Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 327

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : LAU ĐÍT

Lúc hoàng hôn, ở bãi đậu xe ngầm của toà nhà Lilan, Đồng Ý Yên đi ra khỏi thang máy, đi một hồi thì nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang đứng ở bên cạnh chiếc Mercedes G của cô.

“Vĩnh Du, không phải em bảo anh trực tiếp qua đó sao? Anh còn qua đón em nữa.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Ừm, nhớ em rồi.”

Một câu nói, khiến Đồng Ý Yên sững sờ một hồi, sau đó trực tiếp bổ nhào vào vòng tay của Sở Vĩnh Du, hiếm khi nũng nịu mà nói.

“Hừ! Có thể khiến anh nói ra được ba chữ nhớ em rồi cũng thật là khó quá đi, đi thôi.”

“Bọn người Tiểu Mông đã qua đó rồi.”

Dù gì cũng chả có ai, người đến là khách, Thượng Quan Yến Nhi và Thượng Quan Vô Địch đặc biệt đến thăm Hà Tiểu Mông, bọn họ thân làm chị và anh rễ, chắc chắn phải chiêu đãi người ta thay cho cô tư thật tốt rồi.

Sở dĩ qua đây đón Đồng Ý Yên, một mặt đích thực là sau khi cãi nhau xong tình cảm như được tiến thêm một bước, thực sự có chút nhớ nhung rồi, còn có một điểm nữa, đó là đến xem thử gia tộc Quang Thứ có đang ở vị trí hay không.

Bên nhà, anh đã cảm nhận được, lúc này, cũng có thể cảm nhận được trong âm thầm có người của gia tộc Quang Thứ đang theo sát Đồng Ý Yên, anh cũng yên tâm rồi.

Cho dù không cần máy cảm ứng, Sát Khí Ấn mà anh đã để trong cơ thể của mỗi một thành viên gia tộc Quang Thứ, đều có thể cảm ứng được bắt kỳ lúc nào.

Nhà hàng Đề Hào, coi như là một trong những nhà hàng có tiếng nhất của cả Tỉnh Thành rồi, không chỉ có hoàn cảnh ưu nhã, mà đồ ăn bản địa cũng rất độc đáo, cho nên Sở Vĩnh Du đã đặt ở đây.

Đi vào phòng bao Niên Hoa, đám người Thượng Quan Vô Địch đều đã đến rồi, cái này không nói làm gì, nhưng ngay cả Hồng Đô Linh và anh Hoa vậy mà cũng đến rồi.

Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đi vào, tất cả mọi người đều vội vàng đứng dậy.

“Cô Hồng, không ngờ có thể gặp được cô ở khoảng cách gần như vậy, ha ha.”

Đồng Ý Yên bắt tay với Hồng Đô Linh, lời nói vô cùng bình thường như vậy, mà lại khiến Hồng Đô Linh thụ sủng nhược kinh, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì người ở trước mắt này, chính là vợ của Sở Vĩnh Du.

Đồng thời, nội tâm của Hồng Đô Linh cũng vô cùng hâm mộ, có thể gả cho một người đàn ông như Sở Vĩnh Du, thì thật sự không thể dùng từ hạnh phúc để hình dung nữa rồi.

“Ngồi hết đi, đừng câu nệ như vậy.”

Sở Vĩnh Du tuỳ ý nói một câu, mấy người này mới dám ngồi xuống.

Có lúc, không phải xa lạ, mà là ở nơi sâu thẳm trong lòng có một loại phản ứng bản năng.

Lấy một ví dụ rất đơn giản, người một nhà, lão đại đã thành công, sau đó dẫn dắt những người còn lại trong nhà đều trở nên phát triển giàu có hơn, vậy khi bọn họ gặp lão đại, thì sẽ vô cớ sinh ra một loại câu nệ, đây là sự thường tình, không có liên quan đến gì khác.

Bên này nói nói cười cười, ở bên trong phòng bao Niên Luân cũng ở nhà hàng Đề Hào, có bốn thanh niên, một người để tóc ngang vai trông rất soái khí ở trong đó chính là cậu chủ cả của nhà họ Ngô hào môn Tỉnh Thành, Ngô Tiêu Tiêu.

“Cậu Kha, hôm nay tiệm chúng tôi khai trương, đã mời Hồng Đô Linh tới, tối nay vốn định cùng ăn cơm, kết quả cô ta có hẹn rồi, thực sự xin lỗi.”

Từ khẩu khí và ánh mắt của Ngô Tiêu Tiêu thì có thể nhìn ra được, người thanh niên ngồi ở bên cạnh, mới là lão đại chân chính.

Tôi nói nha Tiêu Tiêu, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, đừng giả vờ nữa có được không? Nếu như cậu thật sự muốn kêu thì cô ta dám không tới sao?”

Cậu chủ Kha cười ha ha một cái, khiến Ngô Tiêu Tiêu lúng túng cười hai tiếng.

“Cậu nói Hồng Đô Linh? Trùng hợp thé, lúc tôi đến có đi cùng một thang máy với cô ta, tuy đeo khẩu trang đội mũ rất kín, nhưng vẫn bị tôi nhận ra ngay, người ta cũng đang ăn cơm ở đây mà, tôi thấy hình như là đi vào phòng bao Niên Hoa đó, cậu Kha nếu như thật sự có nhã hứng này thì tôi qua đó kêu cô ta qua đây là được rồi.”

Người đột nhiên mở miệng nói này, là Tân Địch của nhà họ Tân, cũng chính là em trai của Tân Tằng.

Nghe vậy, cậu chủ Kha mỉm cười nhìn qua.

“Ha ha, nhà họ Tân các người hiện tại là hào môn số một ở Tỉnh Thành, đối với cậu mà nói đích thực là không có người nào dám đắc tội, vậy nếu như cậu đã mở miệng rồi thì đi bảo Hồng Đô Linh qua đây góp vui cho chúng ta đi?”

Tân Địch vội càng cười nịnh.

“Cậu Kha nói như vậy là có chút mỉa mai tôi rồi, nhà họ Tân chúng tôi dù có thế nào thì cũng không thể so với nhà họ Kha của cậu hết, nơi nhỏ bé như Tỉnh Thành chúng tôi, so với Thiên Hải không chỉ kém một chút xíu thôi đâu, được, tôi đi đây, lập tức sẽ dẫn người đến cho cậu.”

Đối với cậu Kha mà nói, Hồng Đô Linh chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ không thể nào nhỏ hơn mà thôi, gia thế của anh ta, muốn ăn cơm với minh tinh nào, thì chẳng qua chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết rồi.

Đi ra khỏi phòng bao, Tân Địch chỉnh sửa lại quần áo một chút, sắc mặt trở nên âm lãnh.

Bây giờ nhà họ Tân đã rời khỏi sự dựa dẫm của Sở Vĩnh Du, đang nóng lòng tìm một cái cây lớn, lần này cũng coi như đã kết giao được với cậu chủ Kha thông qua Ngô Tiêu Tiêu rồi, sau này phải cố gắng hơn, chắc sẽ nắm bắt được, nếu không thì cũng sẽ không ân cần mà muốn đi kêu Hồng Đô Linh qua đây như vậy.

Đặc biệt là sau khi Tân Tằng rời đi, anh ta coi như là trụ cột của thế hệ này rồi, thứ phải suy nghĩ đương nhiên cũng nhiều hơn trước.

Đang nghĩ, thì đã đi đến cửa phòng bao Niên Hoa, không có bất kỳ do dự gì, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.

Như cậu chủ Kha nói, cả Tỉnh Thành, không, cả tỉnh Hương, có thể khiến nhà họ Tân bọn họ e sợ, không dám đắc tội, có thể nói là hiếm cực kỳ.

Kết quả là vừa đi vào, Tân Địch vừa đang định mở miệng nói thì liền há hốc mồm, tất cả mọi người trong tầm mắt đều biến mát, chỉ còn lại ánh mắt của thăm dò của Sở Vĩnh Du thôi.

“Anh…anh Sở? Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng bao rồi.”

Nói xong, vội vàng lui ra ngoài, cẩn thận dè dặt mà đóng cửa phòng bao lại, lúc này Tân Địch mới phát hiện, đằng sau lưng mình đã ướt nhẹp mồ hôi rồi.

Đáng chết, không ngờ Hồng Đô Linh là đang ăn cơm cùng với Sở Vĩnh Du, cũng may là ông đây đích thân tới, chứ không có phái người qua đây, nếu không thì sẽ lớn chuyện rồi.

Trước đây phạm sai, anh trai Tân Tằng đã niệm tình huyết mạch mà cầu xin một lần, nếu như dám đắc tội với Sở Vĩnh Du nữa, thì tuyệt đối sẽ đi tong, ai nói gì cũng không có ích gì nữa.

Về lại phòng bao, Ngô Tiêu Tiêu trêu đùa.

“Tân Địch, sao chỉ có một mình cậu về?”

Tân Địch miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

“Cậu đừng nhắc….Hồng Đô Linh gì đó nữa, cô ta đang ăn cơm với một nhân vật lớn, nếu như cậu chủ Kha có hứng thì tôi đi kêu vài minh tinh hạng ba sống ở Tỉnh Thành đến đây.”

Câu nói này khiến cho mấy người đều sinh ra sự tò mò cực lớn, ở cái nơi nhỏ bé như Tỉnh Thành, vậy mà cũng có người mà nhà họ Tân không xơi được ư? Hơn nữa còn trực tiếp xưng là nhân vật lớn nữa.

“Vốn dĩ, tôi đích thực không có tâm tư gì đâu, nhưng nếu cậu đã đề ra rồi, tôi cảm thấy bữa cơm này nếu như Hồng Đô Linh không đến thì tôi cũng không còn khẩu vị gì nữa.”

Cậu chủ Kha lau miệng, trong ngữ khí, mang theo ý vị giễu cọt, anh ta đương nhiên biết nhà họ Tân muốn nịnh hót nhà họ Kha, đúng lúc, mượn cơ hội này để xem Tân Địch rốt cuộc có mấy phần thông minh và thực lực.

Thân là đệ nhất hào hôn của Tỉnh Thành nếu như cái gì cũng sợ thì sau này còn hợp tác gì nữa.

Điều này vượt khỏi dự liệu của đám người, Tân Địch bắt lực nói.

“Cậu Kha đừng nói đùa nữa, người đó quả thực…quả thực nhà họ Tân chúng tôi không chọc vào nổi đâu, cái tôi nói đều là thật, cho nên chúng ta cứ bỏ Hồng Đô Linh qua một bên trước đi được không?”

Cậu Kha cũng đã nói như vậy rồi mà Tân Địch vẫn trả lời như vậy, điều này thật sự khiến đám người sững sờ.

Từ từ, khoé miệng của cậu chủ Kha khẽ cong lên, búng tay một cái, hai người đàn ông áo đen đứng ở đằng sau lập tức đi tới.

Đi Cưỡng ép đưa Hồng Đô Linh qua đây cho tôi.”

Sau đó, cậu Kha nhìn sang Tân Địch, nở nụ cười như không cười.

“Tân Địch, con người tôi làm việc luôn như vậy đó, tôi đem người qua đây, còn đít phải lau thế nào thì đó là chuyện của cậu, làm xong, thì chuyện hợp tác với nhà họ Kha chúng tôi, cũng không phải là không thể.”

Tân Địch muốn ngăn cản, nhưng trực tiếp bị Ngô Tiêu Tiêu kéo lại, nhìn hai người áo đen đi ra ngoài, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cái này….toang rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio