc nhất chữi mắng chị. Đúng rồi, sao họ có thể tin được đứa con trai chỉ mới mười hai tuổi của họ, làm ra chuyện bại hoại đó? Đương nhiên đều do chị câu dẫn nó mới làm như vậy." Tô Phùng Tần mệt mỏi nhắm đôi mắt ngấn lệ lại.
"Học tỷ." Tịch Sư Tử hất tay Tô Phùng Tần ra, dùng sức ôm nàng vào lòng, cô ôm nàng thật chặt, vừa ôn nhu vừa luống cuống lẩm bẩm: "Học tỷ, đều là lỗi của họ, chị không làm gì hết, đó hết thảy đều là lỗi của họ, bọn họ đều ngu ngốc, sau này chị sẽ không gặp lại họ nữa. Đã kết thúc hết rồi, bây giờ chúng ta đều rất vui vẻ, sẽ không có ai không yêu chị, em rất yêu chị, em rất yêu rất yêu chị, còn nhiều hơn so với tình yêu của tất cả mọi người cả thế giới cộng lại dành cho chị."
"Đồ ngốc, chị biết mà." Cánh tay lạnh giá từ từ leo lên lưng Tịch Sư Tử, chăm chú ôm lấy cổ cô. Tô Phùng Tần mỉm cười đáp lại cái ôm của Tịch Sư Tử, từ đầu đến cuối vẫn quật cường nhất quyết không để giọt lệ nào lăn xuống má.
[] trà dư tửu hậu: Rượu vào lời ra, Uống trà hứng chuyện