Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

chương 505

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Gia chủ, không phải là chúng ta chuẩn bị cả phương án thứ hai sao?”, lúc này, một người bên cạnh Phòng Vĩnh Tín nói.

“Cậu dám, tôi tin là anh cả nhất định sẽ không sao”, lúc này Phòng Vũ đột nhiên trừng lớn mắt, hung hăng quát người vừa lên tiếng.

“Trưởng lão Vũ, chúng ta cũng nên chuẩn bị, nếu như...”, người kia vẫn chưa nói hết nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng.

“Câm miệng cho tôi, không có nếu như gì cả, cút đi”, Phòng Vũ tức giận rồi lập tức muốn ra tay đánh người kia.

“Được rồi, trưởng lão Vũ, đừng có tranh luận với hắn làm gì, để tôi bảo hẳn đi”, Phòng Vĩnh Tín lập tức khuyên nhủ Phòng Vũ sau đó nghiêm khắc mắng mỏ người phụ trách, nhưng lại nháy mắt với anh ta.

Người phụ trách cũng là một người biết đoán ý, hắn ta tất nhiên là hiểu được suy nghĩ của gia chủ, vì thế lập tức rời đi.

Trần Triệu Dương tất nhiên không biết những điều này, anh vẫn đang chiến đấu một cách hăng hái.

Anh cảm thấy thân thể hiện tại của mình rất cứng rắn, chỉ cần không bị hai thanh kiếm của Phòng Nguyên Vũ chạm vào thì mọi đòn tấn công của ông ta sẽ vô hiệu đối với anh.

“Buông ra cho tôi”.

Trần Triệu Dương cố gắng tìm cách làm rơi hai vũ khí của Phòng Nguyên Vũ, cuối cùng nắm bắt được cơ hội, anh đã nắm lấy cổ tay của ông ta rồi vặn ngược lại.

Ông ta tất nhiên không thể nào nghĩ đến tình huống này cho nên tay lập tức bị vặn ra rồi đoản kiếm trong tay cũng lao về hướng Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương bất đắc dĩ buông tay, nhưng trước khi đi anh vẫn đạp một phát vào ngực ông ta rồi mới lùi lại phía sau hai bước.

Bịch.

Sức mạnh của Trần Triệu Dương lớn như thế nào anh cũng không biết, Phòng Nguyên Vũ bị anh dùng toàn bộ sức lực đạp một phát vào ngực thì bay ra ngoài, rồi hộc ra một ngụm máu.

“Cái này...”

Vốn mọi người vẫn đang xem một cách rất vui vẻ, dù gì trận đánh như thế này cũng rất hiếm có.

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy một trong hai người ngang tài ngang sức đột nhiên lại bị hộc máu thì đám người chứng kiến một màn này đều hét lên một cách ngạc nhiên.

Đám người nhà họ Phòng đều bị dọa sợ, họ không ngờ rằng Phòng Nguyên Vũ - thần thánh không gì so được trong lòng họ lại bị người ta đánh đến hộc máu.

Phòng Văn Diệu tức giận nắm chặt tay, khớp xương đều trắng bệch, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Phòng Vĩnh Tín vốn không định thực hiện kế hoạch kia nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực khủng bố như thế của Trần Triệu Dương thì ông ta biết, sợ rằng thực sự phải thực hiện kế hoạch đó rồi.

“Haha, cảm ơn...”, vào lúc này, điều khiến mọi người khó hiểu hơn nữa chính là Phòng Nguyên Vũ lại đứng lên rồi hướng về phía Trần Triệu Dương mà cười †o.

“Haiz, thế mà lại giúp ông ta”, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt thì phát hiện trước đây ông ta bị nội thương, đến tận bây giờ vẫn chưa chữa trị triệt để được.

Chỉ là một cước vừa rồi của anh đã giúp ông ta loại bỏ hết khí huyết tích tụ trong người, bây giờ ông †a so với trước đây lại càng thông suốt hơn, điều này chắc chắn không phải là thứ anh muốn.

“Ồ, nếu ông thích được tôi đá như thế thì tôi sẽ đá ông thêm vài phát nữa vậy”, Trần Triệu Dương ghét nhất bộ dạng đạt được món hời còn khoe mẽ này của ông ta.

Anh lập tức hét lên một tiếng rồi xông về phía Phòng Nguyên Vũ.

Hai người lại quấn vào nhau một lần nữa, chỉ là người đã nhìn rõ được kiếm pháp của Phòng Nguyên Vũ là Triệu Trần Dương cảm thấy không thoải mái.

Đánh đi đánh lại cũng chỉ có mấy chiêu, không có chút cảm giác mới mẻ nào cả, anh còn lười dùng đến thuật nhìn xuyên thấu của mình.

“Tôi nói này ông già thối, ông có thể đổi chiêu khác đi được không? Tôi sắp ngủ đến nơi rồi”, Trần Triệu Dương cố ý chọc điên Phòng Nguyên Vũ.

“Hừ!", đối với lời chế giễu của Trần Triệu Dương, Phòng Nguyên Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng.

Chỉ là, hai thanh đoản kiếm trong tay lại càng hung mãnh hơn.

“Chơi chán rồi, cút đi cho tôi”, Trần Triệu Dương lắc đầu rồi tăng tốc ra tay, sức lực đôi tay càng mạnh mẽ hơn, chỉ trong một thời gian ngắn đã cướp được kiếm trong tay Phòng Nguyên Vũ.

“Đánh thì đánh, đừng có chơi cái trò này nữa”, Trần Triệu Dương vừa động tay một cái thì hai thanh đoản kiếm đã bị cắm lên võ đài.

“Được rồi, thế này mới công bằng”, sau khi làm xong thì anh võ tay, rồi nói một cách bình tĩnh.

“Không thể không nói, Trần Triệu Dương, cậu thực sự là võ giả có thiên phú nhất mà tôi từng gặp, nếu người như cậu mà chết trên võ đài thì quả là đáng tiếc”, Phòng Nguyên Vũ bị Trần Triệu Dương cướp mất hai thanh đoản kiếm nhưng không lo lắng chút nào mà nói một cách thoải mái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio