CHƯƠNG : ANH RỂ MẤT ĐI SỰ ỦNG HỘ CỦA NGƯỜI KHÁC.
Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du nhìn Thượng Quan Vô Địch.
“Tình cảm của Yến Nhi và Tiểu Mông xảy ra vấn đề gì à?”
Thượng Quan Vô Địch sững sờ một lúc, sau đó vội vàng nói.
“Không có, anh rể sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
“Đi đến CB.”
Nói địa điểm, Sở Vĩnh Du nhìn ra ngoài cửa sổ, từ giọng nói của Thượng Quan Yến Nhi có thể nghe ra chắc chắn có vấn đề, theo lý mà nói, ngày mai là đính hôn, cũng xem như là ngày đại hỉ, nên vui vẻ mới phải, nhưng….
“CB? Anh rể, anh muốn đi đến đó chơi?”
Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Vô Địch, Sở Vĩnh Du cau mày.
“Cậu nói CB là một câu lạc bộ?”
“Ừ, câu lạc bộ tư nhân, đến đó, về cơ bản đều là chơi gái, uống rượu nói chuyện bình thường ai đi đến đó chứ, do đại công tử của nhà họ Đường ở Thiên Hải Đường Vấn mở.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, khoảng hơn phút, chiếc xe đến cửa CB, bất luận là cửa vào hay là phong cách kiến trúc, đều vô cùng cổ kính, thoạt nhìn khác hẳn với những câu lạc bộ khác.
Hai người đồng thời nhìn thấy Thượng Quan Yến Nhi dựa vào một chiếc xe thể thao Ferrari, lập tức dừng xe lại ở chỗ đó.
Gần như vừa dừng xe lại, một bảo vệ đã đi đến.
“Anh à, ở đây không thể dừng xe.”
Thượng Quan Vô Địch lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nhảm nhí! Chìa khóa xe đây, tự mình di chuyển đến chỗ khác đi.”
Bảo vệ không dám nhiều lời, cầm lấy chìa khóa ngồi vào ghế lái. Có thể đến đây tiêu sài đều là không phú thì quý, bình thường, một người bảo vệ nhỏ nhoi như anh ta sao dám đắc tội.
“Yến Nhi, em sao vậy? Lại không nói với anh và anh cả, lại trực tiếp đi tìm anh rể.”
Thượng Quan Vô Địch nhìn em gái mình, trong mắt tràn đầy sự bất mãn, có chuyện gì, nhà mình có thể giải quyết là tốt nhất, một khi dính đến Sở Vĩnh Du thì phiền phức rồi.
Liếc nhìn Thượng Quan Vô Địch, Thượng Quan Yến Nhi gật đầu.
“Được, vậy em nói với anh, Tiểu Mông ở bên trong chơi, anh có dám đi vào bắt anh ấy ra ngoài không?”
Cái này….Thượng Quan Vô Địch không còn lời nào để nói, người khác, anh ta không nói hai lời sẽ lập tức xông vào, nhưng Hà Tiểu Mông dù sao cũng là em vợ của Sở Vĩnh Du, anh ta không có cái gan đối xử một cách thô bạo, cũng hiểu tại sao em gái muốn đích thân Sở Vĩnh Du tìm đến.
“Tiểu Mông ở bên trong? Không giống phong cách của cậu ấy.”
Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, Thượng Quan Yến Nhi bất lực nói.
“Em cũng biết Tiểu Mông từ trước đến nay không có hứng thú với những người phụ nữ kia, nhưng nói thật, anh rể, gần đây em cũng mới biết được, anh ấy chơi cùng với những phú nhị đại kia, hơn nữa thời gian cũng không ngắn, anh ấy xuất hiện ở đây, hoàn toàn đều là những người kia đưa đến.”
Nói đến đây, trong mắt Thượng Quan Yến Nhi lóe lên một tia bi thương.
“Anh rể, vốn dĩ em cũng không muốn làm phiền đến anh, là vì em đã tìm Tiểu Mông, anh ấy đồng ý không qua lại với mấy người kia nữa, không ngờ ngày mai là hôn lễ của chúng em, anh ấy lại chạy đến đây, còn lừa em để đi….vì vậy em không còn cách nào khác mới tìm anh.”
Sở Vĩnh Du gật đầu, nhìn tòa nhà tầng với phong cách cổ kính khác biệt này, nhấc chân đi vào trong.
“Anh biết rồi, nếu như Tiểu Mông làm sai, anh sẽ xử lý cậu ấy, Yến Nhi, hi vọng em có thể cho cậu đấy thêm một cơ hội sửa đổi nữa.”
“Anh rể, em biết rồi, anh ấy ở phòng riêng thứ trên tầng cao nhất.”
Đi được mấy bước, Sở Vĩnh Du quay đầu lại nhìn Thượng Quan Vô Địch đang đi theo mình nói.
“Cậu ở lại đây, một mình tôi đi lên.”
Thượng Quan Vô Địch vội vàng nói.
“Anh rể, em chỉ giúp anh mở đường, em không đi theo.”
Chuyện của vợ Trịnh Hạo khiến anh ta còn cảm thấy vô cùng áy náy, vì vậy không dám cợt nhả, dù sao loại câu lạc bộ cá nhân như CB này, không phải bạn muốn lên là có thể lên.
Đi đến cửa, quả nhiên bị bảo vệ ngăn lại, Thượng Quan Vô Địch đã lấy điện thoại ra gọi cho một số.
“Đường Vấn, tôi muốn vào CB, cậu nói một tiếng đi.”
Phía bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng cười sảng khoái.
“Vô Địch à, không ngờ cậu cũng không kiềm chế được mà muốn chơi những thứ này? Có thể, cậu đi vào trước đi, lát nữa tôi sẽ đến, khó lắm cậu mới có cái nhã hứng này, chắc chắn tôi phải đích thân đến tiếp khách.”
“Đừng, tôi đến có chút việc, đúng rồi, nói với người của anh một tiếng, nếu như có phiền phức thì đừng ra tay.”
Sau khi im lặng một lúc, đầu đến kia mới tiếng tục truyền đến âm thanh.
“Được, nhưng cậu cũng đừng gây chuyện quá lớn, dù sao sau nay tôi vẫn còn muốn kinh doanh.”
Địa vị nhà họ Đường ở Thiên Hải có thể nói chỉ đứng sau gia tộc Thượng Quan, vì vậy người mở ra CB, đại công tử nhà họ Đường, Đường Vấn mới cho Thượng Quan Vô Địch mặt mũi như vậy.
Có cuộc điện thoại của Đường Vấn, bảo vệ ở cửa đương nhiên cũng cho qua, thái độ cũng vô cùng cung kính, bởi vì những người bình thường đến đây đều là cầm theo thẻ hội viên, rất ít khi có thể khiến ông chủ chủ động gọi điện thoại đến, có thể thấy địa vị rất cao quý.
Đợi đến khi Sở Vĩnh Du đi vào trong đại sảnh, tổng giám đốc nhận được tin tức chạy đến.
“Thượng Quan thiếu gia…”
“Tôi họ Sở.”
Tổng giám đốc cũng là tay lão luyện, vội vàng nói xin lỗi.
“Xin lỗi cậu Sở, tôi sẽ dẫn cậu đi đến phòng .”
Trong phòng bao số trên tầng cao nhất của CB, có ba người đang ngồi trên sofa, bên cạnh mỗi người đều có hai người đẹp, chỉ có Hà Tiểu Mông ngồi ở giữa, chỉ cảm thấy có chút khó chịu, đối với sự chủ động của người đẹp, không những không đón nhận hùa theo mà còn có một cảm giác né tránh.
“Tiểu Mông, nơi như thế này, tùy tiện chơi đi, đàn ông không xấu phụ nữ sẽ không yêu, cô Yến Nhi xuất thân cao quý, cũng xem như là thương nghiệp thế gia, sao có thể không hiểu được một chút sở thích này của đàn không chứ.”
Hai người còn lại cũng xem như là người quen cũ của Sở Vĩnh Du, một người là Tưởng Thanh Khôn của nhà họ Tưởng lúc đầu bởi vì biệt thự Hồ Tâm ở Vân Vụ Chi Hải mà xảy ra mâu thuẫn.
Một người là Sở Vĩnh Du hạ lệnh, bị Thượng Quan Vô Địch bẻ đứt một cánh tay, Kha Đạt của nhà họ Kha ở Thiên Hải.
Tưởng Thanh Khôn nói xong, Kha Đạt cũng cười phụ họa nói.
“Không sai, cậu phải dần làm quen và thích ứng với cuộc sống như thế này, Tiểu Mông, có anh rể Sở Vĩnh Du của cậu bao che cho cậu, chúng tôi đã nói với cậu từ lâu, ở Thiên Hải cậu hoàn toàn có thể đi lại ngang nhiên, cho dù là gia tộc Thượng Quan, chắc chắn cũng sẽ cung kính với cậu, ai cũng không dám nói cậu, không phải sao.”
Hà Tiểu Mông cười khan hai tiếng.
“Anh rể tôi rất ghét người khác lấy danh nghĩa của anh ấy để làm việc, mấy ngày trước Yến Nhi đã nói với tôi, không cho tôi qua lại nữa, thực ra hôm nay tôi đến đây, cũng là muốn nói với các anh một tiếng, cảm ơn sự chiêu đãi trước đây, sau này chúng ta vẫn nên ít gặp mặt thì hơn, tôi về trước đây, lễ đính hôn ngày mai của tôi, có lẽ các anh cũng sẽ đến đúng không.”
Nhìn thấy Hà Tiểu Mông nói xong thật sự đứng lên, Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt nhìn nhau, cũng đồng thời đứng lên.
“Hà Tiểu Mông, nể mặt cậu cậu liền lên mặt? Mặt mũi của hai người chúng tôi, cậu thật sự không định cho sao?”
Hà Tiểu Mông sững sờ, biểu cảm của Tưởng Thanh Khôn hoàn toàn không giống với trước đây, lời nói ra cũng kỳ quái.
“Nhìn thấy căn phòng bên cạnh kia không? Hà Tiểu Mông, bây giờ cậu đi qua lên giường với hai người đẹp này, đầu tiên tôi sẽ đảm bảo bọn họ tuyệt đối sẽ hầu hạ cậu thật thoải mái, thứ hai, nếu như cậu từ chối, vậy chính là không nể mặt chúng tôi, chúng tôi sẽ tức giận đó.”
Đến lúc này, Hà Tiểu Mông cũng không ngốc, cuối cùng cũng hiểu hai người này từ đầu đến cuối luôn có mục đích khác, vẻ mặt lập tức lạnh đi.
“Bây giờ tôi muốn rời đi, hai người có thể làm gì tôi?”
Đột nhiên, hai người đều cười.
“Trước đây, chúng tôi đương nhiên không thể làm gì cậu, nhưng bây giờ, anh rể của cậu Sở Vĩnh Du, tên tiểu tử kia đã mất đi sự ủng hộ của mọi người, cậu nói xem, chúng tôi nên đối xử với cậu như thế nào?”
“Người đâu, đẩy cậu ta vào, haha, lễ đính hôn ngày mai, tôi sẽ khiến cho cậu và anh rể của cậu không thể ngẩng đầu lên được.”