CHƯƠNG : TIN TỨC CỦA VU DỊCH
Từ từ đứng dậy, Tư Phu cuối cùng cũng xác định, người phụ nữ này chính là Thanh Mai, một người hàng xóm đã sống ở thành phố Phong một thời gian, vì hay giúp đỡ trông coi Hữu Hữu, cho nên ấn tượng của cô ta đối với Tư Phu vô cùng sâu sắc.
“Nha đầu, sao lại thành ra như vậy rồi?”
Tư Phu nhanh bước đi qua đó, vẻ mặt quan tâm.
Thanh Mai lúc này, làm gì còn sự đoan trang xinh đẹp trước đây nữa, cả người đều như đã thay đổi, đầu tóc được cột tuỳ ý, chiếc váy trên người cũng dơ bẩn, giống như mới đánh nhau với người ta vậy.
Miễn cưỡng cười một cái, Thanh Mai nói.
“Di, cháu tìm anh Sở, anh ấy có nhà không?”
“Vĩnh Du à, ban đêm mới ra ngoài, đến bây giờ còn chưa về nữa, cháu không liên hệ với nó sao?”
Thanh Mai lắc đầu.
“Không có, vậy cháu đợi tiếp ở đây, dì cứ bận đi.”
Túm lấy cánh tay Thanh Mai, Tư Phu dịu giọng nói.
“Nha đầu, bắt kể đã xảy ra khó khăn lớn đến thế nào, cũng đừng tự cam chịu, đi, đi mua chút đồ ăn sáng với dì, sau đó đi vào nhà, muốn đợi thì cũng phải đợi trong nhà chứ, dì thấy thân người cháu cũng xêm xêm con gái dì, đi tắm một cái, sau đó thay quần áo.”
Nửa tiếng sau, bên trong khách sạn ở con hẻm của Tỉnh Thành, Sở Vĩnh Du cảm giác như mình sắp mệt nhoài rồi, không ngừng sử dụng toàn bộ sát khí để khử sạch Thánh Án trong cơ thể tất cả bọn người của gia tộc Quang Thứ, đây không phải một chuyện đơn giản, đặc biệt là còn cần anh phải khống chế chuẩn xác, nếu không toàn bộ sát khí đều thích phóng ra, không cẩn thận sẽ giết chết bọn họ.
Lúc này Sở Vĩnh Du đang ngồi trên chiếc ghế mà trước đó Quang Nhát ngồi, cầm lấy khăn giấy chậm rãi lau mồ hôi tuôn ra trên trán, mặt đối mặt, người của gia tộc Quang Thứ đang đứng, trong mắt mỗi người đều mang các loại cảm xúc phức tạp.
Bọn họ không thể tưởng tượng được, Thánh Ấn vậy mà lại thật sự bị xoá sạch rồi, cái loại cảm giác như nghẹn ở cổ họng đó, cuối cùng cũng biến mắt rồi.
Lúc này, Sở Vĩnh Du mới nhớ ra một vấn đề.
“Quang Nhất, ông nói chủ nhân trước đây đã biến mắt máy trăm năm rồi, vậy tại sao trong cơ thể của con em hậu đại của các người vẫn còn có sự tổn tại của Thánh Ấn vậy?”
Quang Nhát cười khổ.
“Chủ nhân, bọn tôi cũng muốn biết, cái Thánh Ấn này như có thể truyền thừa thông qua huyết mạch vậy, nhưng chỉ có cơ thể của con trai là có, con gái không có, nhưng trước đây khi vị chủ nhân đó sáng lập ra gia tộc Quang Thứ chúng tôi thì đã đưa ra quy định, truyền nam không truyền nữ, cho nên một khi sinh ra con gái thì đều sẽ đưa bọn chúng đến các đô thị lớn sinh sống theo quỹ đạo của một người bình thường.”
Vậy mà lại có thể truyền thừa ư? Mi tâm Sở Vĩnh Du nhíu lại, như vậy xem ra, chủ nhân đó không phải là chỉ đáng sợ bình thường rồi, không biết tại sao, anh nghĩ đến chủ nhân của năm kí Long Mễ, cũng biến mắt trong thời gian rất lâu, hơn nữa còn để lại câu nói, nhất định sẽ về lấy đi Long Mễ vào một ngày nào đó, hai người này, hình như đều rất thần bí nha.
Lại cộng thêm sư phụ Vô Phong Tử của mình vậy mà lại liên hợp với người ta đi trấn thủ ở nơi nào đó, chống lại thứ gì đó, Sở Vĩnh Du có một loại cảm giác, trên thế giới này, hình như không có đơn giản như mình tưởng tượng.
Nhưng trước mắt thì căn bản không phải là vấn đề mà anh nên suy nghĩ.
“ tỷ của kỳ đầu tiên, tôi sẽ chuyển qua cho các người, ngoài ra, phái người đi bảo vệ người nhà của tôi, chuyện này do Quang Nhất ông sắp xếp.”
Quang Nhất gật đầu.
“Vâng thưa chủ nhân, ngài cứ yên tâm, gia tộc Quang Thứ chúng tôi thề sẽ trung thành, tuyệt đối sẽ không hai lòng.”
Sở Vĩnh Du đương nhiên không lo lắng chuyện phản bội, bởi vì bọn người Quang Nhất đều biết Sở Vĩnh Du đều để lại một Sát Khí Ấn bên trong cơ thể, nhưng bọn người Quang Nhất không quan tâm, bởi vì bọn họ không cảm nhận được Sát Khí Ấn, cho nên không có gì khác biệt với người bình thường hết, không giống như Thánh Án, cứ mang mang thoắt ẩn thoắt hiện mà khiến cho mình nhớ, mình vĩnh viễn đều là nô lệ.
Sau khi Sở Vĩnh Du đi, thì người trung niên có tiếp xúc với Sở Vĩnh Du trước đây có chút há hốc mồm.
“Chủ nhân…chủ nhân cứ như vậy mà đi à? Ngài ấy thật sự nói được làm được, ngoại trừ yêu cầu thì không can thiệp đến cuộc sống của chúng ta?”
Quang Nhất mỉm cười gật đầu.
“Phải, xem ta chúng ta đã theo đúng chủ nhân rồi, tuy vẫn còn cần phải cống hiến sức lực cho ngài ấy, nhưng chí ít chúng ta cũng coi như đã gián tiếp có được tự do.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả người gia tộc Quang Thứ đều đỏ ửng lên, nếu có thể đứng được, thì ai muốn quỳ chứ.
Bên ngoài, chiếc xe khởi động, Sở Vĩnh Du nhìn Thượng Quan Vô Địch đang nề nếp quy củ, mỉm cười nói.
“Được rồi, cậu cứ khôi phục bộ dạng trước đây đi, cậu như vậy tôi cứ thấy kỳ kỳ.”
Nhếch miệng nở ra một nụ cười vô cùng mắt tự nhiên, Thượng Quan Vô Địch không biết phải nói gì, nếu như trước đây biết Sở Vĩnh Du là thần tượng Chiến Thần Địa Ngục của anh ta, hơn nữa có thực lực nghịch trời, mấy cái này anh ta còn có thể duy trì được thái độ lạc quan, nhưng một bạt tay mà đã khiến anh ta trở thành chiến lực hàng đầu trong võ giả cửu phẩm như vậy, thì căn bản không thể tìm được tính từ để hình dung nội tâm anh ta nữa rồi.
“Tuỳ cậu, tự mình thích ứng từ từ vậy.”
Sở Vĩnh Du không có yêu cầu gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thu phục được gia tộc Quang Thứ, anh thật sự có thể kê cao gối ngủ ngon rồi, bất kể là gia tộc Gran của nước Mỹ, hay là nhà họ Ôn của Kim Cảnh, đều có thể dành thời gian ra đi xử lý rồi.
Về đến nhà, tất cả mọi người đều có mặt, dù sao Sở Vĩnh Du cũng đã nói qua, tạm thời đừng có đi đâu hết.
Vào cửa, nhìn thấy Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du liền cười nói.
“Bà xã, em có thể đi làm bình thường rồi, những chuyện trước trước đây, anh bảo đảm sẽ không xảy ra nữa.
Nghe thấy lời này, trong lòng Đồng Ý Yên cũng coi như đã có thể thở phào, nếu không thì thật sự cứ phải thấp tha thấp thỏm mãi.
“Được, vậy em đi công ty trước đây, công ty mới vừa thành lập, quá nhiều việc, có hơi trì hoãn rồi.”
Đang định quay người, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn sang Sở Vĩnh Du do dự nói.
“Đúng rồi Vĩnh Du, có một vị khách tới nhà, một vị khách mà anh có thể sẽ không tưởng tượng được đâu.”
Một vị khách mà anh có thể sẽ không tưởng tượng được? Sở Vĩnh Du thật sự có hứng thú rồi.
Sau khi Đồng Ý Yên đi, Sở Vĩnh Du ngồi ở phòng khách, nhìn thấy có người từ trên lầu đi xuống, mái tóc ướt nhẹp chứng minh đối phương hẳn là mới tắm xong.
Nhưng sau khi nhìn thây khuôn mặt đó, người mà cho dù trước mắt núi có sập cũng không thay đổi sắc mặt như Sở Vĩnh Du, cũng phải đứng phắt dậy, trong mắt tràn ngập sự chấn kinh.
“Thanh Mai!”
Thanh Mai ra ngoài rồi, đó có nghĩa là gì, có nghĩ là người anh em tốt nhất của anh Tỉnh Vu Dịch chắc chắn cũng ra ngoài rồi, còn có chuyện gì khiến người ta hưng phấn hơn chuyện này nữa ư? không có, tuyệt đối không có!
“Thanh Mai, Vu Dịch đâu?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du kích động, ánh mắt Thang Mai tránh né, nói.
“Anh Sở, chúng….chúng ta ra ngoài nói đi.”
Ngay lập tức, Sở Vĩnh Du liền biết chuyện không có phát triển theo như anh tưởng tượng, gật đầu, sau đó đưa Thanh Mai từ cánh cửa kính ở bên cạnh đi đến bộ bàn ghế ở bên hồ.
“Thanh Mai, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thanh Mai thở dài một hơi.
“Phải, anh Sở, Thần Cổ đích thực là đã khiến Vu Dịch khởi tử hồi sinh rồi, điểm này ngay cả tôi cũng không tưởng tượng được, nhưng, cũng là điều mà tôi càng không thể ngờ tới, Thần Cổ, hình như không phải là Thần Cổ chân chính.”
Căn bản không hiểu ý, sắc mặt Sở Vĩnh Du chọt trở nên lạnh lẽo, nhìn Thanh Mai nói.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vu Dịch đâu?”
“Vu Dịch….anh ấy thay đổi rồi.”