Ở trên phi thuyền mười ngày, Tề Hoan rốt cục nhìn thấy được một đường sinh cơ. Sắc trời còn sớm, Tề Hoan nằm trên ghế, ngũ âm không đầy đủ rên rỉ một ca khúc hiện đại yêu thích, Minh Hỏa ở một bên quái dị nhìn nàng, nhưng lực nhẫn nại của hắn thật không tệ, thế nhưng không hề cắt đứt tiếng hát có thể so với tiếng sói tru của Tề Hoan.
Đột nhiên phi thuyền dừng lại trên không trung, sau đó Tề Hoan nhìn thấy bốn tiên nhân vẻ ngoài giống nhau như đúc đột nhiên xuất hiện trên thuyền, bốn người trừ màu sắc y phục khác nhau, thì thậm chí ngay cả giọng nói cũng giống nhau.
“Tham kiến Minh Hỏa chân quân.” Vị tiên nhân áo tím khom người hành lễ với Minh Hỏa, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.
“Tử Thường tiên đế sao lại rảnh rỗi có thời gian đến chỗ ta vậy?” Minh Hỏa vẫn ngồi trên ghế như cũ, không hề có ý muốn đứng dậy, cũng không đếm xỉa tới suy nghĩ của Tử Thường.
“Ngươi cho là ai muốn nhìn thấy ngươi, không phải chỉ là chân quân thôi sao!” Vị tiên nhân áo lam nhất thời tức giận xông tới, bộ dạng như muốn liều mạng cùng Minh Hỏa.
“Lam Thường, không được vô lễ.” Tiên nhân áo trắng rũ mắt, nói một câu rồi im lặng.
Về phần vị tiên nhân áo đen, trực tiếp hừ một tiếng.
Bốn người này cũng thật là thú vị, mặc dù vẻ ngoài giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ là huynh đệ sinh bốn? Ánh mắt Tề Hoan lướt qua bốn người, lộ rõ hàm ý tìm tòi nghiên cứu.
Tử Thường không để ý đến ba người còn lại, cúi đầu cung kinh bái một cái, “Thiên Vũ tiên tôn lệnh cho ta tới đây báo cho chân quân, lập tức trở về trấn giữ Sát Thần Hải, không được có sai sót, nếu trễ sẽ bị xử phạt theo luật trời.”
“Biết rồi, ngươi có thể đi.” Sắc mặt Minh Hỏa vô cùng khó coi. Nghe tên địa danh Sát Thần Hải kia, đã biết là không phải nơi tốt lành gì.
Trong lúc Minh Hỏa cúi đầu trầm tư, Tề Hoan vẫn nghiêng đầu nhìn hắn, vốn hắn nói muốn tự dẫn mình đi gặp tổ sư gia, nếu hắn phải đi Sát Thần Hải, vậy mình phải làm sao bây giờ?
Tề Hoan đợi hồi lâu, cũng không thấy Minh Hỏa chân quân phát biểu ý kiến, nàng không thể làm gì khác là uyển chuyển nói với hắn, “Chân quân, chúng ta phải đi Sát Thần Hải trước sao?”
Minh Hỏa chân quân cười khổ liếc nhìn Tề Hoan, có chút bất đắc dĩ gật đầu, “Trên người có quân vụ, phải đi, có điều nàng yên tâm, đến Sát Thần Hải ta sẽ phái người đưa nàng đi gặp Đoạn Tuế tiên tôn.” Tề Hoan ra ám hiệu vô cùng rõ ràng, khiến Minh Hỏa không khỏi cười khổ, đấy là coi mình thành kẻ nuốt lời hay sao!
“Đương nhiên chuyện của ngài quan trọng hơn.” Nghe Minh Hỏa bảo đảm, Tề Hoan cười rực rỡ, thể hiện sự rộng lượng của mình. Bất kể Sát Thần Hải là địa phương nào, chỉ cần đi theo Minh Hỏa chân quân, còn không sợ bị hại.
Sau khi phi thuyền chuyển hướng, tốc độ tăng lên không chỉ gấp mười lần, Tề Hoan đứng ở đầu thuyền, nắm chặt một bên lan can, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên phát hiện ra mình ngoại trừ chứng sợ độ cao còn có bệnh say tàu.
“Sao vậy?” Giọng nói ôn nhu của Minh Hỏa vang lên bên tai Tề Hoan, tiếng hít thở làm Tề Hoan thiếu chút nữa thì ném ra một quả cầu sét, cũng may thời khắc mấu chốt nàng đã khống chế được.
Quay đầu lại hướng về phía Minh Hỏa yếu ớt cười một tiếng, “Chân quân, xem ta nửa sống nửa chết thế này, ngài có thể để ta thở một chút không?” Nam nhân này mặc dù hương vị dễ ngửi, ngay cả hô hấp cũng mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng hắn không nên thở ngay trước mặt nàng. Phải biết rằng, không khí hắn thở ra, trong một phần mùi thơm chính là hai phần hỏa đạm, đó chính là đầu sỏ gây trở ngại cho sự hô hấp của nàng, nếu đứng trước tòa án, Tề Hoan hoàn toàn có thể kiện hắn ý đồ mưu sát.
“Nhìn ta không phải càng thông khí hơn sao?” Minh Hỏa chân quân nháy mắt mấy cái, ở trong mắt Tề Hoan chính là câu dẫn trắng trợn.
Nhìn hắn như vậy khó bảo toàn bệnh tim của nàng sẽ không tái phát, Tề Hoan cảm thấy đau đầu, nhắm mắt lại ngã xuống. Cũng may động tác của Minh Hỏa rất nhanh, đưa tay ôm Tề Hoan vào trong lòng, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt hiện lên một ngọn lửa đỏ thẫm.
Hắn phát hiện thân thể Tề Hoan có gì đó không đúng, người phàm tu tiên đắc đạo mặc dù không khỏe mạnh bằng Tiên nhân chính gốc, nhưng cũng không thể suy yếu thành cái dạng này, Chân Hỏa Đồng Tử của Minh Hỏa chỉ có thể nhìn thấy trên trán Tề Hoan có một hoa văn màu đen, nhưng không nhìn rõ hình dạng cụ thể.
Tề Hoan không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ biết lúc nàng tỉnh lại, người đã không ở trên phi thuyền. Sau khi mở mắt, người hiện ra đầu tiên trong tầm mắt của nàng chính là Minh Hỏa. Giờ phút này Minh Hỏa không phải là một thân áo đạo màu đỏ chót đắt tiền nữa, mà là một thân chiến giáp đỏ thẫm, tóc đỏ bình thường luôn xõa sau gáy nay đã được buộc lại, chiến giáp mặc lên người uy phong lẫm liệt, nhưng nàng lại cảm thấy Minh Hỏa mặc chiến giáp nhẹ nhàng như mặc quần áo vải, cho dù tự nàng mặc cũng không thể tạo ra vẻ phiêu dật như vậy ~ chẳng lẽ là do phương thức bước đi? Tề Hoan quyết định sau này cũng sẽ học cách bay của Minh Hỏa.
“Nàng đã tỉnh?” Ngón tay thon dài dừng lại trên gò má Tề Hoan, Minh Hỏa ngồi ở đầu giường, vẻ ôn nhu trong mắt như muốn làm Tề Hoan chết chìm trong đó.
“Ta hôn mê?” Tề Hoan cứng ngắc lui về phía sau, tránh khỏi ngón tay của Minh Hỏa, hết sức bình tĩnh hỏi.
“Ừ, yên tâm, mấy ngày nữa Dược Tâm tiên đế sẽ tới đây, ta sẽ bảo nàng ấy xem bệnh cho nàng, sẽ không có chuyện gì.” Minh Hỏa chưa từ bỏ ý định duỗi tay vuốt tóc Tề Hoan.
“Vậy thì làm phiền chân quân.” Dù sao bắt người tay ngắn, Tề Hoan chỉ có thể nhịn đau hy sinh một đầu tóc ngắn, khẽ cắn răng nhẫn nại, cùng lắm thì lát nữa gội thêm mấy lần.
Vốn là lúc ở Nhân gian, trải qua vài trăm năm, Tề Hoan hút đủ lôi điện thì tóc cũng đã dài quá cánh tay, nhưng ai ngờ sau đó đầu tóc lại từ từ ngắn lại, nàng càng lớn, thì tóc càng ngày càng ngắn.
Cũng may lúc tóc ngắn đến vai, thì không ngắn hơn nữa, nếu như biến thành đầu trọc, tâm lý Tề Hoan sẽ bị trở ngại.
“Minh Hỏa, Liệt Hỏa Phần Thiên trận ngươi còn chưa bố trí xong đâu, sao đã chạy đi rồi?” Bịch một tiếng thật lớn, Tề Hoan nhìn thấy một vật thể xẹt một đường duyên dáng trên không trung, rơi xuống vị trí cách giường ba thước.
Một tiểu chính thái () tám tuổi mặc yếm uy phong lẫm liệt chống hông đứng trước cửa, một đôi mắt to tròn như lam thủ tinh thượng đẳng, trên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà là cái miệng anh đào nhỏ không ngừng đóng mở. Nếu như không phải là hắn đang mắng người thì càng tốt hơn. . . . . . . . . .
() tiểu chính thái: ý chỉ các bé trai xinh xắn đáng yêu
Nhìn tiểu chính thái đang ra vẻ người lớn chỉ vào mũi Minh Hỏa không ngừng la mắng, Tề Hoan cảm thấy người này so với bốn con quái thú trong bụng nàng còn dã man hơn.
Mắng một hồi lâu, có lẽ là khát nước rồi, cuối cùng tiểu chính thái ngừng lại, rồi nện bắp chân mập mạp đi đến ghế ngồi xuống, đáng tiếc cái ghế cao kia lại không cho hắn chút mặt mũi nào, kết quả trong cơn tức giận tiểu chính thái một cước đá văng ghế, Tề Hoan trừng mắt nhìn, phát hiện chiếc ghế vừa mới ở trước mặt nàng bỗng chốc đã biến thành phấn vụn.
“Ta phải đi đây.” Minh Hỏa bất đắc dĩ thở dài, có chút lưu luyến không rời bỏ tay Tề Hoan xuống, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Bị người mắng còn có thể giữ thái độ tốt như vậy, Tề Hoan liếc trộm tiểu chính thái mấy lần, xem ra lại lịch của tiểu tử này không nhỏ a!
“Ngươi, ngươi, lại dám nhìn trộm bản tiên tôn, ta cho ngươi biết, ở Sát Thần Hải không có người ăn không ngồi rồi, ngươi đi thủ trận cho ta.” Tiểu chính thái sau khi nhìn Minh Hỏa đi rồi, tức giận trong bụng còn chưa giải tỏa hết, cho nên nhất thời chĩa mũi nhọn về phía Tề Hoan.
Tề Hoan nhìn chung quanh một chút, dường như, hắn đang nói mình?
“Ngươi nói ta sao?” Tề Hoan tự chỉ mũi mình, nghe xong điểm mấu chốt, lại quên mất cái câu tiên tôn phía trước.
“Thất Thương Luân Hồi trận trong Sát Thần Hải, nếu ngươi không thủ được bổn tiên tôn liền lột da ngươi.” Tiểu chính thái vẻ mặt nghiêm túc chỉ Tề Hoan, song ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly đang nằm gục trên bụng Tề Hoan.
“Tiên tôn đại nhân. . . . . . . . Ta chỉ là. . . . . . .” Lần này Tề Hoan cuối cùng đã nghe được danh xưng của hắn, đáng tiếc nàng còn chưa kịp giải thích, thì đã cảm thấy trước mắt một trận hoảng hốt, sau đó không hiểu sao lại xuất hiện trong đại trận, cũng may tiểu hài nhi kia coi như còn nhân tính, không đem nàng ném vào trong trận, mắt trận này cho dù không an toàn lắm, nhưng trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tề Hoan thật không rõ, rốt cuộc mình đã đắc tội người nào, tại sao nàng chỉ là một tiểu tiên nhất trọng thiên lại bị lôi đi thủ trận? Còn không bằng cầm đao đâm nàng hai nhát, giết nàng luôn cho thống khoái.
“Hừ, người của Đoạn Tuế tiên tôn mà cũng dám chạy đến chỗ này của ta.” Trong mắt tiểu chính thái chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, khuôn mặt thiên chân khả ái hiện lên vẻ lạnh lẽo, rồi chậm rãi đi về phía tiểu hồ ly đang nằm trên giường.
Minh Hỏa tiên tôn đang bố trí Liệt Hỏa Phần Thiên trận ở Sát Thần Hải đột nhiên nhớ ra cái gì kêu lên, “Tề Hoan gặp nguy hiểm rồi.” Thiên Vũ tiên tôn cùng Đoạn Tuế tiên tôn kết thù đã vài chục vạn năm, cả Tiên giới đều biết hai người bọn họ ghét nhau, gặp mặt liền hận không thể cắt tay hay chém đứt chân của đối phương mới hài lòng, đến mức đồ tử đồ tôn của hai người chết trong tay đối phương còn không biết có bao nhiêu nữa.
Minh Hỏa vì bày trận mà quên mất chuyện này. Đáng tiếc lúc hắn trở về, Thiên Vũ tiên tôn cùng Tề Hoan đều đã biến mất.
Hắn mặc dù là chân quân, nhưng cũng không có quyền đi chất vấn Thiên Vũ tiên tôn, huống chi cho dù hắn đi hỏi người ta cũng không trả lời. Thiên Vũ tiên tôn kia cũng không phải chỉ để trưng bày, trong các tiên tôn, thực lực so được với hắn và Đoạn Tuế cũng chỉ có Điện chủ Lôi Thần điện. Minh Hỏa mặc dù có chút ý tứ với Tề Hoan, nhưng đầu óc hắn còn chưa đến mức bị hỏng toàn bộ, cho nên, Tề Hoan đáng thương cứ như vậy bị mọi người ném ra sau gáy. (TNN: thêm lý do để anh thành nam phụ =]])
Mới đầu Tề Hoan còn không cảm thấy lạ chỗ nào, nhưng ở trong trận ngây người chưa được một lát, Tề Hoan đột nhiên phát hiện, không thấy tiểu hồ ly?! Lúc nãy nàng bị Thiên Vũ tiên tôn ném tới đây, tiểu hồ ly không hề ở chung một chỗ với nàng?
Sắc mặt Tề Hoan thoáng cái trở nên khó coi, Mặc Dạ từng nói với nàng, sở dĩ Cửu Vĩ Thiên Hồ nổi danh hơn so với các Hồ tộc khác vì còn có một nguyên nhân, đó là thứ bọn họ tu chính là cửu sắc yêu đan, cửu sắc yêu đan có thể so với đan dược thần cấp trong truyền thuyết.