CHƯƠNG : NGƯỜI ĐÀN ÔNG KỲ LẠ.
Người vừa nói là một người phụ nữ đang xem đồng hồ ở quầy cách đó không xa, đi một đôi bốt, váy da ngắn gần đầu gối, tóc cắt ngang, dáng người vừa phải.
Sở Vĩnh Du không biết người phụ nữ này, khi nhìn thấy quản lý vẫn đứng ở đây, không khỏi nhíu mày nói.
“Tôi đang vội, đi lấy đồng hồ cho tôi, gói đẹp một tý.”
Người quản lý tự trách mình vì đã phạm sai lầm cấp thấp như vậy, đặc biệt là đối với một nhân vật cao cấp như Sở Vĩnh Du.
“Vâng vâng, ngài Sở chờ một chút.”
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ trực tiếp bước tới, nhìn lên nhìn xuống Sở Vĩnh Du, mỉm cười.
“Hửm, cũng có nét lắm, tôi đoán cậu chính là bạn học tiểu học của tôi, tên tôi là Nghiêm Tuyết Nhi, cậu có phải không có chút ấn tượng nào không?”
Sở Vĩnh Du chỉ có thể lúng túng cười một cái, anh thật sự không nhớ rõ mấy chuyện ở trường tiểu học hoặc là bạn học, có, thì cũng chỉ là vài đoạn hồi ức nhỏ thôi, căn bản không nhớ rõ.
“Tôi hỏi cậu thế này, có phải có nốt ruồi hình lưỡi liềm trên đùi trong của cậu không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du kỳ lạ đến cực điểm, vị trí riêng tư như vậy, ngoại trừ vợ và cha mẹ đã qua đời ra, người ngoài không thể nào biết được.
Hơn nữa, những lời này còn gợi lên một số ký ức rất xấu của anh, lúc đầu người phụ nữ có mang thai mà Tư Đồ Yến tìm đến vu cáo anh, điều khiến Đồng Ý Yên tin, chính là người phụ nữ đó vậy mà lại biết trên đùi anh có nốt ruồi hình lưỡi liềm.
Có thể thấy người phụ nữ tên Nghiêm Tuyết Nhi này có tính cách cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là nhìn thấy biểu cảm của Sở Vĩnh Du, thì cười lên.
“Không sai rồi, cậu chính là bạn học tiểu học Sở Vĩnh Du của tôi, không hiểu sao tôi lại biết ư? Đừng lo lắng, tôi không phải loại phụ nữ bạc tình bội nghĩa, không biết liệu cậu có nhớ không, lúc nhỏ cậu bị mấy đứa con trai trong lớp vây ở trong góc bắt nạt, bị lột sạch quần áo, là tôi đi ngăn lại đó, lúc đó cái nào nên thấy hay không nên thấy thì cũng thấy hết rồi, đương nhiên biết chuyện nốt ruồi trên đùi trong của cậu.”
Cho đến lúc này, trong đầu Sở Vĩnh Du chợt lóe lên, một đoạn hồi ức ở trường tiểu học nào đó thực sự xuất hiện, không sai, một lần nọ, một vài đứa trẻ hư trong lớp lợi dụng giờ học thể dục, không có ai trong lớp liền lột sạch quần áo của anh, lúc đó lớp phó học tập trong lớp xông đến cứu anh, mà lớp phó học tập đó, hình như cũng tên là Nghiêm Tuyết Nhi.
“Tôi nhớ rồi, lúc đó cậu là lớp phó học tập đúng không, thực sự không ngờ, trí nhớ cậu tốt như vậy.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du nhớ ra, Nghiêm Tuyết Nhi vui mừng giơ tay phải ra.
“Chứ sao, trí nhớ tôi luôn tốt nhất, từ nhỏ đã tốt rồi, không gặp nhau nhiều năm như vậy, bạn học tiểu học, chính tôi cũng không dám nghĩ tới.”
Vừa bắt tay, cánh cửa mở ra, một chàng trai bước vào, vẻ ngoài rất đẹp trai, có dáng vẻ oppa nước nào đó.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi hai tay đang chạm nhau, sắc mặt của thanh niên lập tức trở nên không đúng, trực tiếp đến tách đôi tay đang bắt tay của Sở Vĩnh Du và Nghiêm Tuyết Nhi ra.
“Tuyết Nhi! Chẳng phải anh đã nói với em rằng đừng để đàn ông tùy tiện chạm vào em sao? Mấy đàn ông này chả có ai là người tốt, cái mà bọn họ tham luyến chỉ có cơ thể của em thôi, chỉ duy anh, là yêu thích linh hồn của em.”
Mẹ tôi ơi!
Sở Vĩnh Du suýt nữa đã nôn ra rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp một người đàn ông tự tin đến mù quáng thậm chí có chút ngốc nghếch như vậy, hơn nữa chỉ là một cái bắt tay thôi, có cần trực tiếp nói quá đến nhục thể như vậy không… “Ann, đây là bạn học tiểu học của tôi, đừng như thế, ngoan ngoãn đi xem đồng hồ trước đi, lát nữa tôi sẽ mua cho cậu.”
Sau khi được xoa dịu, người thanh niên trừng mắt nhìn Sở Vĩnh Du một cái, coi như đồng ý, rồi đi đến quầy gần đó xem đồng hồ, Nghiêm Tuyết Nhi lúc này mới nói nhỏ với Sở Vĩnh Du.
“Tôi vừa từ nước ngoài về, ở cạnh ba mẹ tôi trước, còn chưa quyết định phát triển ở đâu nữa, đây là anh bạn trai sống cùng tôi ở nước ngoài, chưa có khả năng tự chăm sóc bản thân gì cả, nhưng biết thương người, cậu đừng để ý.”
“Ừm.”
Nói thì nói như vậy, nhưng biểu hiện của Sở Vĩnh Du cũng rất kỳ quái, nhưng thế gian lắm chuyện kỳ lạ, thích người nào thì ở với người đó, đó là quyền của người khác, nhưng loại đàn ông này thật là kỳ lạ, hơn nữa nhìn bộ dạng, như là được Nghiêm Tuyết Nhi nuôi vậy.
Lúc này, vẻ mặt của Nghiêm Tuyết Nhi chợt thay đổi, ôm lấy bụng nhỏ, vội vàng nói.
“Vĩnh Du, tôi đi vệ sinh một chút, chúng ta thêm bạn, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Kỳ thực Sở Vĩnh Du không muốn thêm bạn này đâu, tuy là bạn tiểu học, nhưng gần như không có ký ức hay tình bạn gì, nhưng Nghiêm Tuyết Nhi cũng lấy điện thoại ra rồi, anh cũng không thể làm mất mặt của một ngươi phụ nữ chứ.
Sau khi kết bạn xong, Nghiêm Tuyết Nhi nói với chàng trai nhỏ đó một tiếng rồi vội vã rời đi, gần như ngay sau đó, chàng trai nhỏ lại đến trước mặt Sở Vĩnh Du, lẽ thẳng khí hùng mà nói.
“Tôi không quan tâm anh là bạn học gì của Tuyết Nhi, tôi chỉ biết, anh cách cô ấy xa một chút, Tuyết Nhi chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, tiền của cô ấy, cũng chỉ có thể cho tôi xài, anh muốn theo đuổi cô ấy, đúng là nằm mơ, hơn nữa nếu thật sự làm như vậy, tôi sẽ liều mạng với anh.”
Sở Vĩnh Du cạn lời, xua tay nói.
“Vậy thì cậu đừng lo lắng, tôi thật sự không có hứng thú với cậu ta, hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền.”
Chàng thanh niên cười lạnh.
“Hừ! Tôi đã thấy quá nhiều người đàn ông như anh rồi, anh % là biết gốc gác của Tuyết Nhi, đến đây cố ý tình cờ gặp chứ gì, ha ha, đàn ông! Sau khi Tuyết Nhi trúng xổ số Powerball, tôi đã tống cổ đi quá nhiều người như anh rồi, nhớ lời tôi nói khi nãy, nếu không anh sẽ biết hậu quả.”
Xổ số Powerball? Sở Vĩnh Du biết, đó là xổ số của nước Mỹ, có thể trúng nhiều nhất là hàng triệu đô la, tính ra, cho dù là một triệu dollar, tính ra tiền nước R, thì Nghiêm Tuyết Nhi đã được coi là một phú bà siêu giàu với giá trị thực gần tỷ đồng rồi, chả trách mua đồng hồ mà cũng đến cửa hàng đồng hồ nổi tiếng này.
Gần như khi người thanh niên vừa dứt lời, người quản lý đã quay lại, mang theo hai hộp quà, một đỏ và một xanh.
“Ngài Sở, đồng hồ của ngài đã được gói xong rồi, mời ngài kiểm tra.”
Sau khi nhận hai cái túi, Sở Vĩnh Du để lại một lời rồi trực tiếp rời đi.
“Không cần, tôi tin vào uy tín của các người.”
Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, nội tâm người thanh niên vô cùng khó chịu, đây là người đàn ông đầu tiên khiến anh ta cảm thấy có chút khó xơi, một loại cảm giác khủng hoảng lập tức nổi lên trong lòng, lập tức nói với quản lý.
“Hồi nãy anh ta lấy là đồng hồ đôi sao?”
Người quản lý vội vàng cười nói.
“Cũng không hẳn là đồng hồ đôi, nhưng phối chung thì rất hợp.”
“Được, cho tôi hai chiếc như vậy.”
Nói lời này, trên mặt người thanh niên trẻ mang nụ cười đắc ý, tên nhóc, muốn tặng đồng hồ cho Tuyết Nhi à? Nằm mơ, tôi cắt đường của anh xong rồi nói tiếp, như vậy thì khi Tuyết Nhi nhìn thấy sẽ không còn cảm giác mới mẻ gì nữa.
Tuy nhiên, người quản lý lại tỏ ra lúng túng khó xử.
“Hai chiếc đồng hồ này cửa hàng chúng tôi đã hết rồi, cần phải đặt trước, ngài có phải hội viên chỗ chúng tôi không? Nêu như phải thì ngài chỉ cần đặt cọc tỷ là được rồi.”
Gì? tỷ? Chàng thanh niên sững sờ, theo anh ta thấy, loại như Sở Vĩnh Du thì chỉ có thể mua được đồng hồ mấy trăm triệu là đã cực hạn rồi.
Đợi đã! Đặt cọc tỷ? Vậy hai chiếc đồng hồ đó giá bao nhiêu …