Chương : Một Cuộc Giao Dịch Mà Thôi
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Lời Tiểu Ngân nói khiến cả người Hỏa Như cứng đờ, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Chàng, chàng có ý gì?” Hắn lại ép nàng lựa chọn, nàng phải chọn như thế nào đây?
Trước mặt nhiều người như vậy, Tiểu Ngân lại có thể nói ra những lời như thế. Nàng cho rằng, hai người đã ở chung nhiều năm như vậy, mình dù sao cũng sẽ có một chỗ đứng trong lòng hắn, kết quả thì sao, hắn lại ép mình lựa chọn.
“Vì sao chàng lại muốn cưới ta?” Hỏa Như buông tay nở nụ cười, vẻ mặt nàng khiến cho người khác cảm thấy chua xót.
Tiểu Ngân nhìn Hỏa Như, không mở miệng trả lời. Trong lòng mọi người đều biết rõ, hắn cũng không hứng thú nhắc lại. Nói hắn máu lạnh, có lẽ đúng, Đằng Xà vốn là loài động vật máu lạnh, đối với bất cứ những chuyện mình không quan tâm, hắn sẽ không bỏ ra một chút sự chú ý nào.
“Tiểu thư, hay là chúng ta trở về trước đi.” Lúc này, Lục Ương đột nhiên chạy ra kéo tay Hỏa Như. Nếu để Hỏa Như cứ tiếp tục gây chuyện như vậy, rất có khả năng Tiểu Ngân sẽ từ hôn.
“Tiểu Lục, ngươi buông tay ra.” Hất khỏi tay Lục Ương, Hỏa Như yên lặng nhìn Tiểu Ngân, “Ta chỉ muốn chàng nói ra đáp án, một câu là đủ rồi.” Giọng Hỏa Như mang theo vài phần khẩn cầu, nàng đang đánh cuộc, thua chính là vạn kiếp bất phục.
“Một cuộc giao dịch mà thôi.” Chuyện này nên biết rõ trong lòng là được rồi, một khi đã nói ra, sẽ không thay đổi được nữa. Mọi người đang đứng nghe bên cạnh, không ai dám mở miệng bàn luận, sợ mình một khi không cẩn thận nói cái gì không nên nói, đến lúc đó sẽ chịu kết cục chết không toàn thây.
Nhưng phần lớn mọi người đều muốn xem náo nhiệt, Hỏa Như cũng thật bi kịch, lần trước bị từ hôn, lần này càng tuyệt hơn, chỉ là một cuộc giao dịch. Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, thì đời này của Hỏa Như, e là chấm dứt rồi.
Hỏa Như thất hồn lạc phách buông tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo nụ cười bi thảm, nàng thua, hắn ngay cả nói dối cũng không chịu, cho dù là nói dối, nàng cũng có thể tiếp nhận a! Nhưng mà hắn lại nói thật. Giao dịch, cưới nàng chỉ vì giao dịch mà thôi.
Hôm nay, ca ca nàng sống chết không rõ, khoản giao dịch này cũng đã mất đi giá trị, cho nên, nàng liền biến thành người không liên quan.
“Còn muốn thành thân không?” Sau đó, Tiểu Ngân lại hỏi tiếp một câu.
Tề Hoan ở bên cạnh nghe xong cũng thấy kích động muốn đánh người, gặp phải loại nam nhân như Tiểu Ngân, quả thực chính là bi kịch cuộc đời a. Nói đến thế này rồi, Hỏa Như vẫn còn lưu luyến không rời.
Đảo đảo mắt, Tề Hoan đưa tay huých mạnh Mặc Dạ một cái.
“Tiểu Hoan. . . . . . .” Mặc Dạ vô tội than thở, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn a.
“Nhìn đi, là do chàng nuôi đấy.” Tề Hoan trợn mắt lườm Mặc Dạ một cái, tính tình này của Tiểu Ngân nhất định là có liên quan đến cách dạy dỗ của Mặc Dạ. Mặc dù khi nàng ở chung một chỗ với Mặc Dạ, tính tình hắn thoạt nhìn rất tốt, chỉ thỉnh thoảng độc miệng một chút, hành động hơi xấu xa một chút, cử chỉ hơi lưu manh một chút mà thôi.
Nhưng mà, ở trong mắt người khác, sợ rằng Mặc Dạ cũng không khác Tiểu Ngân là mấy.
Lại giận chó đánh mèo rồi, Mặc Dạ cười khổ, lý trí ép hắn phải bảo trì trầm mặc không nói gì, để mặc Tề Hoan dụng hình trên người mình. Dù sao chút sức lực nhỏ bé của nàng, gãi ngứa cho hắn vẫn còn không đủ.
Hỏa Như mờ mịt nhìn Tiểu Ngân, tự hỏi hạnh phúc mình theo đuổi lâu như vậy, rốt cục có chút ý nghĩa nào không.
“Ê, ta nói Ngân này, cho dù Hoả Nha đã xảy ra chuyện, thì chàng cũng không thể cứ không để ý đến cô nương nhà người ta như thế, nói sao thì đó cũng là muội muội của Hoả Nha a.” Người lên tiếng lại là Tuyết Sa.
Tề Hoan có ấn tượng rất lớn với Tuyết Sa, nàng và Tuyết Sa không tính là có thâm cừu đại hận gì, nhưng e rằng hận ý của Tuyết Sa đối với nàng lại khá sâu. Chuyện lần trước của Mình Tư suýt nữa đã khiến Tuyết Sa khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Ngươi nói nhảm.” Hỏa Như kịch liệt phản bác.
“Hắc hắc, Hoả Nha sống hay chết, Ngân đương nhiên biết rõ, ngươi nói xem.” Tuyết Sa cười hì hì nói, oan uổng đều đổ hết lên người Tiểu Ngân, Tiểu Ngân cũng không mở miệng phản đối.
“Lục Ương, đưa tiểu thư nhà ngươi về.” Tiểu Ngân quét mắt nhìn Lục Ương chân tay luống cuống đang đứng bên cạnh Hỏa Như, lạnh giọng phân phó.
Lục Ương vâng lệnh, cũng không để ý Hỏa Như có đồng ý hay không, vội vàng kéo nàng. Hỏa Như còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn đến đôi mắt lạnh như băng của Ngân, cuối cùng một câu cũng không nói ra lời. Rốt cuộc nàng vẫn không thể mở miệng, vẫn không thể vứt bỏ hạnh phúc này, nhưng mà, thật sự có hạnh phúc sao?
Sau khi Hỏa Như rời khỏi, những người khác cũng tản đi, trừ mấy vị Thiên Tướng địa vị cao ra thì không có bất kỳ ai dám bàn luận chuyện vừa rồi.
Mọi chuyện đã như vậy mà hôn lễ lại vẫn tiếp tục. Rốt cuộc là thế đạo thay đổi, hay là do mình không đủ bình tĩnh đây? Tề Hoan đi phía sau Tiểu Ngân, vẻ mặt nghi hoặc.
Vốn định đưa nhóm Tề Hoan đi nghỉ ngơi, ai ngờ Tuyết Sa lại không định để người rời đi.
Tiểu Ngân vốn chính là nam nhân ả nhìn trúng, hắn thành thân, Tuyết Sa thực chất là đến gây rối.
Nhưng ả lại không ngờ sẽ gặp được Tề Hoan ở đây, nhắc tới Tề Hoan, Tuyết Sa dù đang ngủ cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải tại nàng ta, thì thành Tịch Diệt của mình sao có thể bị một chưởng của Minh Hỏa phá nát đến chỉ còn một nửa chứ.
Mặc dù chết mấy tiên nhân ả cũng không để ý, nhưng mặt mũi của ả đều đã mất hết.
“Ngươi vẫn khỏe chứ.” Tuyết Sa cười cười đi đến bên cạnh Tề Hoan, nếu không biết chuyện, người ta còn tưởng ả và Tề Hoan là bạn tốt cơ đấy.
“Khuôn mặt Minh Tư bị thương nặng như vậy, sao Minh Hỏa lại không lấy mạng ngươi nhỉ.” Tề Hoan nở nụ cười rực rỡ giống y chang ả, Minh Hỏa vì sao lại gây phiền phức cho Tuyết Sa, Tề Hoan vốn không muốn tra cứu.
Nhắc tới Minh Hỏa, sắc mặt Tuyết Sa lại trở nên khó coi. Minh Hỏa lòng dạ độc ác làm cho người ta lưu lại ấn tượng quá sâu.
“Hừ, ta nghe nói Hoả Nha đưa ngươi đến Quan Vân Giản, hôm nay không thấy hắn, Minh Diệt đã chết, ngươi lại xuất hiện ở đây, ngươi vẫn nên tự lo lắng cho bản thân mình một chút đi.” Tuyết Sa không cho rằng Tề Hoan có thể gây nên cơ sự gì, nhưng nếu phải có người chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, thì Tề Hoan chắc chắn là sự lựa chọn không tồi.
Tề Hoan cười như không cười nhìn Tuyết Sa một cái, không đáp lại. Chuyện nàng bị Hoả Nha đưa tới Quan Vân Giản vốn chẳng ai có chứng cớ, những thứ được gọi là tin tức của Tuyết Sa, đều chỉ là căn cứ từ thái độ của Tiểu Ngân và Hỏa Như mà thôi.
Chỉ cần nàng không thừa nhận, ai có thể làm gì được nàng.
Vốn tưởng rằng Tiểu Ngân thành thân chỉ cần một ngày là đủ rồi, ai ngờ ở Tiên giới lại khác hẳn Nhân Gian, nghe nói, bữa tiệc này phải đủ chín ngày, đến ngày cuối cùng mới coi là thành thân thật sự.
Cũng may nơi này là Tiên giới, Tiểu Ngân cũng coi như có gia sản lớn, nếu không mời nhiều người như vậy, hắn còn không bị ăn đến phá sản sao. Mặc dù Tề Hoan không có hứng thú chạm mặt đám tiên nhân kia, nhưng đệ nhất Thần Tướng chỉ tới vào phút chót, nàng lại không thể ngảy nào cũng ở trong phòng được.
Thật ra thì ở một chỗ tầm vài ngày, đối với Tề Hoan mà nói cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, quan trọng là, hiện tại trong phòng cũng không phải chỉ có một mình nàng. Bởi vì lúc trước Tề Hoan nói mình muốn sinh con, kết quả Mặc Dạ liền lấy đó làm cái cớ, hai người giằng co chừng mấy ngày, con thì chưa thấy đâu mà Tề Hoan thiếu chút nữa đã xong đời.
Càng về sau, Tề Hoan cũng thông minh ra, chỉ cần Mặc Dạ xuất hiện trong phòng, nàng liền đi tản bộ.
Hai người ngày ngày chơi trốn tìm trong phủ của Tiểu Ngân, sau khi bị bắt, kết quả dĩ nhiên còn bi thảm hơn lúc trước. Cũng may chỗ này tương đối rộng, hơn nữa nội viện vốn không có mấy người ra vào, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Buổi sáng, trời còn chưa sáng hẳn, Tề Hoan lười biếng bò dậy từ trên người Mặc Dạ, nhân lúc hắn còn chưa tỉnh nàng mặc quần áo qua loa, nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Từ sau khi đến Tiên giới, Tề Hoan dần dần phát hiện, tu vi của nàng lại không tăng lên một chút nào, lần trước động đến tháp Lôi Thần khiến lực lôi điện trong cơ thể nàng tinh tiến hơn không ít, nhưng bây giờ lại rơi vào giai đoạn giậm chân tại chỗ.
Linh khí trong Tiên giới Tề Hoan căn bản không thể hấp thu được, cho dù hấp thu, cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Có điều, mấy ngày trước nàng đột nhiên phát hiện, mỗi sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc, trong không khí sẽ tràn ngập một luồng linh lực hỗn độn.
Dĩ nhiên, tình huống này đều do Tề Hoan mới phát hiện gần đây, trước kia khi nàng còn ở Tiên giới căn bản không phát hiện ra buổi sáng lại có một luồng linh khí khó hiểu như vậy. Dù sao linh khí này nàng có thể hấp thu, sao còn phải đi truy cứu nó đến từ đâu chứ.
Thời gian luồng linh khí này xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, đại khái chỉ bằng thời gian một chén trà. Tề Hoan hấp thu xong, màu vàng của Phật tự trong đầu nàng càng thêm sáng rực rỡ, thậm chí, xung quanh nó còn mơ hồ hiện lên một đóa sen vàng.
Nhìn thấy sự biến đổi của nó, khiến Tề Hoan nghĩ muốn nếm thử Phật tự trong mấy thiên bi còn lại kia, xem chúng rốt cuộc có tác dụng gì, đáng tiếc Mặc Dạ không để cho nàng có cơ hội làm việc này. Mỗi lần chỉ cần nàng nhắc tới, Mặc Dạ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để khiến nàng quên đi. Cay đắng thay, thủ đoạn chết tiệt của hắn lần nào cũng thành công.
Vừa đi ra sân, Tề Hoan ngẩng đầu lên đã thấy Lục Ương – nha hoàn bên cạnh Hỏa Như đứng cách đó không xa, hai mắt hiện lên tơ máu không nhúc nhích nhìn mình. Loại ánh mắt này Tề Hoan đã nhìn thấy không ít, kẻ thù của nàng trước khi chết đều dùng loại ánh mắt này để nhìn nàng.
Nàng không nhớ rõ mình có thâm cừu đại hận gì với Lục Ương, nói vậy, nàng ta là vì Hỏa Như sao.
Đối với chuyện của Hỏa Như, cảm tưởng duy nhất của Tề Hoan chính là mù quáng, về phần thông cảm, nàng cảm thấy loại nữ nhân này vốn không cần thông cảm. Huống chi, hai người nói đi nói lại cũng coi như kẻ thù, Hoả Nha diệt căn cơ của phái Thanh Vân dưới Nhân Gian, phàm là người có liên quan đến hắn, đều là kẻ thù của Tề Hoan.
Lục Ương nhìn Tề Hoan hồi lâu không nói gì, cuối cùng Tề Hoan quái dị nhìn nàng ta một cái, trực tiếp bỏ qua nàng ta đi về phía trước.
“Ngươi đứng lại.” Lục Ương ở phía sau kêu lên, đáng tiếc Tề Hoan vốn không để ý tới nàng ta.
Nàng ta nói dừng thì mình phải dừng sao, sao mình phải nghe lời nàng ta chứ.
“Ta biết nam nhân bên cạnh ngươi chính là Quỷ Tiên.” Lục Ương vừa nói một câu, câu nói này thành công khiến Tề Hoan dừng bước.
“Thế thì sao?” Thân phận của Mặc Dạ đúng là không thích hợp để xuất hiện ở đây, nhưng cho dù đám tiên nhân kia biết được, thì nhiều lắm cũng chỉ phiền phức hơn một chút mà thôi, chẳng lẽ còn có người dám đi lên chịu chết hay sao?