Ôm Mặc Dạ bước nhanh trở về nơi ở của mình, chút đè nén trong lòng Tề Hoan chậm rãi bình thường trở lại. Rõ ràng cảm thấy Minh Hỏa không quan trọng như vậy, nhưng rốt cuộc tại sao mình lại khó chịu đến thế?
Trong lòng Tề Hoan khó hiểu, nhưng Mặc Dạ lại hiểu rõ. Tâm kiếp thứ hai của Tề Hoan rốt cuộc đã sinh ra, không nghĩ tới vậy mà sinh ra vì Minh Hỏa.
Mặc dù nàng không có nhiều cảm giác với Minh Hỏa, nhưng những chuyện đã từng phát sinh cùng hắn ta, toàn bộ vẫn để lại ấn tượng trong lòng, có cái gọi là kiếp do tâm sinh, Minh Hỏa vẫn là ma chướng trong lòng nàng.
Đương nhiên, biện pháp tốt nhất chính là giết Minh Hỏa, đến lúc đó liền xong hết mọi chuyện, Mặc Dạ thật sự thích biện pháp này, chỉ tiếc với tình hình bây giờ của mình, đánh nhau một trận với Minh Hỏa cũng không thể xác định được thắng thua.
Hoặc là để Tề Hoan tự mình đi giải quyết, nhưng vừa nghĩ tới Tề Hoan phải chạm mặt Minh Hỏa, trong lòng Mặc Dạ liền bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Từ sau khi trở về, Tề Hoan phát hiện Mặc Dạ vẫn trầm mặc không nói, bất kể nói chuyện thế nào, hắn cũng lạnh lùng, thờ ơ.
Có lẽ là đang giận dỗi, Tề Hoan hiểu.
Sau khi Tề Hoan rời khỏi, Minh Hỏa giống như người mất hồn, Thiên Phạt ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng nảy sinh sự hiếu kỳ rất mãnh liệt đối với Tề Hoan. Minh Hỏa biết nữ nhân này, hơn nữa dường như có tình cảm rất sâu đậm với nàng. Thiên Phạt cho rằng, cái Minh Hỏa không để ý nhất chính là nữ nhân, nói cho cùng mặc dù con nối dõi không ít, nhưng hắn chỉ có một thê tử, hơn nữa nghe nói nữ nhân kia vẫn đang ở trong giai đoạn thất sủng.
Chỗ khiến người khác sợ hãi Minh Hỏa nhất, chính là hắn không có nhược điểm, cực kỳ vô tình. Lúc trước, tất cả cao thủ của Tiên Giới tranh giành danh hiệu tứ đại thần tướng, đúng lúc con trai trưởng của Minh Hỏa chết trong tay Ma Tôn, Thiên Phạt cho rằng Minh Hỏa sẽ tìm Ma Tôn liều mạng. Khi đó tu vi của Ma Tôn cao hơn Minh Hỏa, chỉ cần hắn đi, trên cơ bản sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Kết quả, Minh Hỏa ấy vậy mà nhẫn nại, dường như cái chết của một đứa con trai đối với hắn không có bất cứ ý nghĩa gì.
Đã có nhược điểm, tức là….. khóe miệng Thiên Phạt nhếch lên. Thái độ của Minh Hỏa đối với đệ nhất thần tướng, Thiên Phạt hiểu rõ. Nhưng nếu như Minh Hỏa đứng về phía hắn, cộng thêm Lâu La nữa, ba người bọn họ cuối cùng sẽ có khả năng đối phó được đệ nhất thần tướng a.
Vốn dĩ hắn định dùng bảo bối vừa mới có được lôi kéo Minh Hỏa, nhưng trước mắt lại xuất hiện cơ hội tốt hơn.
Thiên Phạt mời mọi người tới, định ra danh hiệu là lấy vật đổi vật, hắn còn đặc biệt mở một quảng trường giao dịch lớn ở thành Kinh Lôi. Ngày thứ hai khi Thiên Phạt đến, đại hội mua bán chính thức bắt đầu, trong chốc lát thành Kinh Lôi đã xuất hiện hơn ba mươi gã Tiên Tôn.
Đối với một vài pháp bảo Tề Hoan tương đối hứng thú, nhưng chỉ có thuộc tính lôi nàng mới có thể sử dụng, hơn nữa pháp bảo thuộc tính Lôi bình thường căn bản không thể chịu đựng được Cửu U Tà Lôi trong cơ thể nàng, kết quả đi dạo hơn nửa ngày, bảo bối nàng vừa mắt thấy không ít, nhưng có thể dùng thì một cái cũng không có.
Vốn Tề Hoan muốn đi cùng Mặc Dạ, ai biết hắn lại không đi, hừ, người ta đã không cảm kích, nàng cũng không cần mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.
Tề Hoan kìm nén một bụng tức giận mang tiểu hồ ly đi dạo, đi nửa đường đúng lúc gặp phải Tiểu Ngân, tiểu hồ ly bị hắn cướp đi, Tề Hoan uất ức đến thiếu chút lệch cả mũi sang một bên.
Cũng may bên trong thành Kinh Lôi có hai đại thần tướng, năm vị thiên tướng trấn thủ, nên không ai dám làm loạn. Một mình Tề Hoan cũng không thể gây ra được chuyện gì.
Quảng trường giao dịch trong thành Kinh Lôi rất lớn, đến bây giờ Tề Hoan mới chỉ đi được non nửa mà thôi. Nhưng nàng cũng không có bao nhiêu tâm tư. Mặc Dạ đã sớm nói qua với nàng, pháp bảo có thể chịu đựng được Cửu U Tà Lôi, ngoại trừ thần khí cũng chỉ có tiên khí đỉnh cấp.
Ở Tiên Giới, thần khí và tiên khí đỉnh cấp đều là vật hiếm có, nàng cũng không cho rằng mình tùy tiện đi dạo là có thể vớ bở được một cái, khái niệm ‘mau mắn’ cùng Tề Hoan từ trước đến nay luôn là vương bất kiến vương (), nàng chính là một người xui xẻo!
() vua không gặp vua: ý nói hai bên trái ngược không bao giờ đụng mặt. Có thể dùng hình ảnh đường thẳng song song để hình dung ^^
Tùy tiện tìm một quán trà, Tề Hoan gọi một bình trà ngọc bích thường gặp ở Tiên Giới, đồ uống màu xanh lá uống vào mát lạnh ngòn ngọt, ngồi bên cửa sở lầu hai nhìn xuống, bên ngoài quán trà vẫn người đông nghìn nghịt như trước, cũng không biết bọn họ làm sao lại hưng phấn như vậy. Mệt cho bọn họ tinh thần tốt, chẳng lẽ không có ai muốn nghỉ ngơi một tí sao, tầng hai này vậy mà chỉ có một mình Tề Hoan.
Nghe nói, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, giao dịch sẽ tiếp tục trong mười ngày nữa, ngày cuối cùng mới là tiết mục then chốt. Khi đó, thần tướng cũng sẽ đem đồ ra giao dịch, đoán chừng khi đó người bên trong thành Kinh Lôi sẽ càng đông hơn nữa.
Aiz, ai có thể cho nàng một cái thần khí dùng tạm ah
~~Thả tay đặt chén trà xuống, Tề Hoan chống cằm trên mặt bàn, thở dài.
“Phịch” một tiếng vang khó chịu, trước mắt Tề Hoan xuất hiện một con dấu hình lập phương, toàn thân đen nhánh, lại sáng lóng lánh, nhìn kỹ, bên trong con dấu màu đen còn có hai con Long Hồn màu vàng.
Bên trên con dấu khắc một con thú toàn thân màu đỏ, thân mình hơi giống hổ nhưng khí thế lại khác biệt rất lớn, chỉ là nhìn vật điêu khắc thôi mà Tề Hoan đã cảm thấy cả người rét run. Con dấu đen đỏ đan xen, mặc dù nhìn kỳ lạ nhưng lại rất hài hòa. Quan trọng nhất là, phía trên nó phát ra khí tức mờ mịt, khiến Tề Hoan hơi choáng váng.
Thần khí?! Như Lai Phật tổ ơi, không cần nể tình như vậy a, nàng chỉ cầu xin một chút vậy mà ngay lập tức đã có thần khí rơi xuống trước mặt rồi? Chẳng lẽ đối tượng tin thờ trước kia sai rồi sao, nên mới xui xẻo mấy ngày liền? Tề Hoan quyết định, từ đây về sau nàng sẽ quy y cửa Phật.
“Ấn Danh Tỏa Hồn, thần khí.” Giọng nói hơi lạ nhưng dường như đã nghe qua ở đâu đó vang lên trên đỉnh đầu Tề Hoan, Tề Hoan ngẩng đầu, con mắt ngưng tụ, Thiên Phạt!
Thần tướng đại nhân cao cao tại thượng lại tìm đến một tiểu tiên chưa từng nghe qua tên như nàng, nói sao cũng có chút kỳ lạ. Tề Hoan trừng mắt nhìn, nghiêm túc suy nghĩ cách chạy trốn, Mặc Dạ và tiểu hồ ly đều không ở bên cạnh, sức lực của nàng chưa đủ a.
“Thần tướng đại nhân…” Tề Hoan chỉ lễ phép tính đứng dậy, không quỳ lạy như những người khác, song Thiên Phạt cũng không để bụng.
“Ngồi đi, ta chỉ muốn bàn chuyện giao dịch với ngươi mà thôi, chớ khẩn trương.” Thấy Tề Hoan hơi run rẩy, Thiên Phạt vừa cười vừa nói.
… Tề Hoan rất muốn nói cho hắn biết, mình không phải khẩn trương, nàng đang vận khí, chuẩn bị chạy trốn.
Thành thật ngồi đối diện Thiên Phạt, Tề Hoan không có cảm giác bị uy áp, bởi vì hắn đặc biệt thu lại khí tức trên người, cho nên cuộc nói chuyện của hai người không khó khăn mấy. Nếu là người khác, e rằng cho dù Thiên Phạt không phóng thích uy áp thì cũng sẽ kinh hồn bạt vía. Đáng tiếc, đối với mấy người được gọi là đại nhân này Tề Hoan không hề có cảm giác, “Không biết thần tướng đại nhân muốn cùng tiểu tiên làm giao dịch gì?”
Lúc Thiên Phạt vừa tới, Tề Hoan đại khái đã đoán được hắn đến là vì cái gì. Đoán chừng là bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy thái độ của Minh Hỏa đối với nàng bất đồng, Tiên Giới ngươi lừa ta gạt, hơn nữa Minh Hỏa còn là thần tướng, hắn đối xử đặc biệt với một người, tất nhiên sẽ rơi vào mắt kẻ có dã tâm.
Nhưng hành động của Thiên Phạt lại vượt quá dự đoán của Tề Hoan, ấy vậy mà dùng thần khí đến hấp dẫn nàng!! Chẳng qua, chuyện giao dịch công bằng này có tồn tại giữa thần tướng và tiểu tiên sao?
“Ngươi biết Minh Hỏa thần tướng, đúng không?” Thiên Phạt cười mỉm hỏi thăm.
“Xem như là biết a.”
“Giao dịch này có liên quan đến Minh Hỏa thần tướng, nếu ngươi có thể khuyên hắn giúp ta, Tỏa Hồn Ấn này tặng cho ngươi.” Khóe môi Thiên Phạt nhếch lên hơi mỉm cười, yêu cầu này không thể nói là quá đáng. Chỉ là Tề Hoan nợ Minh Hỏa một nhân tình, hắn dùng thần khí để bồi thường cho Tề Hoan mà thôi, người bình thường đều sẽ đồng ý, đáng tiếc, cho đến bây giờ Tề Hoan chưa từng nằm trong phạm vi những người bình thường.
Cũng không thể nói Thiên Phạt quá rộng rãi, vốn hắn không thể sử dụng thần khí này, trên thực tế, ở Tiên Giới căn bản không ai có thể sử dụng Tỏa Hồn Ấn. Cho nên đem thứ này cho Minh Hỏa chưa chắc hắn ta sẽ cảm kích, khỏi phải nói đến giúp đỡ.
Ngược lại Tề Hoan dù sao cũng chỉ là tiểu tiên, ngoại trừ biết đây là thần khí ra, chỉ sợ hoàn toàn không biết gì về thứ này. Trừ những người ở cấp bậc như bọn họ, ai có thể cưỡng nổi sự hấp dẫn của thần khí?
Hơn nữa, nếu Tề Hoan đáp ứng, như vậy ít nhất có thể chứng minh một điều, địa vị của nàng trong lòng Minh Hỏa chắc chắn không giống người bình thường.
Lời nói của Thiên Phạt khiến Tề Hoan hơi trầm mặc, nàng duỗi ngón trỏ chạm nhẹ vào Tỏa Hồn Ấn, một đám khí đen từ trong con dấu thoát ra thâm nhập vào trong cơ thể nàng. Tề Hoan không dùng lôi điện cắn nuốt luồng khí kia, trái lại để chúng chuyển động một vòng trong đan điền của mình, rồi lại đem nó dẫn ra ngoài.
Quả nhiên, trực giác của nàng đúng. Trên đời này, quả thật không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, ai, cho dù nàng nhận được Tỏa Hồn Ấn này, chỉ sợ cũng không cách nào đem nó chiếm làm của riêng.
“Không phải là tiểu tiên không muốn đáp ứng đại nhân, chẳng qua tiểu tiên cùng Minh Hỏa thần tướng cũng không thân quen như trong tưởng tượng của ngài.” Tách ngón tay khỏi Tỏa Hồn Ấn, Tề Hoan ngồi ngay ngắn trên ghế.
Bàn tay trong ống tay áo đột nhiên xuất hiện vài đạo lôi quang. Ngay cả Thiên Phạt muốn nàng giúp cái gì nàng cũng không hỏi, thái độ của nàng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi.
Chỉ đụng một chút đã xuất hiện cắn trả, rất khó tưởng tượng nếu mình quả thật sử dụng Tỏa Hồn Ấn, mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Rời xa thần khí, yêu quý tánh mạng a!
“Ngươi cần gì phải tự coi nhẹ mình, theo ta biết, Minh Hỏa thần tướng thế nhưng rất thân mật với ngươi.” Hôm qua đi cùng Minh Hỏa còn có Minh Tư con gái của hắn, và tiểu nhi tử Minh Viêm.
Ngày đến thành Kinh Lôi, Minh Viêm bị thương nặng, thiếu chút nữa khó giữ được mạng nhỏ. Người động thủ với hắn chính là Minh Hỏa, hơn nữa nguyên nhân Minh Hỏa động thủ là vì Tề Hoan.
Điều này cũng không thể trách Thiên Phạt nghe lén cuộc đối thoại của cha con họ, thật sự là giọng Minh Viêm quá lớn. Dường như hắn cố ý để tất cả mọi người nghe thấy, tuy Thiên Phạt không biết sau đó Minh Hỏa nói gì, nhưng cái tên Tề Hoan này, hắn ghi tạc trong lòng.
“Bất kể đại nhân có được tin tức sai lầm này từ đâu, tiểu tiên cũng chỉ có thể rất lấy làm tiếc, cự tuyệt đại nhân.” Tề Hoan mỉm cười đẩy Tỏa Hồn Ấn đến trước mặt Thiên Phạt, sau đó đứng lên vái chào một cái, “Thiên Phạt đại nhân, cáo từ.”
Thiên Phạt không ngăn cản Tề Hoan, nhìn bóng lưng nàng rời đi, mắt lại nhìn Tỏa Hồn Ấn trên bàn, khóe miệng nhếch lên. Không sao, đối phó một tiểu tiên mà thôi, thủ đoạn của hắn còn nhiều, rất nhiều, đã không ăn mềm, vậy thì đừng trách hắn sử dụng bạo lực.