CHƯƠNG : ANH ẤY LÀ ANH HỌ CỦA TÔI.
Sở Vĩnh Du vì bị chọc giận quá mà hóa cười, ở Tỉnh Thành đã lâu lắm rồi không có người nào trẻ tuổi mà phách lối như thế.
“Cậu là con của ai?”
Nghe nói như thế, người trẻ tuổi cũng bật cười.
“Ây dô? Xem ra không phải là người ở đây, sao nào, muốn tìm quan hệ đến đây để dàn xếp vụ này đó à?
Được rồi, vậy thì ông đây sẽ để cậu dẹp mất loại suy nghĩ này, cậu tìm một nhân vật lớn nào trong bất cứ một hào môn ở Tỉnh Thành, tôi cũng sẽ không cho sắc mặt, có biết tại sao không?”
Nói thật thì Sở Vĩnh Du có chút tò mò, hiện tại ở Tỉnh Thành còn người phách lối như vậy luôn à, anh cảm thấy có rất nhiều gia tộc đều đã bị anh xử lý không sai biệt lắm rồi, hoặc ít hoặc nhiều gì cũng đã học được cách khiêm tốn. Không ngờ tới là ngày hôm nay lại gặp một lần nữa, hơn nữa còn dám nói ra mấy lời tùy tiện như vậy.
Tưởng là Sở Vĩnh Du bị hù dọa, người trẻ tuổi tiếp tục đắc ý nói.
“Ha ha, bởi vì Sở Vĩnh Du là anh họ của tôi, đáp án này đã đủ chưa? Nếu như cậu chưa từng nghe qua cái tên Sở Vĩnh Du, vậy thì chứng minh mẹ nó cậu chẳng là cái thá gì ở Tỉnh Thành này hết. Nếu như đã nghe qua thì sao, vậy thì bây giờ quỳ xuống cho tôi đi.”
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du thật sự ngơ người.
Mà Đồng Ý Yên vừa mới bước xuống xem tình huống như thế nào cũng trợn tròn cả mắt, chồng mình còn có em họ nữa hả? Quả thật có cảm giác như đang nằm mơ.
“Sợ đến choáng váng rồi à? Không sai, phản ứng như thế này lại đúng rồi đó, chỉ có thể nói rõ cậu đã từng nghe qua tên tuổi của Sở Vĩnh Du, lựa chọn như thế nào đây? Chắc là bây giờ cậu biết rõ mà.”
Lúc này, trong lòng của người trẻ tuổi ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, bởi vì hai bên đoạn đường này đều là ruộng đồng, cho nên ngay cả một người đi đường cũng không có, cái này khiến cho người có loại cảm giác quen thuộc khi được người khác vây xem hoàn toàn không có.
“Cậu biết anh ấy à?”
Lúc này, Đồng Ý Yên đột nhiên mang theo sắc mặt cổ quái chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi nói một câu như thế, người trẻ tuổi trợn trắng mắt.
“Anh ta là ai, nổi tiếng lắm hả, tại sao tôi lại phải biết anh ta? Đừng có nói nhảm nữa, bồi thường một chiếc xe mới đi, đây chính là sự nhân từ tôi dành cho rồi đó.”
Đồng Ý Yên bó tay toàn tập, hơn nữa còn có một loại dự cảm xấu.
Miệng thì nói là em họ của Sở Vĩnh Du, người thật đang đứng ở trước mắt thế mà lại không nhận ra hả, đúng là kỳ hoa bên trong kỳ hoa.
“Cậu tên là gì?”
Sở Vĩnh Du có cảm giác muốn tức cũng không tức được, đây là lần đầu tiên nghe nói có người giả mạo làm người thân của mình.
“Tôi tên là Lý Quang Quang, nhớ kỹ tên của tôi, chẳng mấy chốc cái tên này sẽ ở Tỉnh Thành, à không, sẽ nổi tiếng cả nước. Anh đã nghe qua tên anh họ của tôi, vậy thì chắc anh cũng biết hiện tại người nhà của anh ấy nổi tiếng đến mức độ nào.”
Trong lúc nhất thời, Sở Vĩnh Du có một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Cùng lúc đó có ba chiếc xe dừng lại, một chiếc Toyota Prado, hai chiếc xe Ford Sharp, sau đó có sáu người bước xuống xe, chắc là người của Báo Đốm phái tới.
Chuyện như thế này tìm Báo Đốm chắc chắn là thuận tiện, dù sao thì thủ hạ của Báo Đốm có mặt ở mỗi một nơi trên Tỉnh Thành, đương nhiên tốc độ đến hiện trường là nhanh nhất.
“Anh Sở.”
Sáu người khom lưng chào hỏi, Sở Vĩnh Du đưa tay phải ra, đồng thời nói.
“Xử lý xe một chút đi, cái thằng nhóc này cũng mang đi theo luôn, hỏi xem xem ai đã sai xử cậu ta giả mạo làm em họ của Sở Vĩnh Du.”
“Dạ anh Sở.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cầm chìa khóa xe Toyota Prado liền muốn lên xe, người trẻ tuổi không vui.
“Mẹ nó, chuyện này vẫn còn chưa xử lý xong mà anh dám đi rồi à? Anh có tin là tôi gọi cho anh họ của tôi một cuộc điện thoại, anh sẽ chết chắc không hả! Còn nữa, anh lại dám hoài nghi thân phận của tôi, được được được, anh chờ đó đi.”
Sáu tên cấp dưới của Báo Đốm bao vây người trẻ tuổi, biểu cảm hết sức đặc sắc, người đứng đầu lại trực tiếp nắm chặt lỗ tai của người trẻ tuổi, bất đắc dĩ nói.
“Mày là em họ của Sở Vĩnh Du hả? Má nó, mày dám nói quá chứ nhỉ, lại dám giả mạo lớn gan như thế.
Đi thôi, mấy anh đây sẽ chơi đùa với mày.”
Không để ý đến tiếng la hét của người trẻ tuổi, anh ta bị nhét vào trong xe.
Mấy phút sau, trong chiếc Toyota Prado đang chạy ở trên đường, Đồng Ý Yên ngồi trên ghế lái phụ có chút buồn cười, nhớ đến cái gì đó lại che miệng nở nụ cười.
“Chẳng trách cái người tên là Lý Quang Quang đó lại kiêu ngạo như thế, hóa ra là em họ của Sở Vĩnh Du.”
Biết vợ đang trêu ghẹo mình, Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ nói.
“Vợ à, chuyện lúc nãy dừng lại ở đây đi, anh thật sự rất tò mò người đứng phía sau sai xử cậu ta là ai, lại dám giả mạo làm em họ của anh.”
“Vậy… có khi nào thật sự là em họ của anh không? Ba mẹ anh qua đời sớm, anh không có người thân nào hết hả?”
Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du nhíu mày.
Đồng Ý Yên không biết, nhưng mà anh lại biết rất rõ, nếu như Sở Hải ba của anh thật sự là người của gia tộc Nam Cung, vậy thì chắc chắn không có người thân nào khác. Về phần Lý Liên mẹ của anh, hình như là có người thân, nhưng mà chút ký ức cũng không có, bởi vì từ lúc anh có ký ức thì đã không liên lạc với những người thân đó rồi, nguyên nhân cụ thể thì anh không biết, cũng chưa từng hỏi.
“Hình như là không có.”
Hai tiếng đồng hồ sau, khoảng chừng chín giờ bốn mươi phút, xe chạy đến bìa rừng. Thế mà ở đây còn có một khách sạn, lúc này, anh dừng xe ở khách sạn.
Thật ra thì ở đây cũng coi như là rừng rậm, chỉ là nơi này có một khách sạn sáu tầng, đúng là khiến người ta thấy bất ngờ.
“Người anh em, anh cũng muốn đến Bàn Sơn môn hả?”
Một âm thanh đột ngột vang lên, Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một tên mập trông có vẻ chất phát khoảng chừng hai mươi tuổi đang xấu hổ nhìn anh.
“Đúng rồi, sao vậy?”
Tên mập lập tức vui vẻ khoa tay múa chân.
“Vậy chúng ta có thể đi cùng nhau được không? Nghe nói ở trong rừng này có rất nhiều rắn, tôi… con người tôi không sợ trời không sợ đất, chính là sợ rắn, nếu như anh có thể đánh lui những con rắn đó, chúng ta sẽ là bạn bè.”
Hả? Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi, làm sao mà ngày hôm nay anh toàn gặp phải những người kỳ lạ không vậy, dựa theo cách nói của tên mập, mình hỗ trợ xử lý mấy con rắn đó, thù lao mà mình nhận được cũng chỉ là trở thành bạn bè với cậu ta?
“Thôi thì tôi nói thật cho anh biết, lúc đầu sư phụ của tôi không cho tôi nói với người ngoài. Thật ra tôi rất lợi hại, anh kết bạn với tôi chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi đâu, ngược lại sau này anh mà có khó khăn gì tôi còn có thể giúp đỡ cho anh.”
Sở Vĩnh Du cảm thấy khá thú vị, anh cười nói.
“Được, chúng ta đi cùng đi, nhưng mà cậu có thể đuổi theo tốc độ của tôi hay không thì phải dựa vào cậu rồi.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du bế Đồng Ý Yên lên.
“Vợ, trước hết để em cảm nhận tốc độ của võ giả, thuận tiện anh cũng có thể chiếm chút tiện nghi.”
Vốn dĩ Đồng Ý Yên đang rất hưng phấn, nghe thấy câu nói sau cùng thì lập tức trợn tròn mắt.
“Không đàng hoàng gì hết, đi thôi.”
Cùng lúc đó trong một nhà kho nào đó ở Tỉnh Thành, Báo Đốm đã đến nơi, dù sao thì chuyện mà Sở Vĩnh Du đã giao cho, đương nhiên anh ta phải đích thân xử lý.
Giờ phút này đứng ở cửa nhà kho nhìn hai phần tài liệu bên tay trái và tay phải, anh ta có một loại cảm giác ngơ ngác.
“Xác định cái tên Lý Quang Quang này nói thật hả?”
Tên thủ hạ ở bên cạnh gật đầu.
“Đúng vậy, chịu khổ nhiều như thế, đều đau đến nỗi khóc rồi, không ngừng cầu xin tha thứ, không dám nói dối đâu.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, biểu cảm của Báo Đốm đặc sắc biết bao nhiêu.
“Cái… cái tên nhóc này thế mà thật sự là em họ của anh Sở?”