CHƯƠNG : TAY CÓ MÙI HƯƠNG SÓT LẠI
Tốt Thành, có thể nói là một thành phố núi cũng không quá.
Trước khi đến, nếu đã quyết định dẫn theo con gái, Sở Vĩnh Du tự nhiên đã điều tra một phen chỗ thích hợp để trẻ con vui chơi.
Có điều suy đi nghĩ lại, ngoài leo núi ra, cũng thật sự không có nơi nào khác.
“Hữu Hữu cố lên nha.”
Trên ngọn núi nào đó, leo được một nửa, Sở Vĩnh Du đang cố vũ khích lệ thì Hữu Hữu lại bĩu môi.
“Hừ! Ba thối, leo núi không hề vui, một chút cũng không vui.”
Dường như khác với những gì Hữu Hữu tưởng tượng, cho nên cô bé giận dỗi cũng là điều rất bình thường.
“Keiko! Cháu chậm thôi!”
Lúc này, một cô bé tuổi tác sêm sêm với Hữu Hữu chạy qua, tốc độ còn khá nhanh, đằng sau có một cô gái không ngừng đuổi theo, cô ta đã toát mồ hột.
Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy thú vị, trên đoạn đường này, gặp được rất nhiều người nước Nhật, hình như ở Tốt Thành có khá nhiều người Nhật, hơn nữa người nào người nấy nói tiếng nước R cũng rất giỏi.
“Hữu Hữu, nhìn bạn nhỏ nhà người ta lợi hại chưa kìa, Hữu Hữu nhà chúng ta thì sao?”
Cô bé thấy bóng người vượt qua cô bé thì không nói hai lời tiếp tục leo núi, cho dù là bạn nhỏ, cũng có lòng hiếu thắng.
Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, một ngọn tháp lớn màu trắng hiện ra, Hữu Hữu cũng cảm thấy loại thú vị khi leo tới đỉnh núi, vậy mà còn có thể vui vẻ muốn vào trong tháp.
Bậc thang trong tháp rất dốc, nhất là chỗ uốn khúc, tuy hai bên đều được rào bằng xích sắt, nhưng Sở Vĩnh Du cũng không dám để Hữu Hữu tự leo, vì thế bế cô bé trong lòng.
Bởi vì không phải là cuối tuần cũng không phải là ngày lễ, cho nên người không phải quá đông.
Chưa lên được mấy bậc, đột nhiên một tiếng hô phía trên truyền tới, chỉ thấy một đứa trẻ, vậy mà ngã xuống.
Người bình thường sao có thể phản ứng kịp, may mà Sở Vĩnh Du ở đây, tay trái bế Hữu Hữu, một chân móc vào xích sắt, cơ thể thò ra, tay phải vững vàng đỡ lấy đứa trẻ rơi từ trên xuống.
Một màn như vậy, người ở trên bậc thang nhìn thì đều trợn mắt há hốc mồm, thật sự quá nguy hiểm rồi, phim cũng không dám quay như vậy.
“Á! Keiko!”
Bước tiếng chân dồn dập vang lên, cô gái vừa phát ra tiếng hét từ phía trên lao xuống, Sở Vĩnh Du đưa đứa trẻ đang khóc nháo không ngừng ở trên tay phải vào trong lòng cô gái.
“Keiko không khóc! Keiko không khóc, dì ở đây rồi!”
Đợi cô gái phản ứng lại, Sở Vĩnh Du đã không thấy bóng dáng đâu, sự chú ý chỉ có thể lần nữa tập trung ở trên người đứa trẻ đang khóc nháo ở trong lòng.
Đỉnh tháp, nhìn ra xa, thật sự có cảm giác nhìn thấy tất cả các ngọn núi.
“Hữu Hữu, con nhìn đằng xa, có cảm giác gì?”
“Dáng vẻ ba cứu người vừa rồi rất ngầu.”
Kết quả Hữu Hữu mắt lấp lánh ánh sao nói chuyện vừa rồi, khiến Sở Vĩnh Du nghẹn lời.
“Cậu nhóc, con gái của cậu nói không sai, tôi thấy cậu chắc chắn cũng từng luyện công phu nhỉ, loại động tác đó, lực cánh tay như vậy, người bình thường không làm được, hơn nữa còn tiếp diễn được truyền thống làm chuyện tốt không để lại tên của con cháu Viêm Hoàng chúng ta, cậu quả thật là một anh hùng.”
Một giọng nói già nua vang lên, một ông lão cách đó không xa nhìn hả hả nhìn Sở Vĩnh Du, còn giơ ngón tay cái.
“Tiện tay mà thôi, nếu đã gặp phải, bản thân cũng có năng lực, chắc chắn không thể thấy chết không cứu.”
Nhìn thấy ánh mắt của những người khác đều nhìn qua, Sở Vĩnh Du không muốn nhận sự chú ý như vậy, vội vàng dẫn Hữu Hữu ra khỏi tháp trắng.
Ai ngờ, cô bé anh cứu trước đó và cô gái kia, đã đợi ở bên ngoài rồi.
Nhìn thấy anh xuất hiện, vậy mà trực tiếp quỳ xuống đất.
“Cảm ơn anh đã cứu con bé.”
Thật ra đây là lễ nghi cảm ơn của người nước Nhật, ở trong mắt bọn họ, quỳ xuống không hề cái gọi là dưới đầu gối có dát vàng như của người nước R.
Nhưng rơi vào trong mắt của du khách, chính là một cảnh tượng khác, thậm chí có người đã vội vàng lấy máy ảnh muốn chụp lại.
Thấy vậy, Sở Vĩnh Du sau khi để lại một câu thì nhanh chóng bế Hữu Hữu xuống núi.
“Không cần khách sáo, nên làm thôi.”
“Tôi là Yamakawa Gin, anh…”
Cô gái còn chưa nói xong, Sở Vĩnh Du đã không thấy bóng dáng đâu, cô ta thật ra muốn cảm ơn ơn cứu mạng, nhưng hình như căn bản không có cơ hội.
Hai tiếng sau, các phương tiện truyền thông địa phương ở Tốt Thành bắt đầu lan truyền một video, trong video, một cô gái người Nhật dẫn đứa trẻ quỳ xuống cảm ơn, mà ân nhân cô ta quỳ cảm ơn, bởi vì những người này không ngờ, cho nên đợi khi chụp được thì chụp được bóng lưng Sở Vĩnh Du bế đứa trẻ.
“Đồ ngu!”
Trong ngôi biệt thự nào đó ở Tốt Thành, một thanh niên người Nhật xem xong video thì tức điên, xoay người lật tay tát Yamakawa Gin, cũng là cô gái quỳ xuống cảm ơn trong video đã bị đánh ngã ra đất.
“Thứ khốn khiếp! Ai cho cô quỳ người nước R hả? Còn làm cho cả thành phố đều biết, cô kêu tôi biết giấu mặt mũi đi đâu!”
Yamakawa Gin mang vẻ khó tin.
“Anh rể, em không biết em làm sao cái gì? Anh ta đã cứu mạng của Keiko, lẽ nào em làm như vậy không nên sao?”
Người thanh niên lần nữa giơ tay, nhưng cuối cùng vẫn để xuống, không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì.
“Cút về phòng của mình! Hình tượng to lớn mà người Nhật chúng ta xây dựng ở Tốt Thành đều bị cái quỳ này của cô hủy rồi, nếu không phải nể mặt chị gái của cô, tôi hôm nay có thể giết cô rồi.”
Nhìn thấy Yamakawa Gin còn muốn giải thích gì nữa, người thanh niên đột nhiên quát lên.
“Cút! Ban đầu là cô không cho phép mang vệ sĩ, nếu như mang theo, sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?
Ngày mai lập tức cút về nước, cái đồ mất mặt!”
Sau khi Yamakawa Gin khóc chạy về phòng, người thanh niên vẫy tay, một người mặc đồ đen đi tới.
“Lập tức tìm người nước R này, chuyện này bắt buộc phải cho thay đổi.’ “Vâng!”
Vào cùng lúc này, sâu trong một ngọn núi, Hữu Hữu được Sở Vĩnh Du ôm trong lòng phấn khích tới mức khua tay múa chân.
“Oa! Ba, nơi này vui hơn núi ngọn trước đó, mau nhìn, con chim đó thật đẹp.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười, con gái vui vẻ, anh đương nhiên cũng vui, bây giờ là đang đi về phía có mặc hoa, trên đường quả thật xuất hiện các loại động vật, cho nên Hữu Hữu không có cảm thấy chán.
“Gừ!”
Vào lúc này, trong bụi rậm đằng trước, đột nhiên chui ra một con gấu đen.
Bình thường mà nói, chắc chắn sẽ sợ, nhưng Hữu Hữu lại mở to mắt, hỏi.
“Ba, nó đáng yêu quá, con có thể sờ nó không?”
Bởi vì con chui ra chỉ là một con gấu nhỏ, bộ dạng gào lên đó, không những không dọa người, ngược lại rất đáng yêu.
“Đương nhiên có thể, không cần sợ, ba ở đây.”
Bế Hữu Hữu lại gần, sau đó để Hữu Hữu xuống, con gấu nhỏ hình như có hơi căng thẳng, lùi lại hai bước, gầm khẽ rồi lại tiến lên, dáng vẻ này lọt vào trong mắt Hữu Hữu, khiến cô bé cười vui không khép được miệng.
“Ya! Mày cũng thích tao sao? Hi hi.”
Hữu Hữu lao tới ôm lấy con gấu nhỏ căn bản không biết, Sở Vĩnh Du tạo cho cô bé môi trường tuyệt vời như nào.
Bởi vì lúc này ở trong bụi rậm, mẹ của con gấu nhỏ cũng ở đó, thân hình cực lớn đó, lại ngoan ngoãn ngồi trên đất, xuyên qua khe hở chạm mắt với Sở Vĩnh Du.
Sở Vĩnh Du như đang nói, mày dám động không?
Mẹ gấu đen khóc không ra nước mắt, khí tức của người này thật sự quá đáng sợ, cộng thêm cũng không có ý tổn hại con của nó, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.