Chương : ai nha, thẹn thùng hay lắm [H]
Vẻ mặt Tô Phùng Tần đầy mệt mỏi mở cửa, nghênh đón nàng là cả căn phòng ấm áp, cùng mùi thơm nức mũi.
Tịch Sư Tử mặc đồ bộ ở nhà, dáng người cao gầy thẳng tắp giống tiểu Bạch dương, đứng ở cửa ra vào, Tô Phùng Tần vừa mở cửa mắt đã thấy người nàng muốn thấy.
''Về rồi à?'' Mắt Tịch Sư Tử vừa thấy Tô Phùng Tần liền phát sáng, nhưng vẫn giữ biểu lộ nhàn nhạt.
Cô tiến lên tự nhiên nhận lấy túi xách của Tô Phùng Tần, giúp nàng cởi áo khoác nặng nề.
Thời khắc này Tịch Sư Tử giống hệt như một hiền thê lương mẫu hoàn mỹ, ở nhà làm đồ ăn thật thơm ngọt ngon miệng, chờ người yêu ở bên ngoài công tác trở về.
Ôn nhu hỏi thăm, nhận túi xách áo khoác, giúp người ấy nhẹ phủi một thân bụi đất mỏi mệt.
Trong lúc bất tri bất giác, Tô Phùng Tần cùng Tịch Sư Tử giống như đã vượt qua thời kỳ yêu đương ngọt ngào triền miên, mà trực tiếp tiến vào thời kỳ góp gạo thổi cơm chung, bên nhau bầu bạn.
Không có khắc cốt minh tâm, không có cuồng loạn. Hết thảy đều tự nhiên bình thường, tựa như tình yêu của mọi người.
''Mệt à?'' Tịch Sư Tử nhìn thấy sắc mặt Tô Phùng Tần tái nhợt tràn đầy mỏi mệt, ánh mắt ảm đạm vô hồn, tâm như bị ai đó đâm phải, có chút đau buốt.
Cô tiến lên một bước, ôm Tô Phùng Tần trầm mặc không nói một lời vào trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng nhu hòa vuốt ve sống lưng nàng: ''Sao vậy? Công ty lại xảy ra vấn đề à?''
"Ừm." Tô Phùng Tần cắn môi gối lên đầu vai Tịch Sư Tử, khẽ gật đầu, đôi mắt xuyên qua bả vai Tịch Sư Tử nhìn về phía bệ cửa sổ.
Tịch Sư Tử nghe Tô Phùng Tần không quan tâm, trả lời cũng qua loa, thì cũng không hỏi tiếp. Nhìn Tô Phùng Tần thật sâu một chút, quan tâm kéo nàng cùng nhau ăn cơm trước.
Ăn xong bữa tối, Tô Phùng Tần cũng không đi làm việc, mà vào phòng tắm, nàng nói quá mệt mỏi muốn tắm trước một chút.
Sau khi Tô Phùng Tần vào phòng tắm, Tịch Sư Tử ôm một quyển sách ngồi ở trên ghế sa lon, ngẫu nhiên vươn tay xem đồng hồ.
Đã qua hơn một giờ, phòng tắm vẫn không có chút động tĩnh đến khác thường.
Đáy lòng Tịch Sư Tử cảm thấy có chút bất an, cô đứng dậy đi gõ cửa phòng tắm.
''Học tỷ, chị xong chưa?''
Gõ một hồi lâu, cũng không thấy đáp lại. Lông mày Tịch Sư Tử càng nhăn càng chặt, cô vặn tay thì thấy cửa bị khóa trái.
Hôm nay biểu lộ của Tô Phùng Tần thật sự là khác thường, tựa hồ lúc nào cũng có chút hoảng hốt.
Cảm giác bất an từ đáy lòng dàng dâng càng cao, Tịch Sư Tử bặm môi, giơ chân lên muốn đá tung cửa ra, nhưng chân vừa nâng lên.
Thì cánh cửa không một tiếng động đột nhiên mở ra.
Tô Phùng Tần với mái tóc dài xõa ẩm ướt, mặc một thân áo ngủ trắng noãn, sắc mặt trắng bệch ánh mắt trống rỗng đứng tại cửa ra vào.
"Học tỷ, chị không sao chứ, em vừa kêu chị, sao chị không đáp?'' Tịch Sư Tử duỗi tay nắm chặt đầu vai Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần chậm rãi ngẩng đầu, lúc này mới có chút mê mang nhìn Tịch Sư Tử, như một người từ trong mộng mới tỉnh lại, chần chờ hỏi ngược lại: "Sư Tử, sao vậy?''
"Học tỷ ở bên trong thật lâu, không có việc thật sao? Hay là có chỗ nào không thoải mái không?'' Tịch Sư Tử nhíu chặt lông mày, quan sát sắc mặt Tô Phùng Tần, vươn tay muốn sờ trán của nàng.
Chỉ là không ngờ, Tô Phùng Tần vậy mà tránh né tay cô, đầu vai nàng tránh thoát khỏi bàn tay Tịch Sư Tử, lui về sau hai bước.
Tịch Sư Tử ngây ngẩn cả người, cô kinh ngạc nhìn Tô Phùng Tần.
Đây là lần đầu tiên Tô Phùng Tần né tránh cô.
Tô Phùng Tần tựa hồ cũng hơi kinh ngạc về động tác của mình, nàng chần chờ một chút, sau đó rất nhanh kịp phản ứng, nàng tiến lên một bước, nắm tay Tịch Sư Tử, nhẹ nhàng dán lên cổ mình.
Nàng có chút ngửa đầu nhìn Tịch Sư Tử, đáy mắt mang theo vài phần mê mang: "Chị. . . Chị đi sáy tóc, Sư Tử. . . Em đi tắm đi."
Nói xong cũng buông tay Tịch Sư Tử ra, cất bước rời đi.
Tịch Sư Tử đứng tại chỗ không hề động, cô nhìn bóng lưng Tô Phùng Tần biến mất, lông mày càng nhăn càng chặt.
Học tỷ hôm nay, thật vô cùng khác thường a.
Tô Phùng Tần nói là muốn đi sáy khô tóc, nhưng khi trở về phòng ngủ, lại chỉ đứng trước cửa sổ sát đất không hề nhúc nhích.
Nàng mở cửa sổ, để gió bên ngoài không ngừng tràn vào đến có chút lạnh.
Hết thảy những cử chỉ, thái độ khác thường này đều bởi vì tin tức trên TV về người phụ nữ mang tên Vu Ngọc Đức kia.
Dư luận bên ngoài cũng được, nguy cơ trong công ty cũng không sao, Tô Phùng Tần đều có thể mặt không đổi sắc chống đỡ. Thế nhưng duy chỉ có sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, lại khiến nàng thay đổi.
Rõ ràng đều do Chân Lộ Sanh giở trò, nhưng Vu Ngọc Đức đã năm năm rồi không về nước vì sao lại đột nhiên về nước đây.
Tô Phùng Tần mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, nàng có thể cảm nhận từng mạch máu, từng tế bào trong cơ thể đang gào thét đầy phẫn nộ, thế nhưng thân thể lại không tự chủ run lên vì sợ hãi.
Cho dù trải qua bao bất hạnh từ khi còn nhỏ, nhưng Tô Phùng Tần chưa từng cảm thấy gục ngã, bởi vì khi ấy nàng không có tình yêu, cả người đều là khôi giáp cứng rắn, ai cũng không thể triệt để tổn thương nàng.
Nhưng sau khi Chân Lộ Sanh xuất hiện, cho nàng nếm trải hương vị của tình yêu đầu đời tràn đầy hi vọng, để nàng tháo xuống khôi giáp đầy người, thật lòng thật dạ muốn ôm lấy người nàng tưởng rằng yêu nàng chân thành.
Vậy mà những gì nàng nhận được, chỉ là kết quả vô cùng thê thảm, suýt nữa khiến nàng mất đi năng lực yêu mình yêu người.
Tận đến khi Tịch Sư Tử xuất hiện, mới khiến cho nàng cảm nhận cảm giác yêu và được yêu.
Thế nhưng Chân Lộ Sanh lại muốn hủy đi hết thảy, cô ta kéo cơn ác mộng ấy quay về bên Tô Phùng Tần, muốn bức bách Tô Phùng Tần đầu hàng lần nữa.
Lần này không phải áp bách bằng dư luận bên ngoài, mà giáng một đòn nghiêm trọng vào nội tâm Tô Phùng Tần.
Trong lúc bất tri bất giác, cửa sổ trước mặt bị đóng lại, tiếng gió huyên náo ngừng lại.
Một cái ôm ấp ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy Tô Phùng Tần.
Thân thể người ấy mang theo hương lạnh nhàn nhạt, tựa như tính tình của cô.
Tịch Sư Tử vẫn không hỏi gì, thậm chí không hề biểu hiện một chút hiếu kỳ, cô chỉ ôm Tô Phùng Tần từ từ di chuyển đến bên giường, sau đó đẩy nàng ngã xuống chiếc giường mềm mại ôn nhu.
Tô Phùng Tần mềm nhũn giương mắt, đột nhiên ngã xuống khiến nàng có chút choáng váng.
Tịch Sư Tử cưỡi ngồi trên eo nàng, mím chặt môi, cúi người xuống tới, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, giống như con sói đang đi săn, lạnh nhạt trong trẻo, hai tay khống chế tay nàng áp xuống giường,
Tô Phùng Tần còn có chút mơ mơ màng màng, nàng mới vừa rồi còn bi thương khổ sở, trong nháy mắt bị Tịch Sư Tử áp xuống, hiển nhiên có chút không rõ mình hiện tại đang có tình cảnh ra sao.
"Hôm nay học tỷ không để ý đến em." Tịch Sư Tử lạnh lùng phun ra mấy chữ này, mang theo vài phần xấu hổ.
Tô Phùng Tần không rõ cho lắm, chớp chớp cặp mắt như hoa đào ngập trong xuân thủy, biểu lộ kinh ngạc mà mê mang.
"Phải tiếp nhận trừng phạt." Tịch Sư Tử hơi nheo mắt, cố gắng giả bộ tỏ ra tà mị, nhưng giọng nói băng lãnh lại đang bán đứng cô.
"Trừng phạt cái gì?" Tô Phùng Tần vẫn còn lọt trong sương mù, nàng có chút ngốc manh căng mắt nhìn Tịch Sư Tử, như một cô bé không rành thế sự.
Nàng mới vừa rồi rõ ràng còn đang đau lòng khổ sở mà, sao lại đột nhiên bị áp thế này?
Tay nắm lấy tay Tô Phùng Tần đột nhiên buông lỏng ra, tay Tô Phùng Tần khôi phục tự do, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc bên thái dương.
Bàn tay ấm áp dán lên bắp chân bóng loáng của nàng, thân thể Tô Phùng Tần lắc một cái, nhìn về phía Tịch Sư Tử đang cúi đầu nằm trên người mình.
Nàng tựa hồ hiểu ra ý của hai chữ 'trừng phạt' trong lời nói của Tịch Sư Tử là gì.
"Đừng mà." Tô Phùng Tần vươn tay đẩy lên ngực Tịch Sư Tử, cô vừa mới tắm rửa xong đương nhiên không mặc nội y, song tay Tô Phùng Tần đè chặt lên cặp ngực mềm như bánh bao nhồi bông.
"Trừng phạt thì không thể cự tuyệt." Mắt Tịch Sư Tử tối đi, cô cúi đầu nhìn bàn tay trước ngực mình, lại giương mắt nhìn Tô Phùng Tần một chút.
Đôi chân thon dài của Tô Phùng Tần phòng bị khép chặt, nhưng Tịch Sư Tử không tính từ bỏ, bàn tay mềm mại ấm áp từng chút từng chút, từ từ cường thế bá đạo chen vào giữa hai chân nàng.
"Sư Tử, đừng. . ." Tô Phùng Tần tiếp tục đẩy ngực Tịch Sư Tử, nàng muốn nói nàng hiện tại không có tâm tình làm.
Chỉ là yếu đuối chống cự, không thể khiến Tịch Sư Tử dừng tay.
Cô nhắm ngay nụ hoa đang nhẹ nhàng đóng mở kia mà hôn lên.
"A. . . Đừng cắn. . ." Từng tiếng khóc, tiếng rên vang lên trong bóng đêm.
Đèn trong phòng không biết đã được tắt tự lúc nào, ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, mơ hồ có thể thấy rõ tình huống trong phòng.
Tô Phùng Tần tựa ở đầu giường, mặt hơi nâng lên, hai mắt vô thần biểu lộ thống khổ mà vui thích, nàng cắn môi lắc đầu, trên cổ thon dài ưu mỹ là những giọt mồ hôi trong suốt đang chậm rãi trượt xuống, rơi lên khẽ hở giữa ngực.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm chặt tóc Tịch Sư Tử, không ngừng vuốt, cũng không biết là muốn đẩy ra hay là kéo vào gần thêm.
Cả người Tịch Sư Tử đều chen giữa hai chân Tô Phùng Tần.
Tay của cô bị thân thể hai người che khuất, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay xinh đẹp cùng đường cong cơ bắp hoàn mỹ, đang nhẹ nhàng di chuyển.
Thân thể Tô Phùng Tần theo tiết tấu cánh tay cô nhẹ nhàng vũ động.
Mỗi một động tác, đều có thể khiến người dưới thân kiều mị mà ẩn nhẫn phát ra tiếng rên.
Vừa có lực mà mỗi một lần tiến vào đều có thể chính xác đánh trúng điểm mẫn cảm nhất, khiến thân thể Tô Phùng Tần xụi lơ không có nửa điểm khí lực, chỉ có thể vô lực ôm Tịch Sư Tử, theo sự chiếm hữu của cô cùng nhau trèo lên đỉnh cao của vui sướng.
Nhưng khi đến thời điểm muốn thỏa mãn, Tịch Sư Tử đột nhiên rút tay ra.
Phảng phất như từ đỉnh núi đột nhiên rơi xuống chân núi, Tô Phùng Tần khó nhịn nhẹ nhàng cọ lấy hai chân, từ từ nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, nàng cắn môi đỏ thở gấp, thậm chí còn ngồi thẳng người dậy, e lệ để thân thể gần sát tay Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử xoay người nằm ở một bên, vươn tay ôm Tô Phùng Tần đến trên người mình, để nàng ngồi cưỡi trên chân của mình.
Đôi mắt Tịch Sư Tử đen nhánh trong bóng đêm tản ra ngọn lửa rực nóng đến điên cuồng, bộ dáng thanh lãnh ngày thường như hoàn toàn biến mất.
"Chị tự mình tới." Đầu ngón tay còn thấm nước nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt như lửa nóng của cô nhìn chòng chọc vào Tô Phùng Tần.
"Sư Tử em..." Tô Phùng Tần đột nhiên bừng tỉnh , cho dù thân thể nàng đang thiếu thốn muốn đến điên cuồng, nhưng nàng làm sao có thể làm ra động tác khó xử thế này.
Khuôn mặt trong bóng đêm ửng hồng nay đã triệt để đỏ bừng, Tô Phùng Tần cắn môi, đôi mắt tràn đầy xấu hổ, nàng chết cũng không làm.
"Còn không thì em tới." Tịch Sư Tử thở gấp, nhẹ nhàng giật giật nâng đầu ngón tay lên.
"Còn không thì em tới." Một câu biểu đạt, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác biệt.
Một tay cô bắt lấy bàn tay ấm áp đang rủ xuống ở một bên của Tô Phùng Tần, nắm chặt hai ngón tay của mình lại.
Tô Phùng Tần khẽ rên một tiếng, cảm thấy mặt mình đang nóng muốn chết, thân thể nàng nhẹ nhàng lắc một cái, muốn tránh thoát.
Vì sao đêm nay Tịch Sư Tử lại... đáng sợ như vậy?
Vòng eo thon bị người nọ bóp chặt , muốn trốn cũng không thoát. Tô Phùng Tần nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng mỗi một động tác, đều khiến nụ hoa ướt át dưới thân kia ma sát trên ngón tay người nọ.
Dục vọng lại bừng lên lần nữa, chất lỏng thơm ngọt kia làm ướt cả bụng dưới Tịch Sư Tử.
Esley: Đập bàn phím Lại 'đừng', suốt ngày chỉ biết nói 'đừng mà', cho chị làm thụ tới già luôn đó Tô tỷ >.