CHƯƠNG : TÍNH KHÔNG HẾT
Lúc Sở Vĩnh Du rời sân bay, trời đã nhá nhem tối.
Khoảng nửa giờ sau khi anh rời khỏi sân bay, Gia tộc Gran đã cử người đến, hơn nữa còn đi đầu, chính là Schliffin, anh trai của Novao, nếu như Đồng Hiểu Tiêm là người nước R, vậy thì khả năng cao nhất là lên máy bay về nước ngay, như vậy là an toàn nhất.
Trong một phòng làm việc ở sân bay, Schliffin nhìn nhân viên an ninh DG.
“Có người nào khả nghi không?”
DG thậm chí không dám nhìn Schliffin, bởi vì anh ta biết sự đáng sợ của Gia tộc Gran, lại càng hiểu rõ, trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, bản thân mình mang theo biết bao nhiêu người đuổi theo bao vây, ngăn cản, ai dám bảo đảm rằng không có người tiết lộ chứ, cho nên cách tốt nhất, là nói sự thật.
“Ngài Schliffin, thật ra tôi đã ngăn cản bọn họ lại, nhưng bởi vì có người ra tay, cho nên tôi mới để họ đi, trong đó có người nước R tên Đồng Hiểu Tiêm mà ngài dặn dò.”
Schliffin có chút ngoài ý muốn, dám bảo DG làm ngược lại với mệnh lệnh của Gia tộc Gran mà thả người, phỏng chừng không phải người đơn giản.
“Ồ? Nói nghe xem thử.”
“Là….là ngài Fenster, ngài Fenster tự mình gọi điện, nói tôi thả người, còn nói…còn nói nếu như Gia tộc Gran có ý kiến gì, có thể trực tiếp đi tìm ngài ấy.”
Fenster? Schliffin cau mày, lúc này đi chặn thì cũng đã hơi trễ rồi, huống hồ chi còn liên quan đến Fenster, đã không còn là chuyện anh ta có thể quyết định rồi.
“Tất cả họ rời đi bằng máy bay?”
DG nghĩ đến bộ dáng của Sở Vĩnh Du, vội vàng nói.
“Không! Vẫn còn một người nước R ở lại, về phần đi đâu, tôi không biết.”
Xua xua tay, lúc trong phòng không còn ai nữa, Schliffin lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, “Thưa cha, Fenster nhúng tay vào cái chết của Novao, hình như có mối quan hệ mật thiết với những người liên quan đến nước R, những tên khác đã chạy về nước R, vẫn còn một tên ở lại, có thể ra tay được không?”
Rõ ràng sự tham gia của Fenster cũng khiến cha của Schliffin ngạc nhiên, ông ta cũng cân nhắc một lúc trước khi nói.
“Nếu đã có liên quan đến Fenster, vậy thì ngừng tay đã, chuyện này liên quan đến quy tắc lâu đời của tổ tông, không thể làm loạn lên được, nhưng để tránh cho Fenster nghi ngờ, con đến nói chuyện với anh ta, đòi một món bảo vật, cho anh ta một tháng để thu thập nó, nếu không sẽ xảy ra chiến tranh, hiểu không ? “
“Hiểu rồi, cha cứ yên tâm, con biết nên làm sao.”
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Schliffin nở một nụ cười tàn nhẫn, hành động chống lại Fenster và một số gia tộc khác đã được Gia tộc Gran lên kế hoạch từ vài năm nay, tuyệt đối không thể bị phá hoại bởi cái chết của em trai nhỏ nhoi được.
Mấy giờ sau, Sở Vĩnh Du còn chưa ngủ, để Lưu Ổn trực tiếp kéo anh đến phòng khám BCV.
Đúng như lời Fenster nói, khi Sở Vĩnh Du gọi đến, thái độ của Dean hoàn toàn thờ ơ, nhưng khi nghe đến số điện thoại này do Bạch Ông đưa cho anh ta, thì lại nhiệt tình quá mức.
Cho nên thời điểm đến phòng khám, Sở Vĩnh Du nói tên xong liền bị thư ký trực tiếp đưa vào trong, nhìn thấy đám người đang chờ bên ngoài ai cũng khá ngưỡng mộ.
Bước vào văn phòng, lập tức nhìn thấy một người nước ngoài hơi hói, đeo kính cận chừng tuổi.
“Haha! Sở, anh đến rồi, ngồi đi, anh là bạn của Bạch Ông, cũng là bạn của Dean, không cần gò bó.”
Phải nói rằng tiếng nước R của Dean rất tốt, hầu như không có phát âm sai nào.
“Cảm ơn bác sĩ Dean.”
“Bạch Ông gần đây không sao chứ? Tôi có thời gian, cũng muốn đến thăm anh ấy một lần, tôi muốn anh ấy giải đáp một số câu hỏi cho tôi.”
Người nước ngoài nói chuyện không ẩn ý, cứ mở miệng mà nói, Sở Vĩnh Du gật gật đầu.
“Bạch Ông rất tốt, nhưng rất bận, nếu như ông đi có thể phải nói trước với ông ta.”
Dean khẽ cười.
“Được rồi, trở lại vấn đề, Sở, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Sau khi nói về tình hình của cha vợ Đồng Thế Tân, Dean suy nghĩ một lúc, rồi mới nói.
“Thế này đi Sở, chỉ dựa vào lời kể của anh thì không thể khẳng định được gì, tôi sẽ cử một vài người đi cùng anh đến nước R, họ sẽ mang số liệu chi tiết quay lại, nếu phù hợp với yêu cầu của xương chân giả kiểu mới, tôi sẽ đích thân ra tay. “
Sở Vĩnh Du thích nói chuyện với kiểu người thẳng thắn, lập tức liền nở nụ cười.
“Vậy thì cảm ơn bác sĩ Dean rất nhiều.”
Xua xua tay, Dean trịnh trọng nói.
“Nếu mọi thứ đã ổn thỏa, phí trị liệu không hề thấp, ước tính sơ bộ là khoảng hai triệu đô la Mỹ, anh hãy chuẩn bị trước.”
“Được rồi, tiền không thành vấn đề, ông cứ yên tâm.”
Đợi hai tiếng đồng hồ, nhóm của Dean đã chuẩn bị xong, gồm bốn người, ba nam một nữ, họ trực tiếp đi theo Sở Vĩnh Du lên chiếc máy bay riêng mà Fenster đã chuẩn bị sẵn, bay về phía nước R.
Bốn người vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nhưng khi lên máy bay tư nhân, cũng từ từ giãn ra.
Đến thành phố Ninh đã là bảy giờ sáng, Mã Trạch cùng một đoàn xe đã đợi sẵn, sau khi chất đầy trang bị do đội ngũ bốn người mang theo, họ đi về phía Đông Thành.
“Thưa ngài, nơi ở của Jessica đã được sắp xếp, và danh tính của cô ấy đã được làm mới hoàn toàn.”
Mã Trạch nói xong, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừm, khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cô ấy, vẫn chưa có tin tức của Ảnh Cửu sao?”
“Tạm thời chưa có.”
Sở Vĩnh Du vẫn chưa quên vai diễn của Ảnh Cửu ở Lưu Thị là đệ tử Tiểu Hà của lão Vương, sau khi Hải Môn gặp phải Tiên thiên võ giả do yêu tà phái đến, anh ta còn muốn lấy một số thông tin từ người phụ trách địa sát thứ của Lưu Thị.
Về đến tiểu khu Đông Thành, người trong nhà đã được Sở Vĩnh Du thông báo từ lâu, đều đang chờ đợi.
Vừa vào cửa, Hữu Hữu liền chạy tới, ôm chặt Sở Vĩnh Du, không chịu buông ra.
“Ba, Hữu Hữu nhớ ba quá, quà của con đâu?”
Sở Vĩnh Du bất lực, con là nhớ ba hay là nhớ quà?
Lấy ra con búp bê đã được Lưu Ổn mua từ trước đưa cho Hữa Hữa, cô bé vui vẻ nhảy cẫng lên tự mình đi chơi.
“Ba, đây là nhóm chuyên gia mà con mời về từ N Thành, họ sẽ kiểm tra chân của ba trước rồi quay lại đối chiếu tham số.”
“Được!”
Đồng Thế Tân ngồi trên xe lăn phấn khích, nếu có thể đi lại được, ai mà muốn ngồi trên xe lăn chứ, hiện tại ít nhất cũng coi như là có hy vọng.
Thấy đoàn người náo nhiệt, Đồng Ý Yên nắm lấy cánh tay Sở Vĩnh Du, nhẹ giọng nói.
“Vĩnh Du, cám ơn.”
“Không cần, chân của ba vốn là do anh gây ra, đây là chuyện anh nên làm.”
Lúc này, Đồng Ý Yên ra hiệu cho Sở Vĩnh Du ra ngoài một lát.
Đi đến sân ngoài, anh mới hỏi.
“Vĩnh Du, nói thật cho em biết, Hiểu Tiêm ở nước Mỹ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Vĩnh Du trong lòng có dự cảm không tốt, vội vàng hỏi.
“Sao thế?”
Cô cắn cắn môi dưới, trong mắt Đồng Ý Yên hiện lên vẻ lo lắng ngập tràn.
“Hiểu Tiêm, nhập viện rồi.”