CHƯƠNG : LỆNH CỦA CHIẾN THẦN
“Là phó đội trưởng của đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành, vừa tới không phân rõ phải trái đúng sai, chỉ vì Dương Miêu là cháu trai của ông thì muốn trực tiếp thả người, tin rằng trong đó có oan tất, dựa vào người như ông cũng xứng làm phó đội trưởng sao? Cái tát đó của tôi, ông có phục không?”
Sở Vĩnh Du mở miệng lần nữa, lời lẽ sắc bén, đầu của Dương Kỳ càng cúi thấp.
“Đại nhân dạy bảo rất đúng, là tôi công tư bất phân.”
Dương Miêu ở bên kia vốn đang cực kỳ đắc ý thì ngây dại, chỉ vào Sở Vĩnh Du mà gào lên.
“Mẹ kiếp thằng điếc! Còn dám dạy dỗ chú ba của tôi sao? Ba tôi là Dương Thiên Đức, con mẹ nó anh còn giả vờ nghe không thấy!”
“Vả miệng!”
Sau khi anh vừa dứt lời, hai mắt của Sở Vĩnh Du vẫn nhìn chằm chằm Dương Kỳ, vừa nói ra, Tường Vi lập tức vụt người tới trước người của Dương Miêu, tát bôm bốp hai cái, đồng thời cảnh cáo.
“Anh có biết, chỉ dựa vào việc anh vô lễ với đại nhân như vậy, có thể trực tiếp phán tội tử hình hay không!”
Mắt thấy cháu trai của mình càng hãm càng sâu, Dương Kỳ ngương ngạnh nói.
“Đại nhân, con của công thần là có thể giảm hình phạt, tôi chắc không có nói sai chứ.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày, nhìn sang Tường Vi, cô ta vội nói.
“Đại nhân, Dương Thiên Đức là cố vấn mời riêng của đội điều tra sự cố đặc biệt, chuyên gia vũ khí, rất nhiều vũ khí tiêu chuẩn mới, đều là ông ta dẫn đầu nghiên cứu phát triển.”
Thì ra là như vậy, Sở Vĩnh Du trước giờ không chú ý tới những chuyện này, thật sự không biết Dương Thiên Đức là nhân vật máu mặt nào, bây giờ xem ra, cũng tính là nhân tài hiếm có của quốc gia.
Dương Miêu ôm mặt vốn bị đánh cũng không dám nói chuyện, nhưng thấy Sở Vĩnh Du sau khi nghe thấy tên và sự tích của ba mình thì trầm mặc, anh ta lập tức trở nên hống hách.
“Ha ha! Bây giờ biết thân phận của tôi rồi chứ, ba tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi, thiết bị bắn carbon monoxide mẫu mới nhất này chính là bà tôi nghiên cứu phát triển, cho tôi dùng thì có liên quan gì? Chú ba, chú đừng sợ anh ta, có ba cháu ở đây rồi.”
Vốn nghĩ thân phận phó đội trưởng của chú ba Dương Kỳ thế nào cũng đủ rồi, không ngờ Sở Vĩnh Du vậy mà có thể áp chế chú ba, đây cũng là cách trong lúc hết cách, chỉ có thể lôi ba ra.
Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn xung quanh, cất giọng.
“Dương Miêu tàng trữ riêng vũ khí tiêu chuẩn, hơn nữa định sử dụng ở nơi công cộng, dẫn về nhốt lại, phán quyết theo luật.”
“Dương Kỳ là phó đội trưởng, dùng quyền vào việc cá nhân, trừng phạt theo kỷ luật trong đội điều tra sự cố đặc biệt.”
“Thông báo đội trưởng tổng bộ Phiền Tinh Thiên, lập tức bắt giam Dương Thiên Đức.”
Một chuỗi mệnh lệnh được ban ra, một số đội viên của đội điều tra sự cố đặc biệt đều phát điên, hai cái trước bỏ qua cũng được, mệnh lệnh cuối cùng, ngay cả Dương Thiên Đức cũng bắt giam truy cứu trách nhiệm sao? Điều này… sợ rằng sẽ gây chấn động.
Lúc này, Dương Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lấp lòe sự khinh thường nào đó.
“Đại nhân, tôi khâm phục những cống hiến cậu làm vì quốc gia, nhưng cống hiến của anh hai tôi, tuyệt đối không ít hơn cậu, đừng tưởng chỉ có một mình cậu là anh hùng, tôi có thể dùng cái mạng này của tôi ra bảo đảm, cậu không có bất kỳ tư cách gì phán quyết anh hai Dương Thiên Đức của tôi, cho dù là đội trưởng tổng bộ Phiền Tinh Thiên, dám bắt anh hai của tôi thử xem.”
Ánh mắt của Sở Vĩnh Du lạnh lẽo, cơ thể nghiêng về phía trước, dọa cho Dương Kỳ vừa cứng lên không tự chủ mà lùi lại một bước.
“Dương Thiên Đức biết con trai Dương Miêu của ông ta có cái đức hạnh gì không? Vừa rồi, nếu như không phải tôi ra tay, cậu ta muốn kích hoạt thiết bị bắn carbon monoxide, ít nhất ba cỗ thi thể đã xuất hiện ở đây rồi, ông nói cho tôi biết! Dương Thiên Đức có tài có đức gì, mặc kệ ông ta lập tức bao nhiêu công lao, dựa vào đâu đưa vũ khí có lực sát thương khủng khiếp như vậy cho con trai không biết nặng nhẹ này của mình?”
Dứt lời, Sở Vĩnh Du lần nữa nhìn sang Tương Vi, cất giọng đanh thép.
“Truyền mệnh lệnh của tôi, nếu như không có ai dám bắt Dương Thiên Đức, Sở Vĩnh Du tôi đích thân ra tay!”
“Vâng!”
Khí thế của Sở Vĩnh Du khiến Dương Kỳ và Dương Miêu đều không có gan dám mở miệng nói một câu nữa, trực tiếp bị dẫn đi.
Lúc này, Sở Vĩnh Du đi tới bên cạnh Nghiêm Tuyết Nhi, sau khi để lại một câu thì cũng đi mất.
“Tự mình nghĩ thoáng một chút.”
Đây đã là một câu có thể an ủi người nhất của Sở Vĩnh Du rồi, ít nhất đối với anh mà nói là như vậy.
Sáng hôm sau, nơi bí mật nào đó ở nước R, bất cứ người bình thường nào đến đây, thật sự sẽ cho rằng đây là thế ngoại đào nguyên trong mơ, bởi vì thật sự quá đẹp.
Chim ca hoa khoe sắc, cây cối tươi tốt, cái gì bạn có thể tưởng tượng được, nơi này đều sẽ không thiếu.
Lúc này ở trong trạch viện rất lớn nào đó, Tam Hưng đứng ở một bên, thứ đặt trên đất là thi thể của Lương Tranh.
Mà ở một bên, còn có một người phụ nữ khoảng tuổi đứng đó, tư thái cao quý, mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt.
Trong mắt người phụ nữ tràn ngập bi thương, nhưng lại không có rơi một giọt nước mắt, cứ như thế nhìn Lương Tranh.
“Chủ nhân, đây chính là toàn bộ sự việc, Sở Vĩnh Du đó thật sự là quá…”
Tam Hưng còn chưa nói hết, một đạo hàn mang phong tới, đầu và cơ thể của ông ta nhanh chóng tách ra, rơi ra đất.
“Phế vật! Ngay cả Tranh cũng không bảo vệ được, còn có mặt mũi quay về?”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào Lương Tranh nói.
“Dù sao cũng là cốt nhục của tôi, tìm một nơi phong thủy tốt một chốt rồi chôn đi.”
“Vâng cô cả.”
Sau đó, người phụ nữ đi tới cái sảnh nào đó, người của gia tộc đang nghị sự.
“Có liên quan tới Sở Vĩnh Du, Tử Lăng nếu đã lần nữa đưa ra đề nghị, vậy thì bây giờ chính là lần bỏ phiếu cuối cùng, đồng ý phái người, giơ tay.”
Không sai, nơi này chính là nhà họ Yến ở Cửu Long Vực, mà người phụ nữ vừa bước vào ngồi xuống kia, chính là cô chủ của nhà họ Yến – Yến Khuynh Thành, một thanh niên ngồi ở dưới bà ta, chính là em trai Lương Tử Lăng lúc đầu vì Văn Khả Hân phát ra Cửu Long Lệnh muốn nhằm vào Sở Vĩnh Du.
Các ông chú có thể ngồi ở đây bỏ phiếu thì đều đã đứng sẵn đội từ lâu, chủ tử không giơ tay, bọn họ đương nhiên cũng không dám tự ý đưa ra quyết định.
Yến Tử Lăng nhìn thấy kết quả vẫn giống như lần trước thì trong lòng không cam tâm, mở miệng nói.
“Tôi biết mọi người kiêng kỵ thân phận Chiến Thần nước R của Sở Vĩnh Du, nhưng nhà họ Yên chúng ta muốn giết anh ta, cớ và lý do cũng rất đầy đủ, tôi không tin, bên trên còn có thể vì một Chiến Thần cỏn con, đối đầu với trụ cốt chân chính như nhà họ Yến chúng ta chắc?”
Nhà họ Yến quả thật sẽ không để một Chiến Thần cỏn con vào trong mắt, nhưng cân nhắc lợi hại, rất nhiều người cho rằng không đáng, tự nhiên sẽ không bỏ phiếu tán thành.
“Tôi đồng ý.”
Đột nhiên, cánh tay phải trắng nõn của Yến Khuynh Thành từ từ giơ lên, những người khác đều sững người, Yến Tử Lăng vô cùng vui mừng.
“Chị cả, chị cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”
Thế lực của chị cả ở nhà họ Yến rất lớn, chỉ cần chị ấy đồng ý, vậy cơ bản sẽ chắc như đinh đóng cột rồi.
Quả nhiên, mấy ông chú cũng lũ lượt giơ tay, gia chủ của nhà họ Yến ngồi ở thượng vị liếc nhìn con gái lớn của mình, sau đó mở miệng nói.
“Được, bên đó phái…”
Vào lúc này, một bóng người xông vào, lo lắng nói.
“Gia chủ! Bên trên phái đặc sứ tới rồi!”
Gia chủ vội vàng đứng dậy.
“Mau theo tôi đi nghênh đón!”
Mặc kệ địa vị của Cửu Long Vực siêu nhiên như nào, suy cho cùng vẫn dựa vào quốc gia, bên trên phái đặc sứ xuống, bọn họ nào dám chậm trễ.
“Không cần đâu.”
Sau khi lời nói truyền vào, một người trung niên đã tiến vào trong sảnh, quần áo chỉnh tề, ở ngựa đeo một huy hiệu hình rồng.
“Người của nhà họ Yến nghe đây! Truyền lệnh của Chiến Thần nước R, nô bộc dòng chính dòng thứ của nhà họ Yến, trong vòng ba tháng không được phép ra khỏi Cửu Long Vực, kẻ trái lệnh, giết không tha!”