Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 545

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : CHO ANH XEM CHÚT ĐỒ

Rời khỏi tỉnh thành, sắc trời đã tối.

Sở Vĩnh Du không về nhà mà là tiếp tục đi về phía nhà hàng Thiên Hi các, nhân viên phục vụ đã quen thuộc với Sở Vĩnh Du từ lâu.

“Anh Sở, bà chủ đã dặn dò mời anh đi theo tôi.”

Gật đầu, đang muốn rời bước, đột nhiên Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn về phía một cái bàn lớn nào đó trong đại sảnh, trong lúc nhất thời ánh mắt vô cùng quái dị.

Do dự một chút, anh mới nói với nhân viên phục vụ.

“Cậu cứ đi làm việc trước đi, tự tôi lên đó.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du liền đi về phía cái bàn mà mình vừa mới nhìn chằm chằm, ở đó có một người mập mập đang ngồi chơi điện thoại di động.

“Tôn Tiểu Bàn.”

Phun ra ba chữ, ánh mắt của Tôn Tiểu Bàn đang chơi di động không có bất cứ sự di chuyển nào, ngược lại còn vừa cười vừa nói.

“Tôi còn tưởng là anh vừa mới nhìn thấy tôi thì muốn trốn tránh đó, nếu như không bận thì ngồi đây một lát đi.”

Đối với cái cậu Tôn Tiểu Bàn này, đến bây giờ trong lòng Sở Vĩnh Du vẫn vô cùng tò mò, có thể làm cho anh sinh ra loại tâm lý này, có rất ít rất ít người.

Sở Vĩnh Du ngồi xuống, cũng không mở miệng, trôi qua một phút, tay phải của Tôn Tiểu Bàn nắm lại thành nắm đấm.

“Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng đã có thể lật đổ căn cứ, ván này nếu như không phải có Bàn gia đây, các người thua đến nỗi cái quần đùi cùng bị mất.”

Để điện thoại di động lên trên bàn, lúc này, Tôn Tiểu Bàn mới nhìn Sở Vĩnh Du.

“Kinh ngạc lắm hả, Bàn gia đi ngang qua đây ăn một bữa cơm, còn hẹn được hai em gái vừa mới quen biết ở trên đường, thế nào? Sở Vĩnh Du, đừng có nói là anh em không chia cho anh nha, mỗi người một cô, hai cô em gái này có mông có chân tuyệt vời lắm đó, chỉ có hai chữ thôi, hoàn mỹ.”

Biểu cảm có vẻ hơi cổ quái, Sở Vĩnh Du chỉ có thể nói tạm biệt.

“Vậy cậu ăn đi, đây là nhà hàng của bạn tôi, lần trước cậu đã giúp tôi, lần này tôi mời.”

Lời này vừa mới nói ra, Tôn Tiểu Bàn lập tức vui vẻ.

“Sở Vĩnh Du, cái này là anh nói đó nha, đừng có hối hận.”

Không đợi Sở Vĩnh Du trả lời, lập tức quát lên với nhân viên phục vụ.

“Nhân viên, đổi phòng ở trên lầu cho tôi đi, còn nữa, tôi sẽ gọi thêm đồ ăn.”

Đối với cái này, Sở Vĩnh Du thật sự có loại cảm giác dở khóc dở cười, Tôn Tiểu Bàn thật sự kỳ quái đến cực hạn.

“Đúng rồi, anh ăn cơm xong thì đến phòng của tôi một chuyến, nếu như đã gặp, tôi cho anh xem một chút đồ.”

“Được.”

Đi lên trên lầu, sau khi bước vào trong một căn phòng, Ngu Thư Di và Quan Phấn cũng có ở đó, ngoài ra còn có Phương Cao Hải cùng với bạn gái Khương Mỹ Thiến của anh ta.

Sở Vĩnh Du bước vào, rõ ràng Khương Mỹ Thiến trở nên căng thẳng, khác biệt với trước đó, sau khi nhìn thấy mối quan hệ và năng lực của Sở Vĩnh Du, làm sao cô ta có thể còn có thái độ giống như trước kia, hiện tại người ở trong nhà đều xem Phương Cao Hải như là thiên lôi sai đâu đánh đó, cô ta làm gì còn dám có ý kiến.

“Vĩnh Du.”

Đứng dậy, Phương Cao Hải và Sở Vĩnh Du ôm nhau một cái, cũng đã qua một đoạn thời gian không gặp nhau rồi.

“Lần nào Cao Hải cũng như thế này, mời ban ngày thì không chịu tới, cứ phải tới vào ban đêm.”

Ngu Thư Di bất mãn hết sức, Phương Cao Hải vội vàng cười khổ nói.

“Chị cả à, tôi đã nói xin lỗi, xin nhận lỗi rồi mà, vé máy bay ban ngày đều đã đặt xong hết rồi, kết quả gặp phải một chuyện vô cùng khẩn cấp, nếu không thì nào dám bỏ lỡ lễ đính hôn của cô cậu chứ.”

Bĩu môi, Ngu Thư Di nói.

“Tôi không quan tâm, dù sao thì chờ đến lúc cậu kết hôn, nếu như cậu tổ chức ban ngày thì tôi sẽ đi ban đêm, cậu tổ chức ban đêm thì tôi sẽ đi ban ngày.”

Sự nghịch ngợm của Ngu Thư Di làm cho đám người vô cùng bất lực, nhưng mà bầu không khí cũng trở nên sôi động rất nhiều, Phương Cao Hải giơ bình rượu lên, hào khí nói.

“Thư Di, Quan Phấn, hai người có thể đến với nhau, tôi chắc chắn rất vui mừng, tôi đến trễ cũng là sự thật, không tìm lý do viện cớ, tôi sẽ uống cạn một bình này.”

Mấy người uống rượu rồi trò chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, Ngu Thư Di nói một câu vào đi, thế mà lại là Báo Đốm, hơn nữa nhìn ra phía sau còn có không ít người đứng đó, chiến trận quả thật không nhỏ.

“Sao cậu lại đến đây?”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, anh không liên lạc với Báo Đốm, lúc này nhìn về phía bọn người Ngu Thư Di, bọn họ cũng lắc đầu liên tục.

Thật ra thì người ngơ ngác nhất phải là Báo Đốm, bởi về câu nói này của Sở Vĩnh Du làm cho anh ta trực tiếp ngu ngơ tại chỗ, quên mất cả mở miệng muốn nói cái gì.

Kịp phản ứng lại, thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du nhìn thẳng vào anh ta, vội vàng giải thích.

“Anh Sở, lúc nãy… lúc nãy có người gọi điện thoại nói là ngài đang ở Thiên Hi các gặp phải chút phiền phức, cho nên tôi tranh thủ dẫn người đến đây, cho nên là…”

Báo Đốm đã sớm hoảng loạn, đầu tiên có thể biết số điện thoại của anh ta, mặc dù là số điện thoại lạ, hơn nữa còn có thể nhắc tới Sở Vĩnh Du, anh ta không thể không tin là thật.

Sau đó, hiện tại phàm là bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở Vĩnh Du, anh ta cũng phải hết mực quan tâm, nào dám gọi điện thoại đi xác nhận.

“Tôi gặp phải phiền phức?”

Sắc mặt của Sở Vĩnh Du cổ quái, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên ở ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh.

“Là tôi gọi điện thoại đó.”

Nghe thấy âm thanh này, Sở Vĩnh Du ném cho bọn người Ngu Thư Di một ánh mắt, lập tức đi ra ngoài, quả nhiên không sai, là Tôn Tiểu Bàn.

“Sở Vĩnh Du, mượn người của anh sử dụng một chút mà thôi, hai cô em gái mà tôi đã hẹn ấy, có người theo đuổi sắp đuổi giết tới đây, không phải là tôi sợ hãi đó à, cho nên tôi đã gọi Báo Đốm đến đây, anh không ngại đó chứ?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng không biết nên nói cái gì, thật sự là hành động của Tôn Tiểu Bàn quá mức quái dị, không phải là quái dị lần lần , mà là cái gì cũng quái dị.

Đang suy nghĩ, có tiếng bước chân xuất hiện, có cậu thanh niên dáng vẻ lưu manh đi đến, trên tay còn cầm theo côn.

Những người này xông vào, nhìn thấy nhóm người Báo Đốm cũng sửng sờ đứng ngay tại chỗ.

“Anh nhìn anh nhìn đi, chính là bọn họ đó, vẫn may là Bàn gia tôi phản ứng nhanh, ra tay trước, nếu không thì cuộc chiến đột ngột này tôi chắc chắn không thể chạy khỏi.”

Chút nữa là Sở Vĩnh Du đã trợn trắng mắt, không nói tới thân phận của cậu, chỉ nói tới thân thủ của cậu, đừng nói là bảy tám tên nhóc nhỏ tuổi này, cho dù là bảy tám chục người đi nữa thì cũng tuyệt đối đừng có mơ mà làm tổn thương được một cọng tóc của cậu.

“Báo Đốm, xử lý một chút đi.”

Báo Đốm gật gật đầu, lập tức đi tới phía trước đám người, bảy tám tên thanh niên vẫn còn đang suy đoán xem có chuyện gì xảy ra.

“Tôi là Báo Đốm, mấy người các cậu đi ra ngoài đây với tôi đi.”

Nghe thấy tên của Báo Đốm, lại cộng thêm sắc mặt của những người ở xung quanh đều hung thần ác sát, mấy cậu thanh niên kia lập tức bắt đầu run chân, ngoan ngoãn đi xuống lầu.

“Đến đây, đến phòng riêng của tôi, làm chậm trễ hết mấy phút, không phải là lúc nãy đã nói muốn cho anh xem chút đồ rồi à.”

Suy nghĩ một lúc, Sở Vĩnh Du không từ chối, đi theo Tôn Tiểu Bàn vào trong phòng riêng của anh ta, đúng là ở bên trong có hai cô gái, đoán chừng là sinh viên đại học mới hai mươi mấy tuổi vừa mới tốt nghiệp, đều mặc quần short ngắn, đúng là có đôi chân dài, giá trị nhan sắc cũng coi như không tệ.

“Anh Bàn, giải quyết sao rồi?”

Một cô gái dịu dàng mở miệng nói, Tôn Tiểu Bàn lập tức biến thành trư bát giới.

“Giải quyết rồi, chắc chắn phải giải quyết chứ, he he, lúc này chúng ta vừa mới đánh cược với nhau mà, một người hôn tôi một cái, mau đến đây đi.”

Bọn họ ngồi bên trái và bên phải Tôn Tiểu Bàn, cả hai lần lượt hôn lên trên mặt của anh ta, làm cho Tôn Tiểu Bàn vui vẻ, thịt mỡ ở trên mặt không ngừng rung động.

Lúc này, Tôn Tiểu Bàn lấy một cái điện thoại ra đưa cho Sở Vĩnh Du, sau khi để lại một câu nói thì lại liếc mắt đưa tình với hai cô gái một lần nữa.

“Không có mật mã, mở album ảnh ra đi, anh xem mấy tấm ảnh chụp thì liền biết thôi.”

Sở Vĩnh Du lòng đầy nghi hoặc mở album trong điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tấm ảnh thứ nhất, cả người đều không bình tĩnh.

“Cái này…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio